Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Chương 68. Ngươi Không Sao Thật Tốt Quá


Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 68. Ngươi Không Sao Thật Tốt Quá

Edit + beta: Iris

Mọi người đều ngẩn người, trong lòng đồng thời nghĩ, Ô Nhược sao có thể nói như vậy.

Bọn họ nhìn trên người Ô Nhược, phát hiện cậu cư nhiên gầy đi, tuy rằng áo choàng to rộng che đi dáng người Ô Nhược khiến người ta không thể nhìn thấy cụ thể là gầy bao nhiêu, nhưng mặt cậu lại gầy đi một vòng, đôi mắt trông to hơn rất nhiều.

Ô Ngọc nhanh chóng lấy lại tinh thần, vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu Ô Tiếu: “Tiểu Nhược, Tiếu Tiếu chỉ là nhìn thấy cha ta bị trọng thương như vậy nên mới sốt ruột nói ra lời khó nghe, tam thúc, tam thẩm, mọi người đừng để trong lòng. Còn có Tiếu Tiếu, ngươi hiểu lầm tứ ca rồi, vừa rồi tứ ca có nói với ta, tứ ca cũng bị thương, nhưng sau đó ăn dược nên mới nhanh khỏi, ngươi còn không mau xin lỗi tứ ca.”

Ô Tiếu có chút không cam lòng, nhịn rồi lại nhịn mới nói: “Tứ ca, thật xin lỗi, vừa rồi là do ta quá lo lắng nhị bá nên mới nói lời khó nghe, xin ngươi không cần để trong lòng.

Ô Tiền Đồng trách mắng Ô Tiếu: “Tiểu tử thúi, trở về nhanh.”

Ô Tiếu cúi đầu theo Ô Tiền Đồng rời khỏi Thư Thanh Viện.

Ô Bách đi lướt qua Ô Trúc, nhỏ giọng nói: “Tứ ca, ngươi không sao thật tốt quá.”

Ô Nhược nghe vậy, không khỏi nhìn Ô Bách thêm chút.

Tiểu thúc Ô Tiền Đồng có ba hài tử, đại nhi tử Ô Tiếu tính cách giống hệt Ô Tiền Đồng, có chút xúc động, cũng có chút táo bạo, thường làm việc mà không lắp não, nhị nữ nhi Ô Vân nhỏ hơn Ô Hi một tháng tuổi, tính tình thập phần yếu đuối, thường trốn sau lưng cha mẹ và huynh đệ để tìm kiếm che chở, con thứ ba Ô Bách có lẽ bởi vì tuổi còn nhỏ nên tính tình hồn nhiên, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, sau cái chết của Ô Trúc và Ô Hi thì không còn trở lại Ô gia.

Ô Nhược phỏng đoán, có phải Ô Bách biết được hành động của người Ô gia nên mới cảm thấy khinh thường rồi rời khỏi Ô gia hay không.

Sau khi Ô Tiền Đồng rời đi, Ô Tiền Bân cũng mang theo phu nhân và con cái nhà mình rời đi.

Ô Nhược nhìn bóng lưng của bọn họ, híp mắt.

Tứ thúc Ô Tiền Bân trong năm huynh đệ là người thông minh nhất, phu nhân của hắn cũng rất khôn khéo, đại nữ nhi Ô Lăng hiện vẫn đang rèn luyện bên ngoài, tuy rằng đã hai mươi hai xuân xanh, nhưng đám nữ nhi trong gia đình huyền thuật thường kết hôn muộn hơn so với nữ nhi nhà bình thường, bởi vì đám nữ nhi nhà huyền thuật không chỉ có mệnh thọ mà còn vì có được linh lực nên dung mạo không hề suy giảm, hơn nữa các nàng tương đối chú trọng thành tựu tương lai nên thường đến ba mươi tuổi mới tìm đối tượng thành thân. Nhị nữ nhi Ô Tình sắp hai mươi tuổi, năm nay trùng hợp vừa cùng thời gian ra ngoài rèn luyện với Ô Trúc, mà tiểu nhi tử Ô Thế cho dù là kiếp này hay kiếp trước đều ham mê cờ bạc.


