Đọc truyện Phệ Linh Yêu Hồn – