Đọc truyện Phệ Linh Yêu Hồn – Chương 43: Tiên Thiên Đệ Bát Tầng Đỉnh
Sau khi trở lại Diệp gia, Diệp Khôn đã lập tức đi gặp Diệp Nam Thiên. Căn cứ vào lời nói của ông, Diệp Khôn cũng biết được gã trung niên có ria mép kia đã bị bắt sống. Dưới sự ra tay của ba vị tu sĩ Trúc Cơ của Diệp gia, cùng với tên kia trước đó đã bị Diệp Khôn đánh cho trọng thương đã khiến cho gã ngay cả việc cắn đứt túi thuốc độc dấu sẵn trong miệng cũng không làm kịp. Cuối cùng gã đành phải trơ mắt nhìn toàn thân mình bị khống chế.
Còn tên trung niên có ria mép cùng Cố Hướng, hai người đương nhiên sẽ được trưởng lão chuyên phụ trách tra tấn của Diệp gia hỏi cung, nói không chừng đã sắp lấy được đáp án cần tìm. Đối với hai tên rất có thể là hung thủ hại chết anh trai mình, trong lòng Diệp Khôn dĩ nhiên căm hận vô cùng. Tuy nhiên, Diệp Nam Thiên cũng là người biết rõ tâm tư của Diệp Khôn. Tuy rằng không nói rõ ra, nhưng kể cả hai tên kia có thành thành thật thật khai ra tất cả thì kết cục cũng có thể đoán trước được.
Tuy nhiên, bởi vì chuyện này liên quan đến nhiều sư việc hệ trọng, Diệp Nam Thiên đành phải ra nghiêm lệnh phong tỏa. Những người có thể biết tường tận sự việc cũng chỉ có toàn bộ đám cao tầng Diệp gia. Còn đối với đám đệ tử Diệp gia, Diệp Nam Thiên cũng chỉ nói bóng gió rằng Cố Hướng cùng Diệp Niên, Diệp Bình đã phản bội lại Diệp gia, cuối cùng bị Diệp Khôn đánh chết.
Đối với người đã lập được nhiều công nhất là Diệp Khôn, Diệp Nam Thiên cũng không hề keo kiệt ban thưởng cho hắn một trăm viên linh thạch, mười cây linh dược nhất phẩm cùng một cây linh dược nhị phẩm là Như Ý Hoa. Tuy rằng toàn bộ linh dược nhất phẩm và nhị phẩm cộng lại cũng không bằng giá trị của một trăm viên linh thạch, nhưng đối với Diệp gia hiện giờ thì tài nguyên về linh thạch lại thật sự không thiếu. Nhưng ngược lại, muốn kiếm được linh thảo và linh dược thì bắt buộc phải thâm nhập vào trong Phong Tuyệt sơn mạch, ngoài ra không cách nào khác. Với thực lực hiện tại của Diệp gia, muốn có được số lượng lớn linh thảo cùng linh dược thật đúng là hết cách. Diệp Nam Thiên ban thưởng những thứ như vậy, hoàn toàn có thể coi là trọng thưởng!
Ngoại trừ chuyện đó, Diệp Nam Thiên còn phong cho cha của Diệp Khôn là Diệp Kiếm Hải làm trưởng lão, khiến cho Diệp Kiếm Hải trở thành vị trưởng lão đầu tiên của Diệp gia không phải là tu sĩ Tiên Thiên!
Sau khi tin tức này được lan ra, nó đã lập tức gây chấn động cho toàn bộ Diệp gia!
Phải biết rằng, trải qua mấy trăm năm lịch sử của Diệp gia, tất những vị được phong làm trưởng lão đều là tu sĩ Tiên Thiên. Thậm chí phần lớn trong số bọn họ đều có tu vị Tiên Thiên đệ bát tầng trở lên!
Tuy nhiên, điều khiến cho đám đệ tử Diệp gia phải giật mình nhất chính là việc Diệp Kiếm Hải trở thành trưởng lão lại được sự ủng hộ tuyệt đối của toàn bộ cao tầng Diệp gia. Thậm chí người luôn luôn đối đầu với Diệp Kiếm Hải là Diệp Quyền cũng lựa chọn ủng hộ!
