Phệ Linh Yêu Hồn

Chương 44: Sứ Giả Nước Ngũ Kiếm


Đọc truyện Phệ Linh Yêu Hồn – Chương 44: Sứ Giả Nước Ngũ Kiếm


Bị tiếng hét của mập mạp gây ảnh hưởng, hai tay Diệp Khôn chợt run lên, bình cảnh đang dần được nới lỏng bỗng trở về như cũ.
– Ài…
Diệp Khôn thở dài, tức giận lắc đầu.
Vẫn còn kém một chút!
Tên mập chết tiệt!
Diệp Khôn đưa tay mở cửa viện. Ngay lúc vừa rồi, toàn bộ tâm trí của hắn đều tập trung vào việc đánh sâu bình cảnh, làm sao nghe rõ được mập mạp nói cái gì cơ chứ.
Tuy nhiên, sau khi mở cửa, Diệp Khôn lập tức sững sờ.
Chỉ thấy trên đầu mập mạp tràn đầy mồ hôi, sắc mặt lo lắng. Với tính cách vô tư vô lo của mập mạp, e rằng chỉ có truyện đại sự xảy ra mới khiến gã mới trở nên như vậy.
– Từ từ rồi nói, có chuyện gì? !
Diệp Khôn nhíu mày, hỏi.
– Vừa đi vừa nói!
Mập mạp nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Khôn, lập tức biết là Diệp Khôn đang tu luyện. Tuy nhiên lúc này hắn bất chấp tất cả, lập tức kéo lấy Diệp Khôn, vội vàng đi về phía ngoại viện.
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Khôn nghi hoặc, hỏi.
– Đám tạp chủng nước Ngũ Kiếm đã đánh tới tận cửa rồi!
Mập mạp tức giận mắng ra một câu, sau đó mới đem sự tình kể lại chi tiết.
Thì ra vào ngày hôm qua, một đoàn sứ giả của nước Ngũ Kiếm dưới sự lãnh đạo của Lưu Phong, em họ Quốc chủ nước Ngũ Kiếm đã tới nước Vạn Trúc. Cho dù mấy người Diệp Nam Thiên đều biết rõ đám người nước Ngũ Kiếm là loại lai giả bất thiện (1). Tuy nhiên đối phương lại lấy danh nghĩa là đoàn sứ giả, nếu không tiếp đón sẽ làm mất thể diện của quốc gia. Diệp gia đành phải sắp xếp cho đám sứ giả nước Ngũ Kiếm vào ở trong một cái khách điếm tốt nhất nước Vạn Trúc.

Ngày đầu tiên, đội ngũ sứ giả nước Ngũ Kiếm hầu như không có động tĩnh gì cả. Diệp gia chỉ phái Đại trưởng lão Diệp Thanh Bình phụ trách tiếp đãi. Còn ở sau lưng, Diệp gia lại phái ra không ít tu sĩ đi âm thầm theo dõi. Ai ngờ đám người nước Ngũ Kiếm lại thành thành thật thật ở trong khách điếm cả một không đi ra ngoài.
Diệp gia tức thì bị hành động này của nước Ngũ Kiếm làm cho khó hiểu. Sau khi cân nhắc, Diệp Nam Thiên liền hạ lệnh tiếp tục âm thầm theo dõi biến động của bọn họ. Cứ như vậy qua thêm một ngày nữa.
Ngày hôm sau, cũng chính là hôm nay, đội ngũ sứ giả nước Ngũ Kiếm lại kéo theo toàn bộ phái đoàn đến tiếp kiến Diệp gia. Sau khi cùng Diệp Nam Thiên nói chuyện trên trời dưới biển, Lưu Phong lại đề xuất cho đám đệ tử trẻ tuổi của hai nước tỷ thí võ nghệ.
Cái kiểu ra oai phủ đầu trắng trợn như vậy, lẽ nào Diệp Nam Thiên lại không hiểu, thế nhưng ông lại không thể cự tuyệt được. Hơn nữa, ông cũng muốn nhìn xem đám thanh niên của Diệp gia so với đám thanh niên nước Ngũ Kiếm hơn kém nhau thế nào.
