Phệ Linh Yêu Hồn

Chương 41: Trong Vòng Vây


Đọc truyện Phệ Linh Yêu Hồn – Chương 41: Trong Vòng Vây


Giữa trưa, ánh mặt trời chói chang giống như đang thiêu đốt mọi vật bên dưới. Nó khiến cho toàn bộ thành Trúc Hải trông giống như một cái nồi hấp.
Diệp Quyền bước ra từ đại môn của Diệp phủ. Lão lau lau mồ hôi trên trán, trên gương mặt uy nghiêm hình chữ quốc hiện ra một chút mệt mỏi.
Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của lão ở Diệp gia thật sự không dễ chịu chút nào.
Tuy rằng tộc trưởng vẫn chưa nói bất cứ điều gì, thế nhưng trong lòng Diệp Quyền hiểu rất rõ. Chỉ sợ hiện giờ địa vị của Diệp Khôn ở trong lòng tộc trưởng đã vượt qua cả Diệp Ưng. Nói không chừng gia tộc đang cân nhắc chuyện lập Diệp Khôn làm tộc trưởng đời sau rồi cũng nên.
Dù sao, đối với một quốc gia nhỏ bé ở một vùng xa xôi như nước Vạn Trúc mà nói, việc tuyển ra tu sĩ có tu vi mạnh nhất đảm nhiệm vị trí quốc chủ là một việc làm bắt buộc. Một phần là để tạo ra sự uy hiếp đối với những người trong tộc, phần còn lại chính là để sinh tồn bên trong cái khe hẹp giữa hai mươi quốc gia vùng Nam bộ!
Con trai phải cam chịu sự thất bại. Diệp Quyền là người làm cha, lão đương nhiên sẽ không thể bỏ mặc ngồi nhìn con mình như vậy được!
– Diệp Kiếm Hải, Diệp Quyền ta lúc trước không bại trong tay ngươi. Kể cả là hiện tại, ta cũng sẽ không bại trong tay ngươi!
Sau khi nói thầm một câu trong đầu, Diệp Quyền quay đầu lại, nhìn về phía hai gã tu sĩ Diệp Bình cùng Diệp Niên đang ở phía sau lưng, nhíu mày hỏi:
– Ngươi nói thử coi, cái người muốn cùng Diệp gia ta làm một cuộc giao dịch lớn kia rốt cuộc là người ở đâu đến?
– Ta cũng không được biết rõ cho lắm. Lần trước người nọ chỉ bảo ta đưa tờ giấy kia cho ngài, nói ngài chỉ được một mình đi gặp y. Nếu như ngài mang theo người khác đi cùng thì coi như giao dịch này sẽ bị hủy bỏ. Diệp Quyền đại nhân, ta cảm thấy chuyện này… Hay là ngài thông báo cho tộc trưởng biết đi.
Bị ánh mắt của Diệp Quyền nhìn tới, trong lòng Diệp Bình đột nhiên cảm thấy chột dạ. Nhưng vừa nghĩ tới mọi thứ ưu đãi mà bản thân sẽ được hưởng sau này, gã lập tức hít sâu một hơi nói ra.
– Không sao cả, nơi đây chính là thành Trúc Hải.
Diệp Quyền nhíu mày. Tuy rằng trong lòng lão cũng đã nhận ra có chút gì đó không hợp lý, nhưng vừa nghĩ tới những dòng chữ viết trên tờ giấy, trong mắt lão không khỏi hiện lên một tia rực cháy.
Nếu như giao dịch này thật sự có thể đàm phán thành công, đến lúc đó địa vị của lão tự nhiên sẽ là nước lên thì thuyền lên. Mấy năm nay, nỗ lực cố gắng của hai đứa con trai đã được lão ghi nhận ở trong lòng. Giờ chính là thời khắc để người làm cha như lão báo đáp hậu hĩnh cho bọn chúng!
– Đi thôi! Dẫn đường!

