Đọc truyện Phệ Linh Yêu Hồn – Chương 32: Ngân Lang Khiếu Nguyệt.
“Ngự Thú Tâm Kinh tầng thứ ba? ! ” Trong lòng Diệp Khôn chấn động, hoài nghi nhìn Thao Thiết:
– Không phải ngươi đang nói đùa chứ? Tu luyện bí tịch không có đường tắt, chỉ có từng bước thăng cấp mà thôi. Ta có thể đạt tới tầng thứ hai cũng là nhờ Luyện Cốt Thảo trợ giúp, mà hiện giờ dược lực của Luyện Cốt Thảo cũng bị ta hấp thu gần hết rồi. Ngươi cũng biết, hiện tại ta đang muốn nhanh chóng đề cao thực lực. Tính toán thời gian thì chỉ còn vài ngày nữa Diệp Ưng sẽ trở về, chẳng lẽ trong vòng vài ngày ngươi có thể khiến Ngự Thú Tâm Kinh tăng lên tầng thứ ba sao?
– Hừ! Bản tôn cần gì phải lừa ngươi chứ? Nhân loại ngu ngốc, nếu ngay cả bản tôn ngươi cũng không nhận ra thì chắc hẳn ngươi cũng không biết tác dụng của bản nguyên tinh huyết?
Thao Thiết bĩu môi nói.
– Thì làm cho năng lực tiêu hoá của ta tăng cường đấy thôi.
Diệp Khôn nhún vai, giống như không thèm để ý.
– Ngu ngốc, kém hiểu biết!
Thao Thiết khinh thường nói. Thao Thiết không quan tâm đến con mắt Diệp Khôn đã trợn trừng, y hơi do dự một chút, sau đó mới vô cùng không tình nguyện nói:
– Ngươi đúng là kẻ ngu có phúc ngốc. Trong thiên địa này không biết có bao nhiêu người muốn lấy được bản nguyên tinh huyết của bản tôn. Nếu ngươi đem bản nguyên tinh huyết này lấy ra, đừng nói là linh thạch, mà kể cả là chiến kỹ cùng bí tịch cửu phẩm, ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Dù sao trong thiên địa này cũng chỉ có một mình bản tôn là Thao Thiết.
– Mà hiện tại ngươi cũng không phải là đã hấp thu bản nguyên tinh huyết của bản tôn đấy ư? Đây chẳng qua chỉ là lợi dụng chút xíu trong đó mà thôi. Tuy vậy cũng đủ giúp ngươi tạo thành Thao Thiết chi vị (dạ dày) trong cơ thể.
– Thao Thiết chi vị? Đây chính là năng lực tiêu hoá thần kỳ?
Diệp Khôn nghi ngờ hỏi.
– Có thể nói là vậy. Nhưng hiện tại ngươi cũng chỉ nắm giữ được một chút bề ngoài mà thôi.
Thao Thiết hít sâu một hơi, trên mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ kiêu ngạo:
– Thao Thiết chi vị chính là thủ đoạn mạnh nhất của bản tôn. Thiên địa cùng vạn vật đều có linh, mà Thao Thiết chi vị chính là phệ linh. Nếu như có thể tu luyện tới cảnh giới cao thâm thì ở trong thiên địa này không có gì là không thể nuốt được. Sau khi tiêu hoá sẽ biến chúng thành linh khí dung nhập vào trong cơ thể, đây mới thực sự là Thao Thiết chi vị!
– Xít…
Diệp Khôn hít vào một hơi khí lạnh. Nếu như không phải là Thao Thiết đang thổi da bò thì cái Thao Thiết chi vị này cũng quá kinh khủng rồi. Không có gì là không thể nuốt được. Nói cách khác, nếu như gặp phải địch nhân thì chỉ cần há mồm nuốt kẻ đó vào bụng, thậm chí còn có thể đem đối phương tiêu hoá thành linh khí gia tăng tu vi của bản thân.
Đây quả thực là công pháp tà đạo!
Chẳng qua, vừa nghĩ tới bản thân Thao Thiết vốn là yêu tộc, trong lòng Diệp Khôn bỗng bình thường trở lại.
– Mà đó mới là một trong những tác dụng của bản nguyên tinh huyết thôi.
Thao Thiết cười nói:
– Nếu ngươi có thể hấp thu được một tia bản nguyên tinh huyết thì đương nhiên trong cơ thể của ngươi sẽ sinh ra huyết mạch Thao Thiết. Chẳng qua thực lực của ngươi quá yếu, đừng nói là bản tôn, cho dù là yêu tộc yếu nhất dưới trướng bản tôn cũng chỉ cần dùng một ngón tay là có thể bóp chết mười vạn tám ngàn tên nhân loại rác rưởi như ngươi.
