Đọc truyện Phệ Linh Yêu Hồn – Chương 31: Giải Thích Nghi Vấn.
– Thế nào nhân loại? Đây chính là giao dịch theo nhu cầu đó.
Thao Thiết tranh thủ nói thêm.
– Cần ta giao ra thứ gì?
Diệp Khôn hít sâu một hơi, ngữ khí của hắn có phần buông lỏng. Dù sao thứ Thao Thiết lấy ra trao đổi cũng là thứ mà hắn đang cần nhất!
– Khặc khặc khặc, nhân loại, ngươi rất thông minh. Thứ mà bản tôn cần chính là yêu hạch, dĩ nhiên là phẩm cấp càng cao càng tốt. Nếu ngươi giao ra được yêu hồn của yêu thú từ cấp năm trở lên thì không còn gì có thể tốt hơn.
Cái miệng Thao Thiết há to, tham lam liếm liếm môi.
– Yêu hạch?
Diệp Khôn sửng sốt, với thực lực hiện tại của hắn mà đi tìm yêu hồn cấp năm cùng yêu hạch cấp cao thì đúng là tự mình đi tìm đường chết. Nhưng, nếu là một số yêu hạch cấp một thì bên trong Phong Tuyệt sơn mạch này cũng có không ít. Chẳng qua…
– Giao dịch thế nào? Dù sao giao dịch là do ngươi đưa ra, công pháp cũng ở trên tay ngươi, cho nên giá cả không thể để ngươi định đoạt được. Hơn nữa, nếu như ngươi lấy ra mấy loại công pháp công pháp mà ta không thể tu luyện được, vậy thì đối với ta cũng không có tác dụng gì cả.
Diệp Khôn cười lạnh nói.
– Nhân loại, ngươi rất khôn khéo. Yên tâm đi, nếu bản tôn đã đưa ra giao dịch thì sao lại có thể bạc đãi ngươi. Mọi việc cứ dựa theo giá cả chiến kỹ trên thị trường nhân loại các ngươi đi. Muốn thu mua chiến kỹ thì cần phải có linh thạch, lấy giá trị yêu hạch quy đổi sang linh thạch, còn giá tiền sẽ bớt cho ngươi một nửa, thế nào?
Thao Thiết nhếch miệng, cười nói.
Trái tim Diệp Khôn đập thình thịch. Mặc dù chiến kỹ có thể mua được, nhưng nếu là chiến kỹ cao cấp thì kể cả là có tiền cũng không mua được. Phần lớn tu sĩ trong tay có linh thạch nhưng cũng rất khó mua được chiến kỹ cao cấp. Chứ chưa nói đến Thao Thiết chỉ đòi một nửa giá tiền.
Chẳng qua, trong lòng Diệp Khôn cũng rõ ràng, lúc này tuyệt đối không thể bỏ qua tất cả, nếu không hắn sẽ bị rơi vào thế bị động khi giao dịch. Hắn hít sâu một hơi, hỏi:
– Trong tay ngươi có bí tịch không?
– Bí tịch?
Thao Thiết nghe vậy cười lạnh, nói:
– Nhân loại, lòng tham của ngươi thật sự là rắn nuốt voi. Trong tay bản tôn đúng là có bí tịch yêu tộc. Nhưng đối với bí tịch yêu tộc vĩ đại của ta, nhân loại ngu xuẩn các ngươi không thể nào tu luyện được đâu.
Diệp Khôn đảo cặp mắt trắng dã, trả lời một cách mỉa mai:
– Nhưng hiện tại, người chân chính thống trị đại lục chính là nhân loại chúng ta đấy.
– Hừ!
Thao Thiết hừ lạnh một tiếng, câu nói của Diệp Khôn khiến nó nghĩ tới bản thân mình đã bị nhân loại đánh bại rơi vào kết cục hiện giờ, sắc mặt nhất thời trở nên âm u:
– Nhân loại, cái giao dịch này ngươi có đồng ý hay không?
– Đồng ý! Cái giao dịch này không tệ, tất cả đều là thứ ta cần, tại sao lại không đồng ý cơ chứ?
Nghe vậy, khuôn mặt Thao Thiết nhất thời trở nên mừng rỡ, nó đang chuẩn bị mở miệng thì lại thấy Diệp Khôn cười hắc hắc, nói:
– Nhưng trước đó, chúng ta cũng cần tính toán lại một chút nợ nần chứ?
– Nợ nần gì?
Thao Thiết hơi sửng sốt, hai mắt lộ ra vẻ cảnh giác. Chỉ mới tiếp xúc trong thời gian ngắn, nó đã biết được tên nhân loại trước mắt này là một kẻ cực kỳ gian xảo.