Dù sao đi nữa, thời gian diễn ra “Chư Quốc Võ Đấu Hội” tổ chức ba năm một lần giữa hai mươi quốc gia vùng Nam bộ chỉ còn không đến nửa năm nữa sẽ bắt đầu. Nước Ngũ Kiếm thuộc vào nhóm đứng giữa hai mươi quốc gia vùng Nam bộ, dùng lần tỷ thí này để đánh giá thực lực của đám thanh niên Diệp gia, Diệp Nam Thiên đúng là cầu còn không được.
Mà kết quả ngay từ lúc bắt đầu đã khiến cho Diệp Nam Thiên cực kỳ hài lòng. Ban đầu nước Ngũ Kiếm phái ra vài tên tu sĩ trẻ tuổi có tu vi Tiên Thiên đệ lục tầng, về phần Diệp gia cũng chỉ cử ra những tu sĩ trẻ có độ tuổi dưới hai mươi lăm tương xứng với đối phương ra ứng đấu. Sau một hồi thăm dò, nước Ngũ Kiếm là bên mất kiên nhẫn đầu tiên. Bọn họ cử ra một gã tu sĩ Tiên Thiên đệ thất tầng, còn tu sĩ Diệp gia phái ra ứng chiến lại chính là Diệp Nhạn!
Từ sau khi Diệp Nhạn bị Diệp Khôn đánh bại, gã vẫn luôn tu luyện điên cuồng, muốn dùng sự cần cù để vượt qua Diệp Khôn. Có lẽ, dưới sự kích thích của Diệp Khôn, tiềm năng ẩn chứa trong gã đã bùng nổ, nhanh chóng đạt tới Tiên Thiên đệ thất tầng. Trong khi giao chiến với tu sĩ Tiên Thiên đệ thất tầng nước Ngũ Kiếm, Diệp Nhạn đã trổ ra hết bản lĩnh của mình. Sau khi đại chiến năm mươi hiệp, Diệp Nhạn đã dựa vào một chiêu “Lang Tê” quét ngã đối phương xuống lôi đài.
Lần này, Lưu Phong đã vứt hết thể diện, nghiến răng nghiến lợi phái ra một gã tu sĩ Tiên Thiên đệ bát tầng.
Dẫu sao thì Diệp Nhạn cũng không phải là Diệp Khôn. Gã muốn vượt cảnh giới đánh bại đối thủ thì thật sự không thể làm nổi. Diệp Nhạn đã bị tên tu sĩ Tiên Thiên đệ bát tầng kia cố ý đánh rơi xuống lôi đài, trọng thương đổ máu!
Chuyện này đã lập tức chọc giận tới Diệp Ưng. Hắn giận dữ nhảy lên lôi đài, chỉ sau mấy chiêu, hắn xuất ra một chiêu Lang Giảo thiếu chút nữa đã chặt đứt cánh tay của tên tu sĩ nước Ngũ Kiếm này!
Chuyện này đã hoàn toàn nằm ra ngoài dự liệu của Lưu Phong. Lão ta vốn cho rằng chỉ cần phái ra tên thanh niên tu sĩ có tu vi Tiên Thiên đệ bát tầng là đã đủ quét ngang Diệp gia. Dẫu sao thì Diệp Ưng, thiên tài của Diệp gia cũng chỉ có tu vi đỉnh của Tiên Thiên đệ bát tầng. Chưa nói đến “Phá Phong Kiếm” trong “Ngũ Kiếm Quyết” của nước Ngũ Kiếm còn có khắc chế rất lớn đối với Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết. Nhưng lão ta tuyệt đối không ngờ, Diệp Ưng trong thời gian ngắn lại có thể đạt tới Tiên Thiên đệ cửu tầng!
Đối mặt với ánh mắt trào phúng của Diệp gia, Lưu Phong nghiến răng nghiến lợi phái ra một gã thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi.
Nhìn thấy tên thiếu niên có tên Lưu Dong đang uể oải bước lên lôi đài, mọi người Diệp gia đều bật ra tiếng cười nhạo. Nhưng rất nhanh chóng, bọn họ đã lập tức cười không nổi .
Bởi vì tên thiếu niên Lưu Dong này vừa lên lôi đài đã lập tức xuất ra nguyên lực của tu vi Tiên Thiên đệ cửu tầng!