Sau khi hiểu được những lời châm chọc của Thao Thiết, hai mắt của Diệp Khôn trợn trừng nhìn y, còn Thao Thiết lại hưng phấn không thôi. Trước đây thực lực của y rất cường đại, nhưng lúc này nếu không tính đến cảnh giới thì thực lực hiện giờ của y cũng không hơn được tên nhân loại đang đứng trước mặt này là bao…
Trong lòng Thao Thiết thầm than một tiếng, giọng điệu của y cũng có chút thay đổi:
– Cho dù là thế, bản tôn cũng có thể giúp ngươi hấp thu một phần nhỏ bản nguyên tinh huyết. Mặc dù chỉ là một phần nhỏ nhưng cũng đủ thay đổi rất nhiều về thể chất của ngươi. Theo như bản tôn thấy thì Ngự Thú Tâm Kinh này rõ ràng dựa trên một loại công pháp yêu thú nào đó biến đổi thành công pháp thích hợp cho nhân loại tu luyện. Ngươi chỉ cần dung hợp một chút tinh huyết của bản tôn, cộng thêm linh khí ẩn chứa trong máu thịt của Thuỷ Vân Thú thì có thể giúp ngươi đạt tới tầng thứ ba rồi. Thậm chí là sau này, tốc độ tu luyện tầng thứ tứ, thứ năm của ngươi cũng tăng lên rất nhiều.
Nói xong, Thao Thiết nhếch miệng cười nói:
– Thế nào nhân loại, rốt cục thì ngươi có đồng ý cái giao dịch này hay không?
– Đồng ý!
Diệp Khôn hít sâu một hơi. Tuy rằng quyền chủ động đã bị Thao Thiết đoạt lại, nhưng ai bảo Thao Thiết lại vẽ ra cái bánh hấp dẫn như vậy. Nếu như Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết có thể đạt tới cảnh giới “Thú ý” thì hắn nắm chắc sáu thành có thể đánh bại được Diệp Ưng, cùng lắm là đánh ngang tay với Diệp Ưng. Còn nếu như “Ngự Thú Tâm Kinh” đạt tới tầng thứ ba thì hắn nắm chắc tới mười thành đánh bại được Diệp Ưng.
– Khặc khặc khặc!
Nghe được câu trả lời của Diệp Khôn, Thao Thiết nhất thời cười lớn, vung tay đẩy nhẹ ra một đoàn quang cầu hướng về phía Diệp Khôn. Sau khi tiếp xúc với quang cầu, Diệp Khôn cảm thấy cảnh vật xung quanh bỗng nhiên biến hoá, bên tai hắn lại vang lên âm thanh bén nhọn mà tang thương của Thao Thiết:
– Đã vậy, tên nhân loại nhà ngươi hãy cảm nhận một chút về cách bộ tộc Ngân Lang săn mồi đi.
…
Diệp Khôn mở mắt, lọt vào tầm nhìn của hắn là một vùng tối đen, lúc này chính là nửa đêm.
Ngay giữa không trung, một vầng trăng tròn màu tím phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, êm dịu, giúp cho Diệp Khôn có thể thấy rõ được cảnh tượng xung quanh.
Đây là một vùng đất hoang vu, mặt đất khô nứt, bên trên không có một ngọn cỏ, thật sự giống như vùng đất chết.
Nhưng trên vùng đất gần giống như là tử địa này lại có một lượng lớn yêu thú, có con dài tới mấy trăm trượng, tứ chi to lớn mỗi một lần dẵm xuống là khiến ặt đất khô khốc nứt toác ra, con thì lại có tới ba cái đầu, khuôn mặt rất dữ tợn.
Những yêu thú này đang đánh nhau, thực lực khủng bố của chúng cũng khiến cho Diệp Khôn phải hít vào một hơi khí lạnh. Đừng nói là đối diện với bất kỳ một con yêu thú nào trong đám này, mà chỉ cần là sóng âm do trận tranh đấu này gây ra cũng đủ đánh chết hắn mấy trăm lần!
Đây là nơi nào?
Mặc dù hắn biết tất cả cảnh tượng này đều do Thao Thiết biến ảo ra nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng run sợ.
– Ngao ngô!
Nhưng đúng lúc này, một tiếng sói hú mang theo vẻ cổ xưa bỗng vang lên ngay bên trong mảnh thiên địa.
Diệp Khôn nhìn theo hướng âm thanh phát ra. Chỉ thấy trên vách núi trụi lủi cách đó không xa, một thân hình ưu nhã màu trắng bạc đang đứng ngạo nghễ trên đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn trăng.
Đây là một con sói lớn toàn thân màu trắng bạc, cao hơn mười trượng, bộ lông màu trắng bao phủ toàn thân khiến người ta cảm nhận được vẻ ưu nhã, thánh khiết. Một đôi mắt toát ra ánh lạnh, chói mắt như một vì sao.