– Thứ nhất, ngươi hiện tại đang nương nhờ trong thức hải của ta. Hay nói cách khác, chỗ ở hiện giờ của ngươi là do ta cung cấp. Ta nghe những lời ngươi nói lúc nãy thì có vẻ như ngươi cũng hiểu biết chút ít về xã hội loài người. Nói vậy hẳn ngươi cũng đã rõ, thế giới loài người chúng ta có một nơi gọi là quán trọ, cho nên ngươi nhất định phải đưa ta tiền trọ.
Diệp Khôn giơ một ngón tay, cười gian một tiếng. Hắn không thèm để ý đến Thao Thiết đang trợn mắt há mồm, nói tiếp:
– Thứ hai, ta chính là người cứu mạng ngươi. Tuy rằng việc đó là do ngươi tự mình chủ trương, thế nhưng đã làm ngươi, à quên, làm yêu thì cũng phải hiểu được đạo lý: có ân thì phải trả. Cho nên ngươi cũng phải trả cho ta một chút thù lao đi chứ. Nếu ngươi đã luôn mồm tự xưng là yêu thú khổng lồ thì thân phận trong yêu tộc chắc hẳn rất cao rồi. Ví dụ như ta cứu giúp hoàng đế của đế quốc Vân Cảnh thì ta chắc chắn cũng sẽ được ban thưởng vô số vàng bạc châu báu. Ngươi thân là yêu thú khổng lồ, chắc hẳn sẽ không thua kém một tên hoàng đế nhân loại chứ?
Thao Thiết đang ngây người cũng phải chuyển thành tức giận, hai con mắt trợn tròn.
Nhưng Diệp Khôn vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Hắn giơ ngón tay thứ hai lên, rồi lại giơ tiếp ngón tay thứ ba, sau đó mở miệng nói:
– Thứ ba, cái “Đồng Tâm khế ước” kia ta cũng đã xem qua. Hiện tại ngươi có thể sống được hoàn toàn dựa vào việc hấp thu linh hồn lực của ta. Đã ăn cơm còn không muốn trả tiền ư? Ngươi không muốn nói câu nào sao?
Nói xong, Diệp Khôn khoanh hai tay trước ngực, cười tủm tỉm nhìn Thao Thiết.
– Ngươi đúng là tên nhân loại vừa tham lam vừa gian xảo…
Cái miệng khổng lồ của Thao Thiết há ra, nặng nề thở dốc ra mấy tiếng, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:
– Nhân loại, ngươi đừng quá đáng quá. Khi bản tôn tiến vào thân thể ngươi đã mang theo một tia bản nguyên tinh huyết dung nhập vào trong cơ thể ngươi. Hiện tại ngươi có thể tiêu hoá nhanh chóng linh thảo, linh dược đều là nhờ công lao của bản tôn. Hơn nữa, lần này bản tôn kéo ngươi vào trong thức hải cũng mang đến sự trợ giúp rất lớn đối với việc tu luyện của ngươi đấy!
– Hóa ra là vậy.
Diệp Khôn rốt cục cũng hiểu rõ được nguyên nhân vì sao thân thể mình lại biến thành như vậy. Nhưng sau khi nghe hết câu, trong lòng hắn cũng xuất hiện rất nhiều nghi hoặc, kìm không được, hỏi:
– Nói vậy là sao?
– Nhân loại ngu dốt!
Thao Thiết hừ lạnh một tiếng, nhịn không được nói:
– Cảnh giới hiện nay của ngươi là Tiên Thiên đệ bát tầng. Nếu ngươi muốn thăng cấp lên Tiên Thiên đệ cửu tầng thì phải hợp nhất mười hai đạo chính kinh trong cơ thể, sau đó mở ra huyệt khí hải ở đan điền. Nguyên khí trong đan điền sẽ cô đọng lại thành nguyên thần, cái này ngươi cũng nên biết trước đi.
– Cái này không cần ngươi phải dạy!
Diệp Khôn liếc mắt.
Thao Thiết có chút tức giận, nhếch miệng nói:
– Vậy ngươi hẳn cũng biết làm thế nào để Trúc Cơ?
Diệp Khôn ngẩn người, điều này thì hắn thực sự không biết. Vừa nghĩ tới điểm này, Diệp Khôn không khỏi nhìn thoáng qua Thao Thiết, nghi ngờ hỏi:
– Chẳng lẽ là thức hải?
– Hừ, coi ngươi có chút thông minh. Chẳng qua kiến thức còn quá nông cạn!