Sau khi đạt tới Tiên Thiên đệ cửu tầng, nguyên khí tụ vào khí hải ở đan điền sẽ lập tức ngưng kết thành nguyên lực. Mà nguyên lực chính là điều kiện cần thiết nhất để cô đọng ra nguyên thần. Hơn nữa, sự khác biệt lớn nhất giữa nguyên lực cùng nguyên khí chính là linh tính ẩn chứa trong nguyên lực có thể làm cho uy lực của chiến kỹ tăng lên gấp đôi!
Một tên tu sĩ Tiên Thiên đệ cửu tầng mới mười bảy, mười tám tuổi đã ngay lập tức khiến cho Diệp gia sợ tới ngây người. Tuy nhiên, việc làm bọn họ càng thêm khiếp sợ vẫn còn ở phía sau. Gã Lưu Dong kia vừa lên lôi đài đã lập tức cười hì hì chào hỏi Diệp Ưng, gã tuyên bố chỉ trong năm mươi chiêu sẽ đánh bại Diệp Ưng. Lời nói cuồng vọng như vậy không chỉ chọc giận Diệp Ưng mà nó còn chọc giận toàn bộ người Diệp gia!
Thế nhưng, sự thật luôn luôn tàn khốc. Lưu Dong vừa ra tay đã ngay lập tức áp chế hoàn toàn Diệp Ưng. Trước khi mập mạp chạy đến chỗ Diệp Khôn, Diệp Ưng chỉ có thể dựa vào “Lang Hành Thức” vất vả chống đỡ, khỏi nói cũng biết hắn uất ức đến mức nào!
Chính vì vậy, mập mạp mới lập tức nghĩ tới Diệp Khôn!

Thật ra mập mạp cũng biết Diệp Khôn chưa đạt tới Tiên Thiên đệ cửu tầng. Nhưng dựa vào biểu hiện nửa năm vừa rồi của Diệp Khôn, sự tín nhiệm mà mập mạp dành cho Diệp Khôn đã chở thành tín ngưỡng rồi. Gã tin tưởng Diệp Khôn nhất định có thể đánh bại cái gã con của rùa Lưu Dong kia!
Nghe mập mạp nói xong, Diệp Khôn cũng hiểu rõ được chuyện xảy ra, trong mắt bắn ra tia lạnh!
Nước Ngũ Kiếm!
Các ngươi không coi Diệp gia ra gì sao? !
Diệp Khôn sải bước mau hơn. Rất nhanh, hắn đã đi tới trước quảng trường.
Lúc này, trên quảng trường Diệp gia đã sớm lộn xộn hết cả lên.
Trên Võ Đấu Đài, trận chiến nghiêng về một bên vẫn đang được tiếp tục.
Diệp Ưng cả người đẫm máu, quần áo bị vô số vết kiếm cắt rách thành sơ mướp. Nhưng đối phương xuống tay rất có chừng mực. Gã chỉ lưu lại trên người Diệp Ưng một loạt vết thương ngoài da, khiến cho hắn trông có vẻ thảm hại vô cùng mà thôi.
Tuy nhiên, trọng tài phụ trách lần luận võ này, Đại trưởng lão Diệp Thanh Bình lại không có hô ngừng lại. Cho dù gương mặt già nua của lão bởi vì phẫn nộ đã trở nên hơi méo mó nhưng lão cũng không có hô ngừng lại!
Bởi vì Diệp Ưng vẫn còn kiên trì được!
Ánh mắt Diệp Ưng vô cùng kiên định, mỗi chiêu mỗi thức không hề có chút dấu hiệu hỗn loạn nào. Hắn không ngừng né tránh, không ngừng di chuyển, lặng lẽ chờ đợi thời cơ ra tay!
Không ít đệ tử trẻ tuổi Diệp gia thấy vậy phải rơi lệ. Thế nhưng Diệp Ưng lại không có chút nao núng nào!
Bởi vì hắn hiểu rõ, trong đám đệ tử trẻ tuổi dưới hai mươi lăm tuổi của Diệp gia cũng chỉ có mỗi mình hắn đạt tới Tiên Thiên đệ cửu tầng!
Hắn không thể thua!
