Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 67. Nôn Ra
Edit + beta: Iris
“Sau đó…” Ô Trúc nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, đến giờ vẫn không nhịn được run rẩy: “Nó mở cái mồm to như bồn máu ra muốn cắn con, con muốn trốn nhưng mà thân thể quá đau nên không đứng dậy nổi. Ngay lúc con cho rằng mình chết chắc rồi thì nó đột nhiên ngừng lại, ngửi đi ngửi lại người ta, sau đó nó lui ra sau hai bước, rồi ói.”
“Ói?” Ô Tiền Thanh, Quản Đồng và Ô Hi nghi hoặc nhìn hắn.
Ô Nhược hơi cong khóe môi.
Ô Trúc gật đầu: “Ừ, nó ói ra tất tần tật, ngay cả thi thể vừa mới ăn vào cũng ói ra luôn.”
Ô Hi vội vàng ôm lấy Quản Đồng: “Mẹ, thật đáng sợ.”
Quản Đồng vỗ vỗ lưng nàng: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Ô Tiền Thanh kỳ quái: “Chẳng lẽ nó ăn nhiều người quá nên trướng bụng?”
Ô Trúc không trả lời vấn đề của ông mà nói tiếp: “Con lại gần nó thì nó ói càng dữ hơn, con nhanh chóng đứng dậy chạy mất, nhưng vừa chạy ra khỏi chỗ rừng sâu thì gặp lại năm người hầu Ô gia chạy tứ tán, bọn họ không nói hai lời liền vây khốn công kích con.”
Ô Hi cả giận nói: “Những người này thật đáng giận, đã lúc nào rồi mà còn muốn giết người, đại ca, sau đó thì sao? Ca có giết bọn họ không?”
Ô Trúc lắc đầu: “Linh giai của bọn họ cao hơn ta, ta không phải là đối thủ của họ, may mắn pháp khí của ta rất nhiều, đặc biệt là pháp khí mà Tiểu Nhược đưa cho ta rất lợi hại, chỉ trong một lát đã đánh ngã được hai người, ba người còn lại thì bị đại yêu quái đuổi theo sau ăn mất, ngay cả người hầu bị ta đả thương cũng bị nuốt vào bụng.”
Ô Hi đập lên đùi nói: “Nuốt rất hay.”
Quản Đồng chau mày: “Hay cái gì? Sau khi người hầu bị yêu quái nuốt thì sẽ đến lượt đại ca con đó.”
“Đúng vậy, đại yêu quái sau khi ăn xong người hầu thì quay đầu lại muốn cắn con.” Hiện tại Ô Trúc chỉ cần nghĩ đến cái miệng rộng đầy máu kia liền cảm thấy đau dạ dày, cái miệng to kia ngoại trừ đáng sợ còn cực kỳ thúi, nhất là lúc đến gần, hắn có thể ngửi được mùi thúi của thi thể trong miệng nó: “Nhưng mà, nó đến gần con lại ói tiếp.”
Ô Hi kỳ quái: “Sao lại ói? Đại ca, ca không đi tắm hả?”
“Trong hai ngày đi đường thì không có tắm, nhưng mà lúc ấy không tắm cũng không phải chỉ có mình ta, nên ta cho rằng là do nguyên nhân khác.”
Ô Tiền Thanh hỏi: “Vậy con nghĩ vì sao nó lại ói?”
Ô Trúc sờ cái túi nhỏ đeo trên cổ, nhìn về phía Ô Nhược nói: “Con nghĩ Tiểu Nhược có thể trả lời vấn đề này.”
Mọi người vừa nghe xong thì đều nhìn về phía Ô Nhược.
Ô Nhược vẻ mặt mờ mịt nhìn Ô Trúc: “Đệ? Đệ nào biết được đại yêu quái vì sao lại ói chứ.”
Ô Hi nói: “Đúng vậy, nhị ca sao có thể biết được nó vì cái gì lại ói.”
“Bởi vì ta cảm thấy đại yêu quái là vì ngửi được mùi dược đựng trong túi nên mới ói, ngoại trừ nguyên nhân này, ta không nghĩ ra được cái khác.” Sau khi Ô Trúc thoát chết thì vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này.
Ô Nhược cười nói: “Đại ca, thứ ta đưa ngươi chỉ là dược nâng cao tinh thần thôi.”
Kỳ thật Ô Trúc đã đoán đúng.
Ngày ấy, Vu chưởng quầy của Đổ Nhạc Phường lừa bọn Ô Thế là hắn có việc cần dùng pháp bảo, cậu cũng nghĩ đến bọn Ô Tiền Bân chắc chắn sẽ tìm Vu chưởng quầy tra hỏi, nên ngày ấy trên xe ngựa, cậu đã bảo Vu chưởng quầy tìm một người đáng tin cậy giả làm bằng hữu muốn bắt đại yêu quái, chờ khi bọn Ô Tiền Bân tới dò hỏi tình huống liền nói với bọn họ, ở sâu trong Thủ Trùng Lâm có một đại yêu quái khổng lồ bị phong ấn, nếu bọn họ nguyện ý đi bắt giữ, sau khi thành công bằng hữu của Vu chưởng quầy sẽ trả hai mươi vạn lượng bạc.