Thao Thiết giễu cợt một câu, nói tiếp:
– Sau khi tu sĩ nhân loại các ngươi đạt tới Tiên Thiên đệ cửu tầng, nguyên khí được cô đọng sẽ dung hợp với hồn phách tạo thành nguyên thần. Mà sau khi nguyên thần được tạo thành thì chỉ có thể ở trong huyệt khí hải, không thể nào phát huy được tác dụng lớn nhất là thần thức. Chỉ khi để cho nguyên thần rời khỏi huyệt khí hải, sau đó phá tan vách ngăn của thức hải tiến vào bên trong. Đến lúc đó, linh khí bên trong đan điền sẽ ngưng tụ thành pháp lực, còn linh hồn lực cũng hoá thành thần thức, hai thứ đó hợp nhất với nhau thì mới có thể phát huy công hiệu chân chính của chiến kỹ.
– Mà trước đó, tu sĩ cũng không có cách nào tiến vào bên trong thức hải vì bị vách ngăn bên ngoài thức hải chặn lại. Hiện tại ta đem ngươi lôi vào trong thức hải thì chẳng khác gì đã giúp ngươi phá tan vách ngăn. Đến lúc ngươi tiến giai Trúc Cơ sẽ thuận lợi hơn nhiều so với những tu sĩ khác.
Thao Thiết nói xong, cố nén tức giận trừng mắt nhìn Diệp Khôn:
– Còn một thứ này nữa. Bản nguyên tinh huyết lúc trước của bản tôn cũng đã đủ để bồi thường cho ngươi rồi, nhân loại các ngươi đúng là được voi đòi tiên!
Diệp Khôn bĩu môi thầm nghĩ: “Nếu ngươi không kéo ta vào đây thì hai ta làm sao có thể giao dịch được”. Chẳng qua hắn cũng không nói ra lời này, trong lòng hắn hiểu được mình không nên chèn ép Thao Thiết quá nhiều. Hơn nữa, muốn biết những lời Thao Thiết có phải là thật hay không thì chỉ cần hỏi Diệp Nam Thiên là rõ ràng. Hắn cố tình làm ra vẻ mặt trầm ngâm khiến Thao Thiết không nhịn được trở nên gấp gáp, sau đó hắn mới giả bộ miễn cưỡng nói:
– Thôi, coi như là một chút thành ý của ta, kế tiếp ngươi cũng nên để cho ta thấy ngươi có thể cho ta thứ gì đi chứ? Còn nữa, nếu như ta lấy được yêu hạch thì ta giao cho ngươi thế nào?
Thấy bộ dáng vô sỉ của Diệp Khôn, Thao Thiết tức giận đến mức thất khiếu bốc khói. Chẳng qua lúc này nó đang phải cầu cạnh Diệp Khôn nên chỉ có thể oán hận thở hổn hển mấy hơi, sau đó mới lên tiếng:
– Bản tôn có thể cho ngươi nhiều thứ. Thế nhưng, hiện tại thằng nhóc nhà ngươi lấy gì ra để trao đổi với ta? Về phần yêu hạch thì ngươi cứ việc yên tâm, ngươi chỉ cần buông bỏ khống chế đối với thân thể, bản tôn tự có cách khống chế cơ thể ngươi… Hừ, bản tôn biết ngươi đang suy nghĩ điều gì. Đây chẳng qua chỉ là một cái thân thể nhân loại mà thôi. Nếu bản tôn muốn nó thì đã sớm cướp lấy rồi. Ban đầu, lúc con tiểu hoả miêu kia muốn giết ngươi, chính là bản tôn đã ra tay cứu ngươi đó. Nếu tính cả thêm lần này nữa thì bản tôn đã cứu ngươi hai lần rồi!
– Tiểu hoả miêu?
Diệp Khôn mở trừng hai mắt, rất nhanh nghĩ đến tiểu hoả miêu trong lời nói của Thao Thiết chính là con Hoả Đề Hổ xém chút nữa đã lấy đi tính mạng hắn.
Chả trách lúc ấy ngoại trừ yêu hạch trên người Hoả Đề Hổ bị mất đi thì những thứ khác vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí cả Luyện Cốt Thảo cũng không sao. Hóa ra là do Thao Thiết xuất thủ!
Sau khi giải thích được các hiện tượng kì quái lúc trước, sự tức giận trong lòng Diệp Khôn đối với việc bị Thao Thiết chiếm cứ thân thể đã giảm không ít.
Tuy rằng trong cơ thể tự nhiên có thêm một tên hàng xóm cũng khiến hắn khó chịu, nhưng tên hàng xóm này lại có thể trợ giúp thực lực của hắn tăng lên, đồng thời khi hắn gặp nguy hiểm còn có thể ra tay tương trợ. Dù sao, dưới sự trói buộc của Đồng Tâm khế ước , nếu như hắn chết thì yêu hồn Thao Thiết cũng sẽ chết theo. Cho nên, nếu như hắn gặp phải nguy hiểm thì lão yêu này chắc chắn sẽ ra tay tương trợ.
