Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 66. Có Người Muốn Giết Ta
Edit + beta: Iris
Ô Nhược vừa lên xe ngựa liền khuyên Ô Trúc đừng nhận lời đề nghị của Ô Ngọc.
Còn chưa mở miệng đã bị Ô Trúc giành trước: “Tiểu Nhược, Tiểu Hi, ta hy vọng các ngươi đừng nói nhiệm vụ lần này cho cha mẹ biết.”
Nếu để cha mẹ biết, chắc chắn sẽ phản đối hắn tham gia nhiệm vụ lần này, nhưng hắn lại không muốn từ bỏ, huống chi hắn đã là người trưởng thành, có năng lực gánh vác tất cả hậu quả, cũng có năng lực nuôi gia đình.
Ô Nhược: “…”
Dưới tình huống không có chứng cứ, cậu không thể nói với đại ca đây kỳ thật là cái bẫy của Ô Ngọc, đại ca cậu chắc chắn sẽ không tin Ô Ngọc hại hắn, tất cả đều nghĩ Ô Ngọc là “người tốt”, sao có thể có ý nghĩ độc ác như hại người được.
Ô Hi vẻ mặt lo lắng: “Đại ca, ca không có kinh nghiệm, muội sợ ca sẽ gặp nguy hiểm.”
Ô Trúc xoa tóc nàng: “Thì bởi vì không có kinh nghiệm nên mới đi tích lũy kinh nghiệm, nếu chỉ bởi vì nguy hiểm mà không đi, ta cũng không cần ra ngoài rèn luyện làm gì, bởi vì rèn luyện đồng nghĩ với việc sẽ gặp nhiều nguy hiểm, mà ta cũng không thể trốn trong nhà suốt đúng không, cho nên muội không cần lo lắng, ta sẽ tự bảo vệ tốt bản thân.”
Hắn nói xong thì nhìn qua Ô Nhược: “Tiểu Nhược, sao đệ không nói gì?”
Ô Nhược thở dài: “Cái gì ca cũng nói hết rồi, đệ còn gì để nói nữa?”
Tuy rằng cậu rất muốn nói Ô Ngọc là vì đố kỵ năng lực của hắn nên muốn hại hắn, nhưng nói ra ai sẽ tin?
Ô Trúc cười khẽ: “Đệ đang lo lắng cho ta sao?”
Ô Nhược trợn trắng mắt: “Biết thì tốt.”
Ô Hi lắc lắc cánh tay Ô Trúc, làm nũng nói: “Đại ca, ca nhìn nhị ca lo lắng cho ca kìa, ca đừng đi nữa.”
Ô Trúc bất đắc dĩ cười: “Các ngươi a…”
Ô Nhược không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt đột nhiên lóe lên, cảm thấy đại ca cậu cùng làm nhiệm vụ với đám người Ô Tiền Bân cũng không phải chuyện gì xấu: “Đệ chỉ lo lắng an nguy của đại ca thôi, nhưng cũng không phản đối ca đi làm nhiệm vụ cùng thúc thúc.”
“Đệ không phản đối?” Ô Trúc kinh ngạc nhướng mày.
“Ừ.” Ô Nhược hơi mỉm cười: “Nhiệm vụ này vừa lúc có thể trau dồi thêm kinh nghiệm, để sau này không làm bản thân bị thương, nên đệ cũng không phản đối.”
Ô Trúc ngẩn người, sao lại cảm thấy lời nói của đệ đệ có ẩn ý.
Nửa canh giờ sau, xe ngựa về tới Hắc phủ.
Ô Nhược xuống xe, chuyện đầu tiên làm là kêu Thi Nguyên lấy hòm thuốc tới rồi đi đến chỗ Ô Trúc: “Đại ca, các ngươi đợi một lát, đệ có một ít đồ cho ca.”
“Được.” Ô Trúc và Ô Hi cùng xuống xe.