Đại yêu quái này là kiếp trước cậu vô tình phát hiện ra, sau đó lại bị cậu vô tình ký khế ước chủ tớ nên đại yêu quái này mới nghe lời cậu, sau đó nữa là có một lần cậu luyện chế Đề Thần Đan, bởi vì dược vị quá mức gay mũi khiến cho đại yêu quái này ói ba ngày ba đêm, thiếu chút nữa ói đến hư thoát mà chết, nhưng mà nhân loại lại không ngửi được mùi vị gay mũi này, chỉ có ăn vào mới có thể kích thích làm cho tinh thần thoải mái.
Sáng sớm cậu đã luyện Đề Thần Đan, đây cũng là nguyên nhân cậu dám để đại ca đi cùng bọn tứ thúc.
Ô Trúc có chút không tin: “Thật không?”
“Đại ca, ngươi ăn xong sẽ biết.”
Ô Trúc lấy ra một viên ăn vào, nháy mắt cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, tràn trề năng lượng: “Thật đúng là dược nâng cao tinh thần.”
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ đệ còn có thể bói ra kiếp nạn giống Vinh trưởng lão? Thậm chí còn có thể tính ra được nên dùng loại dược gì để đuổi đại yêu quái? Nếu đệ lợi hại như vậy thì tốt rồi.”
Ô Trúc hỏi: “Vậy sao đệ lại đưa dược nâng cao tinh thần cho ta? Không phải nên đưa dược bảo mệnh sao?”
“Đại ca ra ngoài làm nhiệm vụ, đệ đương nhiên cũng muốn góp sức nên mới luyện chế Đề Thần Đan cho ca, Đề Thần Đan có thể giúp ca đi đường không bị mệt.”
Ô Tiền Thanh nghi hoặc: “Tiểu Nhược, con học luyện chế đan khi nào?”
Ô Nhược giải thích: “Tuyển Dực không phải có mời y sư đến trị liệu thân thể cho con sao? Lúc nhàm chán, con theo hắn học y thuật, cái Đề Thần Đan này không cần linh lực cũng luyện chế được.”
“Thì ra là vậy.” Ô Tiền Thanh nhíu mày: “Nghe xong lời Tiểu Trúc nói, ta nghĩ người muốn giết Tiểu Trúc không phải là người Ô gia, nhưng lại sớm ngụy trang thành người Ô gia mai phục trong Thủ Trùng Lâm đợi thời cơ giết Tiểu Trúc.”
“Con cũng nghĩ như vậy.” Ô Trúc gật đầu: “Nếu bọn họ đã sớm trà trộn vào trong đội ngũ, bọn tứ thúc không có khả năng không phát hiện.”
“Nếu là người khác mai phục ở Thủ Trùng Lâm còn tốt, nhưng nếu là…”
Ô Tiền Thanh nói tới đây thì ngừng lại, sắc mặt của những người khác cũng rất khó coi.
Ô Nhược nhìn sắc mặt của mọi người, giả bộ lơ đãng nói: “Nếu là do người Ô gia chúng ta làm, vậy người hủy đi linh điền của cha, có phải cũng là người Ô gia ám toán hay không…”
“Tiểu Nhược, không thể nói bậy.” Ô Tiền Thanh bỗng chốc trầm mặt trách mắng, ngay sau đó không khỏi hồi tưởng lại tình huống khi ông bị thương, cũng chậm rãi phát hiện có chỗ không đúng.
Ô Nhược: “…”
Cậu biết lúc chưa có chứng cứ, rất khó để khiến cha tin người Ô gia sẽ hại bọn họ, nhưng mà, cậu có thể hiểu được vì trước khi cậu trọng sinh, cậu cũng giống như cha và mọi người nên mới không nghĩ tới người Ô gia sẽ hại bọn họ.
Hiện tại nhìn sắc mặt của cha, hẳn là sau khi được cậu nhắc nhở đã phát hiện chỗ khả nghi.
Quản Đồng nói: “Trước khi chưa điều tra rõ mọi chuyện, chúng ta không nên kết luận vội vàng.”
“Dạ.” Ô Nhược đổi đề tài: “Đại ca, không phải vừa rồi ca nói nhị thúc bị thương rất nghiêm trọng sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy có phải chúng ta nên đi thăm nhị thúc một chút hay không?”
Ô Tiền Thanh gật đầu: “Đúng là nên đi thăm một chút.”
Ô Nhược nói: “Đem chút dược qua không?”
Hiện tại cậu rất muốn nhìn thử biểu tình của bọn Ô Ngọc a.
“Được.” Ô Trúc đi nhà kho tìm một chút thuốc trị thương quý giá, rồi đi cùng Ô Tiền Thanh đến Thư Ly Viện.
Trong đại sảnh Thư Ly Viện ngồi đầy người, Ô Tiền Đồng, Ô Tiền Bân và phu nhân, nhi nữ của bọn họ đều ở đó.
Ô An Dịch thấy bọn họ đến, ánh mắt âm trầm, chủ động đi lên nghênh đón: “Tam thúc, tam thẩm, mọi người tới rồi.”