Đến lúc này, cho dù là kẻ ngốc cũng hiểu rõ, địa vị của gia đình Diệp Kiếm Hải tại Diệp gia đã vững như bàn thạch. Dẫu sao thì chức vị trưởng lão cũng không phải là trò đùa. Ngoại trừ việc tham dự vào những quyết sách của Diệp gia, việc thay đổi vị trí tộc trưởng của Diệp gia cũng phải trải qua sự bỏ phiếu của toàn bộ các vị trưởng lão. Ở trong mắt mọi người, việc Diệp Khôn trở thành người tiếp nhận vị trí tộc trưởng đời sau đã trở thành chuyện ván đã đóng thuyền.
Trong toàn bộ chuyện này còn một có một chuyện nhỏ ngoài lề, Diệp Quyền cũng đã thừa nhận bản thân mình thiếu cẩn thận do Cố Hướng chính là thủ hạ của lão. Nếu như ngày hôm đó không có Diệp Khôn ra tay thì rất có khả năng lão sẽ không chịu được sự tra tấn mà khai ra chuyện Diệp gia sở hữu một linh mạch nhị phẩm. Điều đó có thể mang đến tai họa ngập đầu cho Diệp gia. Bởi vậy, lão đã đề nghị được từ bỏ chức vụ hiện tại, giao cho chức vị đó cho Diệp Kiếm Hải đảm nhiệm. Nhưng không ngờ, Diệp Kiếm Hải không những từ chối đảm nhiệm chức vụ mà còn chủ động giúp lão trốn tránh trách nhiệm. Kể từ đó, Diệp Quyền lại càng không có mặt mũi nào để nhìn ông. Cuối cùng phải để Diệp Nam Thiên mở miệng, Diệp Quyền mới tiếp tục đảm nhiệm chức vụ hiện giờ.
Mặc dù thiếu chút nữa Diệp Quyền đã tạo ra sai lầm lớn, nhưng lão vẫn là một người rất có năng lực. Thậm chí khả năng quản lý tài chính của lão còn trên cả Diệp Kiếm Hải. Về điểm này thì Diệp Kiếm Hải cùng Diệp Nam Thiên đều hiểu rõ trong đầu. Hơn nữa, trải qua những ngày tháng mưa mưa gió gió vừa qua, Diệp Kiếm Hải đối với những chuyện này đều coi như gió thổi mây bay. Hiện tại, việc trở thành vị trưởng lão đầu tiên của Diệp gia không phải là tu sĩ Tiên Thiên đã khiến ông rất thỏa mãn rồi.
Trong khi mọi người còn đang giật mình trước sự thay đổi trong cao tầng Diệp gia, Diệp Khôn đã lặng lẽ trở về tiểu viện của mình. Sau khi cùng Diệp Viễn trò chuyện với nhau, hắn lập tức tuyên bố sẽ bế quan.
Trong lần giao thủ vừa rồi với gã trung niên có ria mép, tuy rằng Diệp Khôn là người chiếm toàn bộ ưu thế, nhưng trong lòng hắn lại hiểu rất rõ. Nếu như thật sự phải đánh nhau lâu dài, hắn chắc chắn không phải là đối thủ của gã. Nhất là uy lực ẩn chứa bên trong một quyền trông hết sức bình thường của đối phương, nó dường như có thể so sánh với tu sĩ Tiên Thiên đệ bát tầng thi triển ra chiến kỹ!
Nếu như thân thể Diệp Khôn chưa đạt đến tình trạng cực kỳ đáng sợ sau khi hấp thu huyết mạch Thao Thiết thì một quyền kia đã làm cho hắn phải hộc máu mà ngã ngửa ra phía sau.
Nếu đã biết rõ được điểm yếu của bản thân, cùng với việc hiện hại có được một số lượng lớn linh thạch cùng linh thảo, Diệp Khôn đương nhiên sẽ tìm mọi cách đánh sâu vào đỉnh của Tiên Thiên đệ bát tầng. Thậm chí sẽ phá tan bình cảnh của Tiên Thiên đệ cửu tầng!
…
Trăng sáng lên cao, trên vòm trời trải đầy những vì sao tinh tú.
Trong màn đêm yên tĩnh, Diệp Khôn ngồi khoanh chân trên nóc nhà, mặt hướng lên trời cao. Trên người hắn, từng luồng sương mù màu trắng ngà đang nhẹ nhàng vờn quanh, cả người giống như được phủ thêm một tầng the mỏng.
Bỗng nhiên, ở ngay vị trí dưới mắt của hắn, một luồng ánh sáng trắng bỗng nhiên hiện lên rực rỡ vô cùng. Luồng sáng trắng này chạy dọc quanh đầu, sau đó chạy theo cơ thể đến bên cạnh lòng bàn chân phải. Đây chính là đạo chính kinh thứ mười một, Túc Thiểu Dương Đảm Kinh!