Ô Ngọc làm thủ thế với Ô Tiền Thanh: “Tam thúc, tam thẩm, ta tiễn mọi người ra ngoài.”

Ô Tiền Thanh và bọn Ô Nhược đi theo Ô Ngọc ra ngoài, trên đường gặp được bọn Ô Tiền Đồng được Ô An Dịch tiễn.

Ô An Dịch chỉ thanh thanh đạm đạm nói một câu “đi thong thả” với Ô Tiền Thanh, không thèm để ý đến bọn Ô Nhược.

Trong lòng Ô Nhược cười châm chọc.

Nhị bá Ô Tiền Ly có bốn hài tử, đại nhi tử Ô An Dịch giống mẫu thân Nguyễn Lam Như của hắn nhất, làm người thanh ngạo, luôn cảm thấy mình đẳng cấp hơn người khác, cho rằng người khác nỗ lực thế nào cũng không có biện pháp đuổi kịp bước chân của hắn, nên đối với Ô Nhược không có linh lực hoặc là người có linh lực thấp hơn thì đều khinh thường. Mà nhị nữ nhi Ô Viện tuy rằng còn đang rèn luyện nhưng đã thành thân với người khác.

Tam nữ nhi của Ô Tiền Ly gọi là Ô Nhã, nàng bằng tuổi với Ô Lăng, hiện tại hai người đang tổ đội rèn luyện ở bên ngoài.

Còn về Ô Ngọc…

Ô Nhược híp mắt, Ô Ngọc là tiểu nhi tử của Ô Tiền Ly, ở kiếp trước, cậu và bọn Ô Trúc đều cho rằng người này là cái khiêm khiêm quân tử, là một người tốt, nhưng không nghĩ tới…

Ô Trúc thấy Ô Nhược vẫn luôn phát ngốc, quan tâm hỏi: “Tiểu Nhược, đệ đang nghĩ gì đó?”

Ô Nhược lấy lại tinh thần, nói dối: “Đệ không nhìn thấy bọn đại bá đến đây, nên đang nghĩ có phải tâm tình bọn họ không tốt hay không.”

Ô Tiền Cạnh ngoại trừ tứ nhi tử Ô Sở, còn có bốn nhi nữ, con trai cả Ô An Kỳ, nhị nữ nhi Ô Mẫn, tam nữ nhi Ô Du và nhi tử nhỏ nhất Ô Hạo. Ô Hạo là người ham chơi nhất, thường xuyên không tìm thấy hắn, chỉ cần vừa tan học là hắn sẽ cùng các đường huynh đường đệ ở đại viện khác đi ra ngoài chơi, luôn tới giờ giới nghiêm của Ô gia mới thấy hắn về.

Ô Ngọc nói: “Hôm qua ta đi thăm đại bá và đại bá mẫu, hai người đều rất tiều tụy, hiện tại chuyện duy nhất bọn họ làm chính là chạy đến sân của tằng tổ phụ hoặc là quậy phá bên Bắc Đại Viện, cũng không biết chuyện của tam ca khi nào mới giải quyết xong.”

Ô Tiền Thanh thở dài.


Lấy tính tình của đại ca ông, phải lấy mạng đổi mạng mới có thể bỏ qua.

“Tiểu Ngọc, ngươi tiễn đến đây là được rồi, chúng ta sẽ tự đi về.”

“Được, tam thúc, tam thẩm, tứ ca, Tiểu Nhược, Tiểu Hi, các ngươi đi thong thả.” Ô Ngọc dừng chân, nhìn theo bóng bọn họ rời đi, cho đến khi không nhìn thấy bọn họ nữa mới lẩm bẩm: “Sao Ô Trúc còn chưa chết?”