Diệp Quyền hít sâu một hơi, dùng ngữ khí ra lệnh nói.
Nhưng lão không hề chú ý tới, vào lúc lão thốt ra những lời này, Diệp Bình đang cúi đầu đã nở ra một nụ cười “gian kế đã thành công” trên khóe miệng.
Dưới sự dẫn đường của Diệp Bình, Diệp Quyền đi dọc theo một con phố bên phải đường lớn của Vương phủ, sau đó ngoặt vào một cái hẻm nhỏ. Nếu là lúc bình thường, ở trên con đường này chắc chắn sẽ có không ít người nhận ra lão. Tuy nhiên lúc này trời đang nắng chói chang, rất nhiều người phải ở lì trong nhà để tránh nóng. Bên trong cái hẻm nhỏ, tiếng bước chân của mấy người bọn họ vang lên vô cùng rõ ràng.
Hết rẽ phải lại rẽ trái, ước chừng đi hết thời gian nửa nén hương, mấy người Diệp Quyền cùng Diệp Bình đã dừng lại phía trước một cái tiểu viện trông có chút khác biệt ở khu vực phía tây thành. Diệp Quyền nhìn vào bức rào tre đan kín trước mặt, hàng lông mày khẽ nhíu lại. Tuy rằng lão chỉ phụ trách quản lý tài chính của Diệp gia, nhưng đối sự vụ của nước Vạn Trúc thì lão cũng biết rất kỹ. Lão nhớ rõ, ở trong khu vực này, bình thường chỉ có một đám dân chúng bần cùng của nhất nước Vạn Trúc cư trú mà thôi. Từ lúc nào mà nơi này lại xuất hiện một tòa tiểu viện trông đặc biệt như vậy?
Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng Diệp Quyền vẫn liếc mắt ra hiệu cho Diệp Bình đang đứng phía sau lưng tiến lên gõ cửa.
– Két!
Sau khi cửa viện được mở, một lão già trên mặt toàn nếp nhăn bỗng nhiên thò đầu ra. Trông lão giống y như một người đã sắp gần đất xa trời. Lão nheo hai mắt nhìn lướt qua Diệp Quyền, lại nhìn qua hai người đứng phía sau, nhíu mày nói:
– Diệp quyền đại nhân, thế này dường như không phù hợp với ước định lúc trước thì phải?
– Hừ, nơi đây chính là nước Vạn Trúc. Diệp Quyền đại nhân là ai cơ chứ? Ngươi là cái thá gì chứ hả? !
Không đợi Diệp Quyền mở miệng, Diệp Bình đã cao giọng quát lên.
Lão già nghe vậy liền nhíu mày. Lão đang định phản bác lại thì bên trong lại vang lên một giọng nói khàn khàn:
– Không sao. Dư bá, cứ để cho bọn họ vào đi.
– Hử?
Nghe thấy giọng nói này, Diệp Quyền không khỏi có chút giật mình. Lão cảm thấy giọng nói này thật sự rất quen thuộc. Tuy nhiên lão cũng không muốn suy nghĩ nhiều, lập tức dẫn theo Diệp Bình cùng Diệp Niên đi vào tiểu viện.
Tương phản với vẻ tráng lệ bên ngoài, bên trong tiểu viện lại cực kỳ nhếch nhác. Bùn đất xung quanh tỏa ra một cái mùi hôi hôi chua chua, vài chỗ còn có cả nước mưa đọng lại. Diệp Quyền nhíu mày không nói, lão theo sự chỉ dẫn của lão già kia bước vào trong phòng.
Bên trong căn phòng được bài trí vô cùng đơn giản. Bao gồm một cái bàn bát tiên thông thường cùng với bốn cái ghế dài. Bên trên cái ghế dài kê sát vách tường đang có một người trung niên mặc áo choàng trắng ngồi đó. Người trung niên này quay lưng về phía bọn họ, khí chất phát ra hoàn toàn khác xa với cảnh vật xung quanh. Mà người còn lại thì đang ngồi vắt chân sang một bên, trong tay bưng một bình trà. Người này là một lão già râu dài.