Những người khác nhìn thấy đám người Ô Tiền Thanh thì biểu tình u ám thêm vài phần.
Ô Tiền Thanh quan tâm hỏi: “Cha ngươi có ổn không?”
“Hiện tại y sư đang chẩn trị bên trong, tạm thời chưa biết kết quả.”
Ô Trúc đưa hộp dược trong tay cho Ô Ngọc: “Tiểu Ngọc, đây là dược chữa thương tốt nhất, hy vọng nhị bá có thể sớm ngày hồi phục.”
Sắc mặt Ô Ngọc cứng đờ, miễn cưỡng cười: “Cảm ơn.”
Ô Trúc an ủi nói: “Nhị bá cát nhân thiên tướng, nhất định không có việc gì.”
Ô Ngọc đánh giá Ô Trúc: “Tứ ca, lần này bắt giữ yêu quái, ngươi không có bị thương đi?”
“Ta chỉ là chút vết thương nhẹ, ăn chút dược chữa thương đã tốt lên rồi, ngươi không cần lo lắng.”
Đáy mắt Ô Ngọc hiện lên tia cổ quái.
Đáy lòng Ô Nhược cười nhạo, đại ca a đại ca, sao ngươi lại chỉ thấy được Ô Ngọc quan tâm ngươi a.
Ô Tiếu nghe Ô Trúc nói thì hừ lạnh một tiếng.
Ô Thế đè thấp giọng: “Sao hắn còn chưa chết?”
Ô Tiền Bân ngồi phía trước hắn quay đầu lại trừng mắt, ý bảo hắn câm miệng.
Ô Thế ngoan ngoãn im lặng.
Lúc này, y sư đi ra từ trong nội thất.
Ô An Dịch lập tức hỏi: “Cha ta sao rồi?”
Y sư nói: “Chỉ là linh điền bị thương, không có nguy hiểm tánh mạng, đợi lát nữa ta khai phương thuốc cho các ngươi, các ngươi chỉ cần dựa theo trên đó bảo đảm chỉ cần một hai năm là thân thể nhị gia có thể khôi phục hoàn toàn.”
Ô An Dịch thở phào nhẹ nhõm.
“Nhị ca không có việc gì thì tốt rồi.” Ô Tiền Bân đứng lên nói: “Vậy chúng ta không quấy rầy nhị ca nghỉ ngơi nữa.”
Bọn Ô Tiền Đồng cũng đứng lên.
Ô Ngọc nói: “Tứ thúc, ta tiễn mọi người ra ngoài.”
Ô Tiếu khi lướt qua bên Ô Trúc, đột nhiên dừng chân: “Tứ ca, mọi người đi bắt giữ đại yêu quái đều bị thương, sao chỉ có ngươi là không có việc gì?”
Những người khác đều dừng chân lại nhìn bọn họ.
Ô Trúc trầm mặt: “Ô Tiếu, ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Ta không có ý gì, chỉ là đoán có phải tứ ca lâm trận đào tẩu hay không thôi.”
Ô Tiền Thanh lạnh mặt: “Ý của ngươi là muốn tứ ca ngươi bị thương trở về mới có thể chứng minh hắn có xuất lực?”
Ô Trúc nói: “Ta có đào tẩu hay không, bọn tứ thúc rõ như ban ngày, lúc ấy ta chính là người cuối cùng chạy ra khỏi Thủ Trùng Lâm.”
“Tình hình lúc ấy hỗn loạn như vậy, ai sẽ chú ý nhất cử nhất động của ngươi, nói không chừng ngươi sớm đã trốn đi, chờ sau khi mọi người đi ra, ngươi mới giả vờ đi đến.”
Ô Hi giận dữ: “Ô Tiếu, ngươi đừng ngậm máu phun người.”
Ô Tiếu trầm mặt: “Ô Hi, ta là huynh trưởng của ngươi, ngươi hẳn nên gọi ta là thất ca chứ không phải kêu thẳng tên họ, nếu như có ai không biết, còn tưởng rằng ngươi có nương sinh không có nương dạy.”
“Ngươi…”
Quản Đồng nén giận nói: “Ta có dạy nữ nhi ta hay không tự ta biết, cho dù nàng không lễ phép cũng tốt hơn ngươi hồ ngôn loạn ngữ oan uổng người tốt.”
“Ta không có oan uổng tứ ca a, ta chỉ nói những gì ta thấy thôi.” Ô Tiếu vừa nói vừa ra hiệu với Ô Tiền Đồng, kêu hắn nhanh chóng nói một câu.
Ô Nhược thấy thế, khẽ cười nói: “Thất đệ, ta thấy tứ thúc và tiểu thúc cũng không có bị thương, chẳng lẽ bọn họ cũng lâm trận bỏ chạy sao? Hay là nói ngươi hy vọng cha ngươi và tứ thúc bị thương nặng giống nhị bá, ngươi mới cao hứng? Nếu thật sự nghĩ như vậy, thì chính là đại nghịch bất đạo.”
Ô Tiếu: “…”
°°°°°°°°°°
Đăng: 29/8/2021