Trong kinh mạch, linh khí màu xanh nhạt cùng nguyên khí màu trắng đang đan xen với nhau, cuối cùng dần dần hóa thành một luồng hào quang sáng chói màu trắng ngà!
– Đạo chính kinh thứ mười một, thành!
Hai mắt Diệp Khôn từ từ mở ra, trên khuôn mặt vẫn còn lưu lại vẻ vui mừng. Hiện giờ, linh khí bên trong mười một đạo chính kinh trong số mười hai đạo chính kinh đã chuyển hóa thành nguyên khí. Từ giờ trở đi, linh khí hấp thu vào trong cơ thể sẽ tự động chuyển hóa thành nguyên khí. Chỉ cần mười hai đạo chính kinh đều lấp đầy nguyên khí là có thể bắt đầu ngưng tụ nguyên thần. Sau đó phá tan rào chắn tại đan điền, chính thức bước vào Tiên Thiên đệ cửu tầng!
Tính đến hiện tại, thời gian trôi qua chưa được hai tuần lễ!
– Mặc Ô Tảo không hổ danh là linh dược tam phẩm. Thao Thiết đã hấp thu hết dược tính, linh khí còn ẩn chứa bên trong đều nhường hết lại cho mình. Nếu không phải như vậy, mình muốn đạt tới đỉnh của Tiên Thiên đệ bát tầng thì ít nhất cũng phải mất nửa năm.
Diệp Khôn thầm nói một câu, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. Hiện giờ trong cơ thể còn có một lão yêu quái đang sinh sống. Nếu như bản thân không lợi dụng triệt để thì hiển nhiên là có chút lãng phí.
Tuy nhiên Thao Thiết đã sống được mấy vạn năm, dường như y đã rất lão luyện rồi. Diệp Khôn muốn vô duyên vô cớ kiếm được một vài thứ từ tay lão yêu quái này thì thật sự là chuyện không thể. Tuy nhiên, với thực lực hiện nay của hắn, muốn kiếm được số lượng lớn yêu hạch thì quả thật là một chuyện bất khả thi.
Có thể nói, hiện giờ hắn đang nắm trong tay một cái bảo tàng vô chủ rất đồ sộ, thế nhưng lại không thể tìm ra được chìa khóa để mở cửa.
– Đợi sau khi đạt tới Tiên Thiên đệ cửu tầng, ta sẽ tiến vào Phong Tuyệt sơn mạch lần nữa. Lão yêu quái, hy vọng đến lúc đó ngươi sẽ lấy ra vài thứ khiến cho ta thỏa mãn!
Sau khi tự nhủ một câu, Diệp Khôn lập tức xua đi những ý niệm lan man trong đầu, tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Thời gian một tháng chỉ chớp mắt là trôi qua.
– Ngao ngô!
Một tiếng sói tru vang lên trong sân của Diệp Khôn. Chỉ thấy một bóng người ở trong viện đang không ngừng chạy qua chạy lại, cả người được bao quanh bởi một luồng sương mù màu mầu trắng ngà. Khi bóng người kia chạy qua nơi nào, nơi đó lập tức lưu lại một màn ảo ảnh bằng sương trắng trên không trung.
Mỗi một bước chân đều giống như một con Ngân Lang đang nhàn nhã tuần tra lãnh địa của mình. Nhịp chân của Diệp Khôn càng lúc càng nhanh. Dần dần, bên trong sân giống như chỉ còn lại một tia sáng trắng đang nhảy múa!
Cùng với một tiếng sói tru, Diệp Khôn đạp mạnh xuống đất, lực lượng khổng lồ làm cho cả cái sân đều rung lên nhè nhẹ!
– Hô…
Sau khi đứng lại, Diệp Khôn nâng hai tay lên, bàn tay hướng lên trời, sau đó từ từ ép xuống. Một luồng khí giống như mũi tên từ trong miệng phun ra. Luồng sương mù bằng nguyên khí lấp lánh quanh người hắn cũng dần dần trở về trong cơ thể. Cùng lúc hai bàn tay Diệp Khôn ép xuống, nguyên khí càng ngày càng được ngưng tụ. Sau cùng, nó di chuyển tới vị trí trên đan điền một tấc!
