Đọc truyện Phệ Linh Yêu Hồn – Chương 42: Phá Vây! Giết!
Không có ai nghĩ ra rằng tại sao Diệp Khôn lại tự nhiên xuất hiện ở đây!
Cho dù người sắp đặt toàn bộ hành động lần này là Cố Hướng, cùng với người đang bị hai gã Diệp Bình và Diệp Niên giữ chặt là Diệp Quyền cũng đều không nghĩ là ra tại sao!
Tự nhiên Diệp Khôn lại đột ngột xuất hiện ở đây. Cục diện hoàn hảo do Cố Hướng bố trí ra đã bị phá hỏng hoàn toàn!
Diệp Quyền không hổ là người lâm nguy mà không loạn. Ngay khi đám người Cố Hướng còn đang bất ngờ vì sự xuất hiện của Diệp Khôn, lão đột nhiên phát ra một tiếng gầm giận dữ!
Tuy rằng lão không phải là tu sĩ Tiên Thiên, nhưng với thực lực Hậu Thiên đệ ngũ tầng cũng đủ cho lão có được sự phán kháng nhất định đối với tu sĩ Tiên Thiên!
Diệp Quyền dồn hết sức vào tứ chí, lão giống như một con trâu điên, trực tiếp thoát ra khỏi sự khống chế của Diệp Niên cùng Diệp Bình. Tuy nhiên, việc làm này cũng khiến cho lão phải trả một cái giá đắt: cả hai tay đồng thời bị bẻ gãy!
Sau khi thoát khỏi khống chế, Diệp Quyền liền lao thẳng về phía Diệp Khôn. Hiện tại, cho dù đám người Cố Hướng có lấy lại được tinh thần cũng không kịp ra tay ngăn cản lão!
– Đúng là một lũ ăn hại. Thành công thì ít mà thất bại thì nhiều!
Gã trung niên có ria mép giận dữ thở ra hổn hiển. Gã đã sống trong thành Trúc Hải được một khoảng thời gian ngắn, đối với đại danh của Diệp Khôn đương nhiên sẽ biết rất rõ. Thậm chí ngay cả việc Diệp Khôn đánh bại Diệp Ưng, trở thành cao thủ đứng đầu trong đám thiếu niên của Diệp gia, gã cũng đều nắm rõ như lòng bàn tay!
Chỉ có điều, gã cũng không hề e ngại Diệp Khôn. Cho dù Diệp Khôn có mạnh mẽ đến đâu thì hắn cũng chỉ có tu vi Tiên Thiên đệ bát tầng. Còn bản thân gã lại chính là tu sĩ Tiên Thiên đệ cửu tầng – Ngưng Thần Cảnh!
Tuy vậy, gã lại không hề muốn cùng Diệp Khôn giao thủ. Cho dù gã nắm chắc trăm phần trăm có thể chiến thắng Diệp Khôn. Thế nhưng nơi này chính là thành Trúc Hải, là địa bàn của Diệp gia!
Nếu như tên tiểu tử này có thể mò đến nơi này, chẳng lẽ những tu sĩ khác của Diệp gia…
Vừa nghĩ tới điều này, trong lòng gã trung niên bỗng nảy sinh ra ý muốn chạy trốn. Không hề nghĩ ngợi, gã trở tay đánh một chưởng về vách tường phía sau lưng!
– Ầm!
Vách tường lập tức đổ sập. Gã trung niên có ria mép nhanh chóng quay người, chuẩn bị chạy trốn!
Tuy nhiên, Diệp Khôn sẽ không để cho gã làm như vậy!
Trong chớp mắt, ngay sau khi gã trung niên kia hành động, Diệp Khôn cũng đồng thời ra tay. Hắn xoải bước một cái, cả người giống như một con Ngân Lang lao nhanh về hướng gã trung niên có ria mép.
– Ngăn hắn lại!