Ô Hi nhìn bên trong Hắc phủ: “Nhị ca, ca thành thân lâu như vậy rồi mà muội chưa ghé qua thăm phủ đệ của ca lần nào.”
Ô Nhược giật mình, đúng thật là người nhà cậu chưa tới đây bao giờ, ngay cả kiếp trước, cậu cũng không có mời cha mẹ đến Hắc phủ: “Vậy các ngươi có muốn ở lại đây ăn trưa không?”
Ô Hi lắc đầu: “Cha mẹ còn đang ở nhà chờ chúng ta, để lần sau đi.”
“Được, qua vài ngày nữa ta sẽ mời mọi người đến đây.”
Không lâu sau, Thi Viễn cầm hòm thuốc của Ô Nhược đến.
Ô Nhược lấy ra hai viên thuốc nhỏ từ hòm thuốc đưa cho Ô Trúc: “Khi ra ngoài làm nhiệm vụ với nhóm tứ thúc, nhớ treo túi nhỏ này lên cổ.”
Ô Trúc mở túi ra ngửi ngửi, lại không ngửi ra mùi gì: “Đây là đan dược gì?”
Ô Nhược cười nói: “Chỉ là dùng để nâng cao tinh thần, trước khi bắt đầu nhiệm vụ nhất định phải đeo trên người, nếu không đệ sẽ nói chuyện này với cha mẹ.”
“Được.” Ô Trúc đeo túi nhỏ lên cổ: “Vậy chúng ta về đây.”
Ô Nhược nhìn theo hướng xe ngựa bọn họ rời đi, cho đến khi không nhìn thấy xe ngựa nữa mới hừ lạnh một tiếng.
Hiện tại cậu càng thêm chắc chắn, cái chết của đại ca kiếp trước khẳng định có liên quan đến Ô Ngọc, đáng tiếc, lúc này Ô Ngọc đã tính toán sai rồi.
Ô Nhược híp mắt, xoay người vào trong Hắc phủ.
Trong đại sảnh, Hắc Càn đang báo cáo công việc cho Hắc Tuyển Dực, y thấy Ô Nhược đi vào thì đạm thanh nói: “Ngươi đã trở lại.”
Y đứng dậy đi tới cửa, vươn tay ra trước mặt Ô Nhược.
Ô Nhược ngẩn người.
Thi Nguyên đại khái đoán được Hắc Tuyển Dực muốn làm gì, liền đưa tay của Ô Nhược cho y.
Hắc Tuyển Dực nắm tay Ô Nhược đến bên bàn cơm.
Ô Nhược thụ sủng nhược kinh nhìn Hắc Tuyển Dực.
Người này sao đột nhiên lại nhiệt tình như vậy?
Hắc Càn hình như cũng rất kinh ngạc, biểu tình có chút ngốc lăng.
Hắc Tuyển Dực nói với Hắc Tín đang đứng một bên: “Ăn cơm.”
“Dạ.” Hắc Tín cười tủm tỉm đi ra đại sảnh gọi người phòng bếp đem đồ ăn lên.
Hắc Càn do dự một chút rồi đi theo Hắc Tín ra ngoài, sau đó gọi Hắc Tín: “Tín bá.”
Hắc Tín xoay người lại: “Tiểu Càn, có chuyện gì?”
Hắc Càn mặt lộ vẻ xấu hổ: “Không có gì, chỉ là muốn nói chuyện của chủ tử và phu nhân.”
Hắc Tín cũng biết hắn muốn nói gì, cười hỏi: “Có phải hành động vừa rồi của chủ tử làm ngươi rất kinh ngạc hay không?”
“Dạ.” Hắc Càn chưa từng thấy chủ tử chủ động đối với ai như vậy, càng chưa từng thấy chủ tử đỡ ai bao giờ, bao gồm thân nhân của chủ tử cũng chưa từng có.