Cùng lúc đó, tốc độ hạ tay xuống của Diệp Khôn cũng bỗng nhiên ngưng lại. Mặc dù có một chút xíu di động, nhưng luồng nguyên khí màu trắng ngà được ngưng lại như thực chất này vẫn không nhúc nhích, giống như đang gặp phải một bức rào chắn kiên cố!
Đây chính là rào chắn của đan điền!
Chỉ cần phá tan tầng rào chắn này, hắn sẽ lập tức đạt tới tu vi Tiên Thiên đệ cửu tầng!
Cùng với việc linh khí trong đạo chính kinh thứ mười một đã hoàn toàn chuyển hóa thành nguyên khí, Diệp Khôn cũng đã bắt đầu dung hợp linh khí và nguyên tinh bên trong đạo chính kinh thứ mười hai. Nhưng quả thực nằm ngoài ý muốn của hắn, quá trình dung hợp này lại diễn ra vô cùng chậm chạp. Áng chừng phải bỏ ra thời gian gấp hai lần lúc trước, Diệp Khôn mới có thể đả thông được đạo chính kinh thứ mười hai này. Sau khi đả thông đạo chính kinh này thì nguyên khí sẽ chạy thông suốt toàn thân, Diệp Khôn cũng chính thức đạt tới đỉnh của Tiên Thiên đệ bát tầng, thực lực sẽ đột nhiên tăng mạnh!
Tuy bản thân không có đối tượng để giao đấu, thế nhưng Diệp Khôn phỏng đoán, cho dù hiện tại có đối chiến lại với gã trung niên ria mép kia, hắn cũng có tám phần nắm chắc chiến thắng!
Chiến thắng đối thủ hơn mình một cảnh giới. Nếu mọi người nghe được lời này thì tất cả sẽ phải trợn mắt há hốc mồm!
Thế nhưng, Diệp Khôn vẫn thật sự chưa hài lòng!
Khoảng cách đến Tiên Thiên đệ cửu tầng chỉ còn một bước. Chỉ cần Diệp Khôn vượt qua được một bước này, hắn có thể đạt tới tu vi Tiên Thiên cửu tầng!
Phải biết rằng, từ nửa tháng trước, Diệp Ưng đã tấn cấp Tiên Thiên đệ cửu tầng. Đây chính là tin tức kích thích đến Diệp Khôn. Tuy Diệp Khôn vẫn nắm chắc đánh thắng được Diệp Ưng, thế nhưng bản thân hắn đã quyết định. Cho dù là tu vi, hắn cũng muốn thực sự trở thành đệ nhất cao thủ của Diệp gia!
Tuy nhiên, khó khăn của việc đánh sâu vào bình cảnh Tiên Thiên đệ cửu tầng đã vượt quá dự kiến của Diệp Khôn. Điều này cũng khó trách. Với cường độ thân thể của hắn hiện giờ, trong mắt phần lớn tu sĩ Tiên Thiên mà nói đã có thể so sánh với quái vật. Mà việc đánh sâu vào bình cảnh đương nhiên cũng cực kỳ khó khăn. Trong thời gian nửa tháng, Diệp Khôn đã hết lần này đến lần khác đánh sâu vào bình cảnh. Thế nhưng, mỗi lần đánh lại là một lần thất bại!
Mà lần này đã là lần thứ mười tám Diệp Khôn đánh sâu vào bình cảnh Tiên Thiên đệ cửu tầng trong nửa tháng vừa qua!
Hai mắt Diệp Khôn nhắm nghiền, chân mày hơi nhíu lại, trên trán đổ ra mồ hôi ròng ròng. Nhưng hắn vẫn không nản chí, hai tay vẫn kiên định ép xuống phía dưới.
Dưới lực ép mạnh mẽ của Diệp Khôn, cái bình cảnh vây khốn hắn bấy lâu dường như đã xuất hiện một chút dấu hiệu được nơi lỏng!
Đây rồi!
Trong lòng Diệp Khôn mừng rỡ, hai tay chuẩn bị tăng thêm một chút lực. Nhưng đúng vào lúc này, cửa viện bỗng nhiên bị ai đó gõ vào. Sau đó, một giọng nói mang theo vẻ lo lắng của tên mập Diệp Viễn vang lên:
– Khôn ca, không tốt rồi! Tu sĩ nước Ngũ Kiếm đã đánh tới tận cửa rồi. Diệp Nhạn vừa mới bị bọn họ đánh bại. Hiện giờ Diệp Ưng đang đối chiến với một tên gia hỏa tên là Lưu Dong bên phía họ, thế nhưng bản thân y đã hoàn toàn bị áp chế rồi!