Gã trung niên có ria mép kia quát lên một tiếng. Diệp Bình cùng Diệp Niên nghe vậy đều trở nên sững sờ. Sau khi Diệp Khôn xuất hiện, hai người bọn họ đều cảm thấy bản thân mình giống như đã rơi xuống vực thẳm. Trong lòng biết rõ sự mạnh mẽ của Diệp Khôn, bọn họ lấy đâu ra cái can đảm để ngăn cản hắn chứ.
Tuy nhiên Cố Hướng lại quát lên một tiếng chói tai, liều mình lao về phía Diệp Khôn. Nhìn vào khí thế của lão, dường như lão đang muốn cùng Diệp Khôn đồng quy vu tận (1)!
Đối mặt với công kích một đi không trở lại của Cố Hướng, bước chân hung mãnh của Diệp Khôn chợt biến đổi, đột ngột chuyển hóa thành Hỏa Hồ Thân Pháp. Thân thể hắn linh hoạt như bạch câu quá khích (2), né tránh công kích của Cố Hướng trong gang tấc. Đột nhiên, bàn chân hắn đạp mạnh xuống mặt đất một cái, thân hình hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh, nhanh chóng xuyên qua khoảng trống giữa hai người Diệp Bình cùng Diệp Niên. Cách hắn đánh tới giống như bổ sóng trảm biển, lao thẳng đến gã trung niên có ria mép đang chuẩn bị chạy trốn!
– Hừ!
Đối mặt với thế công của Diệp Khôn, gã trung niên kia cũng hết sức tức giận. Dẫu sao gã cũng là tu sĩ Tiên Thiên đệ cửu tầng mà lại phải chạy trốn như vậy ư? Thân hình gã đột nhiên chuyển động, tay phải đánh ra một quyền thẳng vào ngực Diệp Khôn!
Một quyền này vừa nhanh, vừa độc, vừa chuẩn. Hơn nữa, nguyên khí đang bao quanh bàn tay gã lại lấp lánh giống như vật sống. Cho dù gã không sử dụng chiến kỹ, nhưng uy lực của Tiên Thiên đệ cửu tầng lại được gã thể hiện ra một cách rất rõ ràng!
Dựa theo ý định ban đầu của gã trung niên có ria mép, một quyền này của gã cũng đủ làm cho Diệp Khôn phải lùi lại. Nếu như cứ để Diệp Khôn quấn lấy, tốc độ chạy trốn của gã tất nhiên sẽ chậm hơn rất nhiều.
Thế nhưng, ngay trong tức khắc, nụ cười trên mặt gã bỗng trở nên cứng đờ.
Đối mặt với một quyền có uy lực không tầm thường này, Diệp Khôn cũng không tiến không lùi, trực tiếp dùng ngực đón lấy!
– Bành!
Giống như giã vào bức tường sắt, một âm thanh trầm lắng vang lên. Không ngờ Diệp Khôn chỉ cần lấy thân thể đỡ một quyền này, thậm chí ngay cả tiếng rên rỉ cũng không phát ra. Hai tay hắn vươn ra, nhanh chóng tóm chặt vào hai tay của gã trung niên có ria mép.
Năm ngón tay giống như vuốt sắc, cắm sâu vào trong thịt!
Cảm nhận được sức mạnh khổng lồ từ cánh tay Diệp Khôn truyền đến, trong mắt gã trung niên có ria mép hiện lên vẻ hoảng sợ. Gã nhấc tay trái lên, chuẩn bị ra tay lần nữa.
– Muộn rồi!
Trên khóe miệng Diệp Khôn lộ ra một nụ cười vô cùng kỳ quái. Vào giờ khắc này, khuôn mặt vốn mang theo một chút non nớt lại trở nên hung thần ác sát!
– Lang Tê!
Từ trong miệng hắn phát ra một tiếng gầm giận dữ. Đột nhiên, Diệp Khôn dồn lực vào cánh hai tay, giống như một con sói lớn đang cắn xé con mồi, kéo mạnh một cái!
– Phụt!