Nghĩ đến đây, Diệp Khôn nhún vai:
– Ta đồng ý phương thức giao dịch này. Tuy nhiên, hiện tại trong tay ta không hề có yêu hạch, bắt buộc phải đi tìm yêu thú rồi.
– Không cần phải phiền phức như vậy. Khặc khặc, bên dưới đáy đầm kia có một con yêu thú đang sinh sống.
Nghe được lời đáp ứng của Diệp Khôn, Thao Thiết liếm môi, nói vội.
– Đáy đầm?
Diệp Khôn kinh hãi, hắn đã từng ở trong đáy đầm luyện công hai lần. Nếu như có yêu thú thì sao hắn lại không phát hiện ra được.
– Không sai, nó sống ở ngay dưới đấy đầm. Khà khà, đây chính là một con Thuỷ Vân Thú rất lớn. Nếu bản tôn đoán không sai, trong cơ thể nó chắc chắn sẽ có yêu hạch.
Thao Thiết liếm liếm môi, trong mắt đầy vẻ tham lam:
– Nếu bản tôn nuốt được viên yêu hạch này thì linh hồn lực sẽ có thể được củng cố…
Thao Thiết còn chưa nói hết lời thì đã bị Diệp Khôn xen vào:
– Ngươi bị điên sao? Thuỷ Vân Thú chính là yêu thú cấp hai đấy! Chết tiệt, nơi này còn có yêu thú cấp hai sinh sống ư? Chẳng trách ta không nhìn thấy con yêu thú nào xuất hiện quanh đây, hóa ra nơi này chính là địa bàn của yêu thú cấp hai…
Diệp Khôn mở to hai mắt mà nhìn, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Yêu thú cấp hai chính là tương đương với tu sĩ nhân loại có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. Thậm chí có một số yêu thú cấp hai thực lực mạnh mẽ có thể so sánh với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ. Bằng vào thực lực hiện tại của hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Thuỷ Vân Thú!
Mà hiện tại con Thao Thiết chết tiệt này lại kêu hắn đi giết yêu thú cấp hai?
– Nhân loại nhát gan, bản tôn còn chưa nói hết đâu. Mặc dù nó là một con yêu thú cấp hai nhưng hiện tại nó đang trong giai đoạn lột da thăng cấp. Lúc này chính là thời kỳ Thủy Vân Thú yếu nhất, lấy thực lực hiện tại của ngươi chắc hẳn cũng có được năm thành đánh thắng nó.
Thao Thiết khinh thường nói.
– Hừ, cho dù mọi chuyện đúng như lời ngươi nói nhưng Thuỷ Vân Thú hiện đang sống sâu dưới đáy đầm. Mà trong đầm sâu khắp nơi đều là xoáy nước, ta có thể phát huy được năm thành thực lực cũng là việc không tệ rồi.
Diệp Khôn bất vi sở động(1). Mặc dù Diệp Khôn rất tự tin nhưng hắn cũng không tự đại đến mức cho rằng bản thân mình có thể đánh thắng Thủy Vân Thú.
– Nhân loại, chính ngươi đã đáp ứng bản tôn…
Thao Thiết vừa mở miệng đã bị Diệp Khôn cắt đứt:
– Ta đúng là đã đáp ứng tìm kiếm yêu hạch cho ngươi, nhưng ngươi cũng chưa có nói là muốn yêu hạch của Thuỷ Vân Thú.
Nhìn bộ dáng du diêm bất xâm(2) của Diệp Khôn, Thao Thiết không khỏi nhíu mày. Tuy nhiên, Thao Thiết rất nhanh nhếch miệng nở nụ cười:
– Nhân loại, ngươi đừng vội từ chối nhanh như vậy. Mặc dù Thủy Vân Thú ở trong nước có thực lực cường đại nhưng nó còn có một điểm yếu trí mạng. Hơn nữa, đừng quên bản tôn và ngươi đã ký kết Đồng Tâm khế ước, nếu như ngươi chết thì bản tôn cũng sẽ chết theo.
Nhìn Diệp Khôn vẫn chưa bị thuyết phục, Thao Thiết cắn răng, trực tiếp ném ra miếng mồi lớn nhất:
– Nếu ngươi đáp ứng giúp bản tôn đánh chết Thuỷ Vân Thú lấy được yêu hạch, bản tôn sẽ giúp ngươi đem Tàn Tật Lang chiến kỹ thăng lên giai đoạn “Thú Ý”. Sau khi lấy được yêu hạch, bản tôn sẽ có biện pháp khiến “Ngự Thú Tâm Kinh ” của ngươi trực tiếp tăng lên tầng thứ ba!
(1) bất vi sở động: không có hành động.
(2) du diêm bất xâm (dầu muối không chạm vào được): không bị thuyết phục