Mà ở phía đối diện Diệp Ưng, gã thiếu niên lười biếng mỉm cười lại đang không ngừng múa thanh trường kiếm trong tay. Quanh người gã vờn quanh toàn vệt kiếm quang, mỗi một đường kiếm hắn múa ra đều lưu lại một vết thương trên người Diệp Ưng!
Càng làm cho người ta phẫn nộ chính là tên thiếu niên này lại đang nhắm chặt mắt giống như ngủ say. Thế nhưng mỗi chiêu gã xuất ra, gã lại thản nhiên thêm vào một câu.
– Chiêu thứ ba mươi!

– Chiêu thứ ba mốt!
– Chiêu thứ ba hai!
Kết hợp với nụ cười trào phúng hiện trên khóe miệng, gã dường như không phải đang luận võ mà là đang hưởng thụ cái khoái cảm từ việc ngược đãi Diệp Ưng!
Đệ nhất thiên tài của Diệp gia, hoàn toàn không được hắn để vào mắt!
Lúc này, bên dưới Võ Đấu Đài, đám đệ tử trẻ tuổi của Diệp gia đã sớm trở nên kích động. Nhưng bọn họ lại hoàn toàn bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn con người toàn thân đẫm máu đang vất vả di chuyển né tránh trên Võ Đấu Đài. Mỗi một nhát kiếm cắt lên người Diệp Ưng đều giống như đang cắt lên người bọn họ!
– Đây là đệ nhất thiên tài của Diệp gia sao? Chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi. Ha ha ha!
Bên trong đám người đứng ở phía đông bắc Võ Đấu Đài bỗng vang lên một giọng nói chế giễu. Giọng nói này lập tức làm cho toàn bộ đám đệ tử Diệp gia trợn mắt phẫn nộ!
– Đúng vậy. Thế này cũng dám xưng là thiên tài ư? Đúng rồi, ta còn nhớ hình như tên này còn được Thiên Nguyệt Tông trong Đế quốc Vân Cảnh thu làm đệ tử ký danh thì phải. Với thực lực của hắn cũng chỉ xứng làm đệ tử ký danh mà thôi. Ha ha ha!
Thêm một gã tu sĩ nước Ngũ Kiếm Quốc cười to, y còn cố ý nhấn mạnh vào bốn chữ “đệ tử ký danh”.
– Ta còn nghe nói Thiên Nguyệt Tông này cũng chỉ là một tông môn nho nhỏ trong Đế quốc Vân Cảnh mà thôi. Những tông môn nhỏ bé như vậy, ở trong Đế quốc Vân Cảnh thật sự nhiều như sao trên trời!
– Phỏng chừng cũng chỉ có loại quốc gia nhỏ bé như nước Vạn Trúc mới có thể đem chuyện mất mặt như vậy ra đánh chống khua chiêng mà thôi!
Tu sĩ nước Ngũ Kiếm hoàn toàn không coi đám đệ tử Diệp gia đang phẫn nộ ở xung quanh ra gì. Bọn họ lớn tiếng nói chuyện, dường như sợ đám đệ tử Diệp gia không nghe thấy vậy!
– Cút, đồ rác rưởi như nước Ngũ Kiếm các ngươi có giỏi thì hãy gia nhập vào tông môn nào đó trong Đế quốc Vân Cảnh đi!
– Không ăn được nho thì nói nho còn xanh, đúng là một lũ rác rưởi!
Đám đông đệ tử Diệp gia bị kích động, lập tức cao giọng chửi lại!
– Hài, đúng là loại ếch ngồi đáy giếng coi trời bằng vung. Để ta nói thẳng cho ngươi biết, Lưu Dong đã sớm được Thượng Vân Các, một trong ba tông môn mạnh nhất quận Xích Viêm trong Đế quốc Vân Cảnh nhìn trúng rồi. Chỉ cần sau khi Chư Quốc Võ Đấu Đại Hội chấm dứt, Lưu Dong sẽ lập tức gia nhập vào Thượng Vân Các!
Gã tu sĩ khơi mào đầu tiên của nước Ngũ Kiếm nói.
– Thượng Vân Các? Đây là thứ chó má…
Một gã đệ tử Diệp gia vừa định phản bác đã lập tức bị mọi người bên cạnh bịt chặt miệng lại.