– Ngao ngô!
Tiếng sói hú thê lương lại một lần nữa vang lên. Những yêu thú kia ngẩng đầu lên, nhìn về phía con Ngân Lang trên vách núi, cả đám bỗng trở nên hoảng loạn.
– Ngao!
Một con yêu thú gào lên giận dữ, sau đó muốn mang thân thể đầy vết thương của mình chạy trốn. Nhưng đúng vào lúc này, thân hình ưu nhã kia bỗng nhiên cúi đầu, hú lên một tiếng.
– Thình thịch!
Hai đầu gối con yêu thú muốn chạy trốn bỗng trở nên mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất. Những con yêu thú xung quanh cũng ào ào ngã gục, chỉ còn lại vài con cường đại nhất là vẫn còn vững vàng đứng nguyên tại chỗ.
Một con rắn tám đầu dài khoảng trăm trượng, một con sư tử ba đầu, cùng với một con voi kỳ dị to như một ngọn núi, cái vòi trên mặt lại chính là một con mãng xà khổng lồ.
Trong miệng ba con yêu thú khẽ phát ra thanh âm đe dọa, liên thủ đối kháng với cường địch trước mặt.
Thấy bộ dáng của ba con yêu thú, khoé miệng Ngân Lang nhếch lên, giống như đang cười nhạo đối thủ không biết tự lượng sức mình.
Bỗng hai chân Ngân Lang đạp một cái, tung người nhảy lên. Trong nháy mắt, phía trên vách đá liền xuất hiện vô số tàn ảnh màu trắng bạc. Tốc độ của con Ngân Lang này quá nhanh khiến cho Diệp Khôn không kịp nhìn; trong chốc lát, khắp nơi giống như có vô số con Ngân Lang. Diệp Khôn chỉ thấy hai mắt mình hoa lên, hàng nghìn hàng vạn tàn ảnh bỗng chốc hoá thành một con Ngân Lang khổng lồ, móng vuốt hướng về phía trước, cái miệng mở lớn, nhào về phía ba con yêu thú kia.
Mặc dù con Ngân Lang đang bổ nhào về phía ba con yêu thú, nhưng Diệp Khôn lại có cảm giác bản thân mình cũng bị khóa chặt tại chỗ. Hắn kinh ngạc nhìn, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại mỗi một động tác của Ngân Lang.
– Ầm!
Giống như một tiếng sấm lớn vang lên trong đầu, ảo cảnh trước bỗng nhiên biến mất.
Diệp Khôn lại lần nữa trở về thức hải, hai mắt đang nhắm chợt mở ra.
Hàn mang trong mắt bắn ra tán loạn, dường như đã trở thành thực chất!
Cùng lúc đó, thân thể Diệp Khôn cũng bắt đầu chuyển động. Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết hiện giờ của hắn đã không giống lúc trước chỉ có hung mãnh cùng mau lẹ; mà trong đó còn có thêm phần linh động, ưu nhã, giống như một con Ngân Lang kiêu ngạo. Lang Nha Thức, Lang Hành Thức, Lang Trảo Thức ba loại chiêu thức trụ cột được hắn lần lượt thi triển ra. Ngay sau đó, chiêu thức lại tiếp tục biến đổi, ba chiêu thức trụ cột đã dung hợp với nhau. Tiếp theo là Lang Giảo, Lang Tê, Lang Hào ba loại chiêu thức tổ hợp cũng được thi triển ra. Diệp Khôn không ngừng thi triển các chiêu thức suốt một ngày một đêm.
Diệp Khôn từ từ cải biến một chút, chiêu thức đánh ra càng ngày càng thuần thục. Hắn giống như đã hoá thân thành một con Ngân Lang sống trong rừng đang nhảy, chạy, săn giết con mồi!
Cuối cùng, những chiêu thức này tụ lại một chỗ. Diệp Khôn bỗng nhảy lên cao, giống hệt như con Ngân Lang ban nãy, hình dáng ưu nhã nhưng cũng không kém phần hung mãnh, mau lẹ!
– Tàn Lang Khiếu Nguyệt!
– Ngao ngô!
Giống như Ngân Lang khiếu nguyệt, trong hư không chỉ còn lại một âm thanh này, âm thanh của tiếng hú vang vọng. Diệp Khôn rơi mạnh xuống dưới, cả thức hải cũng chợt run lên!
Diệp Khôn đứng nguyên tại chỗ, hai mắt nhắm chặt, cẩn thẩn ghi nhớ lại từng chiêu từng thức. Một lúc sau, trên khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười hết sức tự tin.
Không sai, chính là loại cảm giác này!
Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết đã đạt tới cảnh giới Thú Ý!