Máu tươi bắn ra tung tóe. Cùng với cánh tay đang bay lượn trên không trung, gã trung niên có ria mép cũng phát ra một tiếng rú tê tâm liệt phế (3) từ trong miệng!
Bên trong phòng, tất cả mọi người đều trở nên sững sờ!
Tuy rằng Diệp Khôn đã đánh bại được Diệp Ưng, nhưng chẳng ai ngờ rằng, khi Diệp Khôn đối mặt với một tu sĩ Tiên Thiên đệ cửu tầng lại có thể biểu hiện ra sức chiến đấu mạnh mẽ đến như vậy!
Cho dù tên tu sĩ Tiên Thiên đệ cửu tầng kia có chút khinh địch ngay từ đầu. Thế nhưng, đây chính là hơn kém nhau một tầng cảnh giới đó!
Hắn là loại quái vật gì vậy? !
Hai mắt gã trung niên có ria mép lập tức hiện lên toàn tia máu. Tuy nhiên, lúc này gã vẫn đang giữ được sự tỉnh táo vốn có. Ánh mắt vô cùng thù hận dán chặt lên mặt Diệp Khôn, dường như muốn cạo từ trên người hắn ra mấy miếng thịt. Đột nhiên, bàn chân gã dẫm mạnh một cái xuống đất, không quay đầu lại mà chạy thẳng một mạch ra khỏi phòng, nhô lên hụp xuống mấy cái đã vượt qua bức tường của viện!
Chạy!
Ngươi chạy được sao?
Diệp Khôn cười lạnh. Ngay sau đó, một giọng nói ở ngay phía trước đột ngột vang lên.
– Có bạn bè từ phương xa tới, người làm chủ nhân như ta sao có thể đánh mất lòng hiếu khách cơ chứ!
Giọng nói rõ ràng nhưng cũng không mất đi phần uy nghiêm. Tuy rằng âm thanh này không vang dội, nhưng khi truyền vào trong tai mỗi người ở trong phòng lại giống như một tiếng sấm nổ!
Bọn họ đã quá quen thuộc với giọng nói này. Đây chính là âm thanh của gia chủ Diệp gia – Diệp Nam Thiên!
Lần này Diệp Khôn đã tiếp thu được kinh nghiệm từ bài học đối phó với đám tu sĩ nước Ngũ Kiếm. Sau khi phát hiện ra Diệp Quyền rời khỏi Diệp gia dưới sự dẫn đường của Diệp Bình và Diệp Niên, hắn đã ngay lập tức bảo Diệp Viễn chạy đi thông báo cho Diệp Nam Thiên. Còn bản thân hắn lại âm thầm đi theo ba người đến nơi này!
Mà Diệp Nam Thiên thân là Quốc chủ nước Vạn Trúc, bên trong thành Trúc Hải sao lại không có cơ sở ngầm được bố trí cơ chứ. Không cần Diệp Khôn nhắc nhở, ông cũng có thể tự tìm được nơi này!
Xong rồi!
Hai chân Cố Hướng trở nên mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.
Diệp Niên giống như người mất hồn đứng im tại chỗ, hai mắt trở nên tối sầm, sắp sửa hôn mê!
Khác hẳn hai người này, Diệp Bình vẫn dùng ánh mắt tràn đầy cừu hận nhìn chằm chằm Diệp Khôn. Bỗng nhiên, gã liếc mắt về phía Diệp Quyền đang đứng ngay gần đó, trên mặt xuất hiện một nụ cười điên cuồng.
Chỉ cần bắt được lão, chỉ cần bắt được Diệp Quyền là gã có thể tìm được đường sống!
Nghĩ đến là làm, Diệp Bình bước rón rén tới gần. Sau khi xác định khoảng cách giữa gã và Diệp Quyền vừa đủ, gã bất chấp tất cả nhún người nhảy lên, bay thẳng đến Diệp Quyền định ra tay bắt giữ.
Chỉ cần ta có thể trốn thoát, ta nhất định sẽ báo thù!
Diệp Khôn, ta sẽ báo thù!