Toàn bộ đám đệ tử Diệp gia đều cứng họng. Xét cho cùng, nếu đem Thiên Nguyệt Tông so sánh với Thượng Vân Các mà nói… đây vốn không phải chỉ là một cấp bậc!
Nhất là đối với tu sĩ thuộc hai mươi quốc gia vùng Nam bộ mà nói, Thượng Vân Các đại biểu ột thứ gì đó không thể sánh nổi. Đây chính là một trong ba tông môn mạnh nhất quận Xích Viêm trong Đế quốc Vân Cảnh!

Thượng Vân Các, Khô Mộc Tông, Ngự Thú Tông được xưng là “Nam bộ tam tông”. Tuy rằng ba tông môn này chỉ được coi là tông môn bậc trung trong Đế quốc Vân Cảnh, thế nhưng bọn họ vẫn là bá chủ của một quận Xích Viêm thuộc vùng Nam bộ trong Đế quốc Vân Cảnh. Đồng thời, đây cũng chính là những tông môn mà bất kỳ tu sĩ nào sống trong hai mươi quốc gia vùng Nam bộ cũng đều tha thiết mơ ước được gia nhập vào!
Mà “Chư Quốc Võ Đấu Hội” được hai mươi quốc gia vùng Nam bộ tổ chức ba năm một lần lại chính là do “Nam bộ tam tông” cùng với Hoàng thất Đế quốc Vân Cảnh khởi xướng. Đương nhiên, Hoàng thất Đế quốc Vân Cảnh cũng chỉ là một cái biển hiệu mà thôi. Cái hấp dẫn người ta nhất chính là ba đại tông môn mạnh nhất vùng Nam bộ này.
Bởi vì những tu sĩ biểu hiện xuất sắc ở Chư Quốc Võ Đấu Hội đều có thể được ba đại tông môn này nhìn trúng, thu làm môn hạ. Mà đối với mười người đứng đầu, ngoại trừ được ban thưởng hậu hĩnh, bọn họ còn có thể lập tức trở thành nội môn đệ tử của ba tông môn này!
Lúc này, nghe thấy Lưu Dong được Thượng Vân Các, một trong “Nam bộ tam tông” nhìn trúng. Tuy rằng gã chỉ cùng lắm được nhận làm đệ tử ngoại môn, nhưng điều này cũng đủ khiến cho toàn bộ đệ tử Diệp gia không bắt bẻ lại được!
– Ồ? Thì ra là Thượng Vân Các sao?
Bên ngoài đám đông, Diệp Khôn đang đứng nhíu mày. Hắn có chút hứng thú nhìn lướt qua Lưu Dong đang ở trên lôi đài, trong mắt tràn đầy chiến ý!
– Khôn ca, sao huynh còn đứng ỳ ra đấy. Mau lên ngăn cản trận quyết đấu này đi!
Diệp Viễn kích động kêu lên. Mặc dù gã cũng không ưa gì Diệp Ưng, thế nhưng dù sao y cũng là đệ tử Diệp gia, giờ là lúc có phúc cùng hưởng có họa cùng chia!
Ai ngờ Diệp Khôn nghe vậy cũng chỉ lắc đầu:
– Ta không thể đi lên!
– Vì sao? !
Mập mạp thất vọng nhìn Diệp Khôn. Dường như hắn không tin được Diệp Khôn lại là loại người đem thù oán cá nhân đặt lên trên toàn bộ vinh nhục của Diệp gia!
– Bởi vì hắn vẫn còn kiên trì được!
Diệp Khôn thở mạnh ra một hơi, khẽ thở dài:
– Nếu ta đi lên thì đây sẽ trở thành sỉ nhục đối với Diệp Ưng.
Nghe vậy, mập mạp đứng sững người. Thậm chí toàn bộ mấy tên đệ tử Diệp gia đang dồn sự chú ý vào sự có mặt của Diệp Khôn cũng sững sờ.
Thế nhưng, đúng vào lúc này, trên Võ Đấu Đài đột nhiên có sự thay đổi bất ngờ!
……o0o……
(1)Trong câu: lai giả bất thiện: người đến không có ý tốt


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.