Diệp Quyền liếc mắt nhìn qua mấy người. Nhưng đến khi nhìn thấy lão già râu dài thì đồng tử đột nhiên co rút, hô lên thất thanh:
– Lão Cố, tại sao lại là lão? !
Ngay sau đó, Diệp Quyền đột nhiên tỉnh ngộ. Lão nắm trong tay quyền hành quản lý tài chính của Diệp gia đã nhiều năm, làm sao lão có thể là kẻ chậm hiểu được?
Tuy nhiên, khi lão vừa mới quay đầu lại thì đã có hai cánh tay vươn ra đem hai tay của lão khóa chặt lại. Đây chính là hai kẻ mà lão mang theo bên mình làm hộ vệ: Diệp Bình cùng Diệp Niên!
Còn lão già dẫn đường thì nhanh chóng khóa cửa phòng lại, trực tiếp lui ra ngoài.
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, nơi này đã trở thành chỗ chết của Diệp Quyền!
– Diệp Bình, Diệp Niên, các ngươi đang làm gì vậy? !
Diệp Quyền gầm lên một cách giận dữ.
– Diệp quyền đại nhân, với trí tuệ của ngài vẫn còn chưa rõ truyện đang xảy ra hay sao?
Sau khi bị Diệp Quyền chất vấn, vẻ mặt Diệp Niên lập tức trở nên xấu hổ, gã cúi thấp đầu xuống. Nhưng tên Diệp Bình đứng cạnh y lại cười lên ha ha, trả lời một cách kỳ quái.
– Không tệ. Diệp Quyền đại nhân, ngài hẳn là hiểu rõ một điều. Lúc này mà kêu cứu thì chắc hẳn là một việc không nên làm.
Cố Hướng nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu cười nói.
Lúc này lão ta đâu còn cái bộ dáng cung cúc theo sau nịnh bợ Diệp Quyền nữa!
Sắc mặt Diệp Quyền trở nên âm tình bất định. Nhưng sau khi nhìn thấy rõ tình thế xung quanh, lão nhắm mắt lại, thở dài một tiếng:
– Các ngươi tìm ta có mục đích gì? Còn nữa, rốt cuộc thì ngươi là ai? !

Nửa câu sau của lão chính là nói với người đàn ông trung niên đang ngồi quay lưng về phía mọi người.
– Ha ha ha, quả không hổ danh là Diệp Quyền, thật sự đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Dưới tình huống như vậy mà vẫn còn có thể giữ được sự tỉnh táo. Không tệ!
Gã trung niên chậm rãi mở miệng, giọng nói của hắn trong trẻo như một thiếu niên. Thế nhưng bên trong giọng nói đó lại biểu lộ ra một sự từng trải mà một người thiếu niên không thể nào có được. Hời hợt vỗ tay mấy cái, gã trung niên từ từ quay đầu lại.
Tướng mạo của gã cực kỳ bình thường. Tuy nhiên, cái bắt mắt nhất trên mặt gã lại chính là hai hàng ria mép nhỏ. Mũi hếch, môi mỏng thể hiện rõ gã là hạng người có thủ đoạn độc ác, cay nghiệt, tàn nhẫn.
– Việc ta là ai cũng không quan trọng.
Gã trung niên có ria mép đứng dậy. Hai tay khoanh lại trước ngực, nhìn chằm chằm vào Diệp Quyền, gằn từng tiếng:
– Điều quan trọng là… ta hỏi cái gì!
Hai mắt Diệp Quyền khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm vào gã trung niên có ria mép, gằn từng chữ trả lời:
– Mặc kệ ngươi muốn hỏi cái gì. Câu trả lời của ta chính là… ta không biết!
– A.
Khóe miệng gã trung niên có ria mép hơi nhếch lên. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt gã bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, dồn sức đấm một quyền vào bụng Diệp Quyền!
– Phốc!
Một âm thanh khá nặng nề vang lên khiến cho Diệp Bình cùng Diệp Niên đang giữ chặt lão cũng phải trở nên khiếp vía. Hai người bắt đầu cảm thấy thân thể Diệp Quyền đang giữ trong tay bỗng trở nên mềm nhũn. Cả người lão lập tức quỳ rạp trên mặt đất, trong miệng phát ra một tiếng than đau đớn.
– Ta còn chưa có hỏi mà ngươi đã trả lời dứt khoát như vậy. Thật sự không cho ta chút mặt mũi nào mà.
Gã trung niên có ria mép kia mỉm cười, rút một chiếc khăn tay từ trong người ra lau lau nắm đấm:
– Ngươi có biết lão nhân bên ngoài là ai không?
Diệp Quyền ngẩng đầu, cái trán do quá đau đớn đang không ngừng toát ra mồ hôi lạnh. Lão nhìn chằm chằm vào gã trung niên có ria mép.
– Ta đành phải nói thẳng ra vậy. Vị lão nhân kia chính là người quanh năm coi quản hình ngục. Sở dĩ lần này ta đưa lão tới, mục đích chính là dùng để đối phó với mấy tên cứng đầu cứng cổ như ngươi. Ngươi là người ở trong đám cao tầng của Diệp gia, hẳn ngươi đã hiểu quá rõ những lời ta nói rồi chứ?