Tâm lý bệnh hoạn khiến cho Diệp Bình gần như phát cuồng, ngay cả tốc độ của gã cũng được gia tăng thêm một phần, tàn nhẫn chụp vào yết hầu Diệp Quyền!
Nhưng, ngay vào lúc gã hành động, Diệp Khôn cũng đã quay đầu lại.
Tuy rằng Diệp Khôn cũng không ưa Diệp Quyền cho lắm, nhưng vừa rồi thấy Diệp Quyền thà chết cũng không khai ra bí mật của Diệp gia nên hắn cũng có cái nhìn khá tốt về lão. Huống chi tên Diệp Bình này nhất định phải chết!
Trong nháy mắt lúc Diệp Bình sắp chụp vào Diệp Quyền, Diệp Khôn cũng hành động. Hắn sải chân bước ra, là người hành động sau nhưng lại thành là người xông đến trước mặt Diệp Quyền. Hắn bình tĩnh vươn tay ra, một tay tóm chặt lấy yết hầu Diệp Bình, nhấc cả người gã lên.
– Ha ha ha!
Tuy Diệp Bình bị Diệp Khôn bóp chặt đến mức gần như không thở nổi, thế nhưng ánh mắt của gã vẫn mang theo sự cừu hận nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn.
– Ta không nhớ đã đắc tội với ngươi khi nào.
Diệp Khôn cảm nhận được oán khí đã gần như ngưng thành thực chất bên trong đôi mắt của Diệp Bình. Hắn nhíu mày, bàn tay hơi nới lỏng ra một chút.
– Ngươi đáng chết! Ngươi là tên đáng chết! Ta muốn giết ngươi! Chính ngươi đã phá hủy tiền đồ của ta!
Diệp Bình dùng dốc hết bình sinh rống lên một cách giận dữ. Trong mắt gã tràn ngập sự điên cuồng.
Phá hủy tiền đồ của ngươi?
Diệp Khôn không biết nên khóc hay nên cười. Quả nhiên thế giới rộng lớn không chuyện lạ nào là không có. Trước khi Diệp Khôn cùng Diệp Nhạn giao chiến, Diệp Bình đã tìm ra rất nhiều cách để chế giễu hắn. Nhưng hắn là người không bao giờ quan tâm tới con mắt mọi người phía sau thế nào, nói gì đến chuyện trả thù cơ chứ. Thế nhưng hiện, người được Diệp gia chú trọng bồi dưỡng từ nhỏ lại dùng phương pháp này phản bội gia tộc để đổi lấy tiền đồ?
– Mà thôi… Giữa ta và ngươi cũng không còn chuyện gì đáng nói nữa.
Diệp Khôn lắc đầu. Trong lúc Diệp Bình tưởng rằng Diệp Khôn chuẩn bị thả hắn gã ra, bàn tay Diệp Khôn đang nắm cổ gã chợt bóp mạnh một cái.
– Cắc!
Trong nháy mắt, một lực lượng khổng lồ từ tay Diệp Khôn truyền tới đã khiến cho yết hầu của Diệp Bình bị vỡ nát!
Đối với loại người thế này, Diệp Khôn chỉ biết làm một chuyện. Đó là giết!
Đúng vào lúc này, vài bóng người từ bên ngoài nhảy vào trong viện, vừa vặn trông thấy cảnh tượng này!
– Diệp Khôn, tại sao đệ lại có thể tùy tiện giết hắn!
Diệp Nguyệt nổi giận gầm lên một tiếng. Nàng chính là người đầu tiên nhảy vào trong viện. Ở phía sau nàng chính là Diệp Thiên Nhai cùng vài vị trưởng lão khác. Thậm chí có cả Diệp Ưng trong số đó.
Tất cả mọi người đều bị sự tàn nhẫn của Diệp Khôn làm cho kinh sợ. Tuy nhiên vẫn có người không hề tức giận giống Diệp Nguyệt, vài vị trưởng lão thậm chí còn lắc đầu, hừ lạnh một tiếng nói:
– Giết là đúng!