Hắc Tín cười nói: “Hiện tại hẳn là ngươi cũng nhìn ra chủ tử không có ủy khuất bản thân đi?”
Hắc Càn: “…”
Hắc Tín vỗ vai hắn: “Hiện tại đến giờ ăn cơm trưa, ngươi giúp ta tìm tiểu thiếu gia về.”
“Tiểu thiếu gia ở đâu?”
“Nếu ta biết thì còn bảo ngươi tìm làm gì?”
Hắc Càn: “…”
Thi phó đặt đồ ăn lên bàn, Hắc Tuyển Dực kẹp một miếng thịt nguội cho vào chén Ô Nhược.
Ô Nhược ăn luôn thịt nguội, sau đó lại có một miếng thịt gà bay vào chén cậu.
Cậu kỳ quái nhìn thoáng qua Hắc Tuyển Dực.
Hắc Tuyển Dực hỏi: “Ngươi thích ăn cái gì?”
Ô Nhược ngẩn người: “Cá hấp.”
Hắc Tuyển Dực kẹp thịt cá trên đĩa, chấm chấm nước sốt, đưa vào chén Ô Nhược.
Ô Nhược ngơ ngẩn nhìn đồ ăn trong chén, yên lặng động đũa, sau đó, cứ mỗi lần cậu ăn xong đồ ăn trong chén là Hắc Tuyển Dực lại gắp món khác cho cậu, cậu cảm thấy hôm nay Hắc Tuyển Dực cực kỳ kỳ quái, nhưng mà trong lòng cũng không bài xích y gắp đồ ăn, ngược lại còn có chút vui vẻ, thậm chí còn cảm thấy đồ ăn hôm nay ngon hơn bình thường.
Hắc Tín hầu hạ ở bên cạnh mỉm cười nhìn bọn họ, nhìn ra quan hệ của hai người ngày càng tốt, chủ tử cũng thay đổi rất nhiều.
Ngày thứ hai Ô Sở hạ táng, Ô Nhược nhận được tin mà Ô Hi phái người đưa tới, báo là Ô Trúc đã đi làm nhiệm vụ cùng đám người tứ thúc.
Sau khi cậu nghe xong, trong lòng tính toán thời gian Ô Trúc sẽ trở về, chờ đến ngày đó, cậu sẽ mang theo bọn Thi Nguyên đến Ô gia.
Ô Tiền Thanh nhìn thấy cậu, bỗng chốc mặt trầm xuống trách mắng: “Con và Tiểu Hi sao lại hồ nháo như vậy, thế nhưng nói dối chúng ta chuyện đại ca con và bọn tứ thúc đi làm nhiệm vụ, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn…”
“Sẽ không có chuyện ngoài ý muốn.” Ô Nhược khẳng định.
Ô Tiền Thanh ngẩn người: “Ta nghe nói nhiệm vụ lần này là bắt giữ đại yêu quái, sao có thể không có nguy hiểm.”
“Có nguy hiểm không có nghĩa là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau này đại ca còn phải đi rèn luyện, đến lúc đó chắc chắn sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn, chẳng lẽ cha không cho ca ra ngoài luôn sao?”
“Ta không phải ý này.”
“Cha, con biết cha đang lo lắng cái gì, nhưng mà đại ca đã lớn rồi, đã có thể tự quyết định chuyện của bản thân.”
Ô Tiền Thanh thở dài: “Ngươi cũng là đại nhân*, đã có thể chạy đến khai đạo an ủi cha.”
*Đại nhân = người lớn.
Ô Nhược cười hì hì: “Đúng vậy, con cũng là đại nhân, cũng đến lúc con và đại ca nên nuôi lại cha mẹ rồi.”
Ô Tiền Thanh và Quản Đồng được cậu dỗ đến vui vẻ.
Ô Hi bị giáo huấn mấy ngày nay cũng thở phào nhẹ nhõm, lè lưỡi với Ô Nhược.