Gã trung niên có ria mép đưa tay vỗ vỗ lên mặt Diệp Quyền. Y cúi đầu xuống, dùng hai mắt nhìn thẳng vào con ngươi của Diệp Quyền, hỏi gằn từng tiếng:
– Linh mạch của Diệp gia, rốt cục là linh mạch nhất phẩm hay nhị phẩm? !
Đôi mắt tràn đầy vẻ cừu hận của Diệp Quyền nghe vậy bỗng co rút hai đồng tử lại. Nhưng ngay sau đó, lão liền nở một nụ cười:
– Ta đã sớm trả lời rồi còn gì!
– Không biết sống chết!
Gã trung niên có ria mép kia lắc đầu, dùng ánh mắt thương hại nhìn Diệp Quyền. Y chậm rãi đứng dậy, lớn tiếng nói:
– Dư bá, vào đi!
Bên ngoài không hề có âm thanh nào đáp lại. Gã trung niên có chút sửng sốt, nhíu mày nhìn ra phía cửa. Đúng vào lúc này, cánh cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng “ken két” lanh lảnh. Tiếp đó, một giọng nói còn mang theo chút non nớt bỗng vang lên từ bên ngoài:
– Nếu như ngươi đang tìm lão già này thì ta rất xin lỗi. Cổ của lão đã bị ta bẻ gãy rồi.
Ngay sau đó, một tiếng nổ thật lớn bỗng truyền tới. Cánh cửa phòng đang đóng chặt chợt vỡ thành tung tóe. Giữa đám bụi mù dày đặc, một bóng người trông khá gầy yếu đang bước từng bước vào trong phòng.
– Tuy nhiên, nếu như ngươi đang gặp phải chuyện gì đó phiền toái, bản thân ta vẫn có thể giúp đỡ được ngươi.
Sau khi bụi mù tan đi, một gương mặt thiếu niên trông khá tuấn tú hiện ra. Trên khuôn mặt của người thiếu niên này mang theo một nụ cười xán lạn. Nếu như không phải đang ở một nơi như thế này, chắc chắn người ta sẽ cảm thấy đây là một chàng thiếu niên hoàn toàn vô hại.
Nhưng hiện giờ trong tay người thiếu niên lại mang theo một người. Tuy nhiên, nếu nói một cách chuẩn xác nhất, bàn tay của thiếu niên này hiện tại đang tóm cổ một người. Cái cổ trên đầu người đó đã bị bẻ gãy từ lâu. Lúc này cái đầu già nua chỉ trông giống như đang được treo trên thân thể.
– Bành!
Thân thể lão già được thả xuống đất. Nụ cười trên mặt người thiếu niên cũng càng lúc càng trở nên xán lạn. Nhưng bên trong cái vẻ xán lạn này lại ẩn giấu sát khí khiến cho tim người khác phải đập thình thịch!
– Diệp Khôn!
Bên trong phòng, ngoại trừ gã trung niên có ria mép kia thì tất cả mọi người ở đây đều hô lên tên của người thiếu niên này. Thế nhưng, ngoại trừ giọng nói của Diệp Quyền, bên trong giọng nói của ba người còn lại kia đều mang theo một nỗi kinh hoàng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.