Vậy những người cha hắn phái đi thì sao? Chẳng lẽ đều bị đại yêu quái giết hết rồi?

Ô Trúc này cũng quá may mắn đi, không, phải nói là gần đây Thư Thanh Viện rất may mắn.

Lúc trước, cha hắn và bọn tứ thúc vốn muốn mượn tài liệu làm cớ để lấy đi quà tặng của phu quân Ô Nhược, nhưng mà không ngờ Ô Nhược lại nhờ vào đó mà lấy đi tài liệu trân quý của cha hắn và bọn tứ thúc, cũng tìm được tài liệu thích hợp để dung hợp với tài liệu trân quý của cha hắn, luyện ra được pháp khí cực phẩm. Sau đó, Ô Nhược phát hiện cha hắn và bọn đại bá lấy trộm sính lễ, vốn bọn tứ thúc đã nghĩ ra đối sách ứng phó chuyện sính lễ, nhưng cố tình chuyện này lại bị truyền đi, còn bị Ô Ngạn Lan tằng tôn tử của Ô Thần Tử nghe được chuyện này, ép cho tằng tổ phụ phải tự thân xuất mã giám sát bọn họ trả lại sính lễ. Sau đó chính là chuyện của Ô Trúc, lúc ấy Ô Trúc rõ ràng đã lấy máu cởi bỏ phong ấn, nhưng mà từ đầu đến cuối Ô Trúc đều không có chuyện gì, thật sự quá may mắn rồi.

Ô Ngọc hừ lạnh một tiếng.

Chuyến rèn luyện sắp tới, hắn không tin Ô Trúc sẽ luôn gặp may như vậy.

Thời điểm hắn tính kế Ô Trúc, Ô Nhược cũng nhớ tới chuyện Ô Trúc và Ô Ngọc sẽ cùng đi rèn luyện, ăn xong cơm chiều, cậu mời cha mẹ ngày mười ba tháng chạp, tức là ngày mai đến Hắc gia ăn cơm, rồi rời khỏi Ô gia.

Trở lại Hắc phủ, cậu lập tức kêu Thi Cửu đi an bài một vài việc.

Trưa hôm sau, Ô Tiền Thanh và mấy người Quản Đồng đi đến Hắc phủ.

Ô Nhược mang theo Đản Đản ra cổng nghênh đón bọn họ.


Quản Đồng và Ô Hi vừa thấy Đản Đản liền tranh nhau muốn ôm bé.

Ô Nhược cười nói: “Cha, mẹ, hiện tại cơm trưa còn chưa chuẩn bị xong, con mang mọi người đi dạo trong phủ.”

Quản Đồng vừa ôm hài tử vừa nói “được”.

Ô Tiền Thanh thừa dịp Hắc Tuyển Dực và Hắc Tín không ở đây, liền lôi kéo Ô Nhược ra xa tiểu oa nhi rồi dò hỏi chuyện hài tử: “Tiểu Nhược, Đản Đản này là con của ai? Không phải là Tuyển Dực…”

Ô Nhược nhanh chóng ngắt lời ông: “Cha, ngài đừng suy nghĩ miên man, con và Tuyển Dực đều là nam, về sau khẳng định không có hài tử, nên Tuyển Dực nhận một đứa ở chỗ thân thích về nuôi.”

Cậu thật sự không thể nói với ông là đứa nhỏ này sinh ra từ trong trứng, nếu nói như vậy, cha cậu chắc chắn sẽ lại hỏi thêm một đống vấn đề mà cậu không thể giải thích được.

Ô Tiền Thanh gật đầu: “Thừa dịp hài tử còn nhỏ nuôi tại bên người cũng không tồi, về sau nó sẽ tương đối thân thiết với con, con nhất định phải đối với nó như con thân sinh vậy, biết không?”

Kỳ thật ông lo lắng nhất chính là sau này Hắc Tuyển Dực sẽ cưới tiểu thiếp rồi sinh một hài tử thuộc về mình, dù sao cũng không phải là con thân sinh, khó có thể đặt trong tâm khảm.