Lúc này, hạ nhân thủ vệ ở đại môn Ô gia đến báo: “Tam gia, tam phu nhân, đội ngũ của tứ gia và tứ công tử đã trở lại.”
Ô Tiền Thanh và Quản Đồng lập tức đứng lên: “Bọn họ có sao không?”
“Người tứ gia bị thương một ít.”
Ô Tiền Thanh vội vàng mang theo Quản Đồng đi đón Ô Trúc, thấy Ô Trúc đang hỗ trợ nâng người bị thương vào cửa mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, những người ở viện khác cũng chạy đến bên này.
Ô Ngọc và bọn Ô Thế khi nhìn thấy Ô Trúc đều sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
Ô Hi vọt tới bên người Ô Trúc: “Đại ca, ngươi không sao chứ? Mấy ngày nay ta lo cho ngươi muốn chết.”
“Ta không sao.” Ô Trúc vỗ vai nàng, sau đó nhìn về phía Ô Tiền Thanh: “Cha, mẹ, con đã về.”
Ô Tiền Thanh nhìn bọn Ô Tiền Bân, gật đầu.
Ô Trúc trở lại đại sảnh Thư Thanh Viện, nháy mắt sắc mặt trầm xuống, không nói lời nào ngồi vào ghế.
Ô Nhược liếc hắn một cái, sau đó bảo bọn Thi Nguyên đóng cửa lại, canh giữ bên ngoài.
Ô Tiền Thanh lập tức phát hiện có chỗ không đúng: “Tiểu Trúc, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Ô Trúc trầm mặt một lát mới nói: “Cha, có người muốn giết con.”
Ô Tiền Thanh và Quản Đồng, Ô Hi đều khiếp sợ nhìn Ô Trúc: “Ai muốn giết con?”
“Là người hầu Ô gia, nhưng mà con chưa từng gặp bọn họ, cũng có khả năng là người bên ngoài trà trộn vào đội ngũ Ô gia để ám sát con.”
Ô Nhược cười lạnh trong lòng.
Những người đó quả nhiên động thủ.
Ô Hi nói: “Chẳng lẽ là kẻ thù trước kia của cha?”
Ô Trúc lắc đầu: “Ta không biết.”
Ô Tiền Thanh nói: “Con kể lại tình huống lúc đó cho cha nghe.”
“Lúc chúng con đi trên đường rất yên tĩnh, đến khi tiến sâu vào nơi gọi là Thủ Trùng Lâm, sau đó, tứ thúc kêu con nhỏ máu để giải một cái phong ấn, tiếp theo liền xuất hiện một con yêu quái rất lớn, thân thể to như một ngọn núi lớn vậy…”
Ô Hi khiếp sợ: “Trời ạ, yêu quái lớn như vậy, các ngươi có thể bắt được nó sao?”
Ô Tiền Thanh nói: “Tiểu Hi, đừng ngắt lời, để đại ca con nói xong đi.”
“Đại yêu quái vừa xuất hiện liền ăn thịt người khắp nơi, tuy rằng bọn tứ thúc lập tức lấy ra các loại pháp khí để đối phó với nó, nhưng mà pháp khí đánh vào trên người nó cứ như là đang gãi ngứa cho nó vậy, không có bất kỳ hiệu quả nào, rất nhanh bọn tứ thúc đều bị thương, mà người bị thương nặng nhất là nhị thúc, không chỉ nôn ra máu mà còn bị tổn thương linh điền, chỉ ngắn ngủi một nén hương mà người của chúng con đã bị yêu quái ăn hơn phân nửa, mọi người đều chạy chạy, trốn trốn, căn bản không có ai có thể đối phó với nó. Lúc đang chạy trốn thì con bị yêu quái bắt được.”
Ngoại trừ Ô Nhược, những người khác đều hít sâu một hơi: “Sau đó thì sao?”
°°°°°°°°°°
Đăng: 28/8/2021