Còn Diệp Ưng chỉ sợ hãi nhìn thoáng qua Diệp Khôn. Sau khi nhìn thấy hai tay Diệp Quyền đang buông thõng ở bên sườn, hắn không khỏi hoảng sợ kêu lớn một tiếng, tiến lên vài bước, quỳ rạp trước mặt Diệp Quyền.
– Cha, con trai bất hiếu, đã khiến cho người chịu khổ rồi!
Hai mắt Diệp Ưng sưng lên đỏ ửng. Từ nhỏ gã đã thề sẽ bảo vệ toàn bộ Diệp gia. Nhưng hiện tại, ngay cả cha hắn hắn cũng không bảo vệ nổi!
– Không sao đâu. Chỉ là gãy xương mà thôi, nghỉ ngơi hai tháng là được rồi. Ưng nhi, giúp cha đứng lên.
Sau khi được Diệp Ưng nâng dậy, Diệp Quyền nhìn thật sâu vào Diệp Khôn, khom hẳn người xuống thi lễ:
– Diệp Khôn, lần này thật sự phải cảm ơn cháu!
Lúc này, không chỉ Diệp Nguyệt và Diệp Ưng mà ngay cả Diệp Khôn cũng phải sững sờ. Hắn vội vàng bước lên phía trước, nâng Diệp Quyền dậy, khẽ nói:
– Tiểu thúc nói quá lời rồi. Nói thật, lúc trước cháu lo lắng kẻ đầu sỏ chạy trốn nên không vội xông vào ứng cứu khiến cho tiểu thúc phại chịu khổ.
– Đó là việc nên làm. Bắt được hắn, ít nhất có thể tìm hiểu thêm được ngọn nguồn. Ta thực sự rất muốn biết, là kẻ nào đang luôn luôn âm thầm nhắm vào Diệp gia ta!
Diệp Quyền căm hận nói. Sau đó lão xoay người sang nói với Diệp Ưng đang mang vẻ mặt phức tạp đứng bên cạnh:
– Đi, chúng ta về trước.
Giờ phút này, trong phòng chỉ còn lại hai người Diệp Khôn và Diệp Nguyệt. Dường như đoán được những điều Diệp Nguyệt sắp răn dạy, Diệp Khôn lắc đầu, mở miệng nói:
– Nguyệt tỷ, ta biết tỷ muốn nói cái gì. Thế nhưng lần này, ta không làm gì sai đâu.
Nói xong, hắn cũng không để ý tới Diệp Nguyệt đang ngập ngừng giống như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, từng bước đi ra cửa phòng. Trong lúc đó, giọng nói của hắn cũng đồng thời vang lên:
– Năm xưa, sau khi anh trai ta chết, tại ngay trước mộ phần của huynh ấy ta đã phát ra lời thề, ta sẽ thay huynh ấy bảo vệ Diệp gia. Cho nên…
Giọng nói của Diệp Khôn lập tức biến đổi, đột nhiên trở nên lạnh lẽo vô cùng:
– Cho dù bất kể là ai, nếu đã dám phản bội Diệp gia, ta sẽ chỉ làm một việc với người đó. Chính là giết!
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, Diệp Nguyệt sửng sờ tại chỗ một lúc lâu. Sau khi nhìn thấy thi thể Diệp Bình ở gần đó, khóe miệng lại hiện lại một nụ cười bất đắc dĩ mang theo một chút an lòng.
Đứa nhỏ luôn quấn lấy nàng khóc sướt mướt ngày kia, rốt cuộc đã trưởng thành rồi. Hắn đã trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, hai vai đủ sức gánh lấy toàn bộ tương lai của Diệp gia!
……o0o……
(1) đồng quy vu tận: cùng đến chỗ chết
(2) bạch câu quá khích: ngựa trắng qua khe cửa – chỉ sự vô cùng nhanh chóng, mau lẹ
(3) tê tâm liệt phế: đau đớn tột cùng