Nếu Hắc Tuyển Dực thật sự làm như vậy, bọn họ cũng không thể ngăn cản y sinh hậu đại, nhưng lại sợ sẽ ủy khuất Ô Nhược.

Nếu gia quy Hắc gia giống với Ô gia thì tốt rồi, bởi vì Ô Bặc Phương không thích Ô gia bị quấy đến chướng khí mù mịt, cũng không thích Ô gia có hoàn cảnh quá mức phức tạp, nên người Ô gia đều không cưới tiểu thiếp, cho dù bên ngoài có nữ nhân hoặc là sinh hài tử với nữ nhân khác, cũng không cho phép mang vào phủ.

Ô Nhược liên tục đáp: “Được được, con biết rồi.”

Ô Trúc ở bên cạnh cười nói: “Không nghĩ tới Hắc phủ lớn như vậy, Tuyển Dực chắc tốn không ít bạc cho tòa nhà này đi.”

“Cái này đệ không có hỏi hắn.”

Ô Tiền Thanh nhìn thi phó quét sân, nhíu mày: “Tiểu Nhược, người hầu trong phủ có chút kỳ quái.”

Ô Nhược nhìn theo tầm mắt ông, lập tức hiểu Ô Tiền Thanh là đang nói gì, không hề giấu giếm nói: “Cha, hạ nhân nơi này đều là hoạt tử nhân.”

Ô Tiền Thanh và Ô Trúc ngẩn ra: “Hoạt tử nhân?”


“Đúng vậy, kỳ thật bọn họ đã sớm chết, chỉ là bị người khống chế một hồn một phách mới có thể sống đến bây giờ.”

Ô Tiền Thanh hỏi: “Vậy chẳng phải là không được luân hồi?”

“Có giới hạn thời gian, chờ đến lúc đó, người khống chế sẽ thả bọn họ đi đầu thai.”

Ô Trúc trầm giọng: “Khống chế thi thể và hồn phách của người khác chính là tà thuật.”

Ô Nhược hỏi hắn: “Đại ca, ngươi có thể thao túng thần linh cũng coi như là tà thuật sao?”

“Cái này không giống.”

Ô Nhược cũng không biết là tại sao, nhưng mà cậu thật sự không muốn thân nhân của cậu dùng ánh mắt khác thường nhìn Hắc Tuyển Dực: “Chỉ là khống chế hoạt tử nhân, không có kêu hoạt tử nhân đi làm chuyện xấu là được, chuyện còn lại không cần phải suy nghĩ phức tạp làm gì.”

Ô Tiền Thanh nhìn tiểu nhi tử nhà mình bảo hộ phu quân của cậu như vậy, liền đổi đề tài: “Tiểu Nhược, chúng ta cũng mệt rồi, tìm nơi nghỉ ngơi chút đi.”

“Con mang mọi người đến đại sảnh, hơn nữa cũng sắp đến giờ dùng cơm.”

Ô Nhược dẫn mọi người đến đại sảnh.

Hắc Tín đang bận việc ở đại sảnh nhìn thấy bọn họ đến thì cười tủm tỉm tiến lên nghênh đón: “Hoan nghênh lão gia thông gia, phu nhân thông gia tới phủ, nếu có chỗ tiếp đón không chu toàn, xin thứ lỗi.”

Ô Tiền Thanh cười ôn hòa: “Hắc quản gia khách khí rồi.”

Ô Nhược nhìn Hắc quản gia cười nói: “Cha, Hắc quản gia chúng ta rất lợi hại, đặc biệt là thuật bói toán, đúng rồi, không phải đại ca sắp ra ngoài rèn luyện sao? Đúng lúc để Hắc quản gia bói cho đại ca một quẻ, tính toán tiền đồ, hoặc là nhìn xem đại ca khi nào thì tìm đại tẩu cho ta.”

°°°°°°°°°°

Đăng: 30/8/2021


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.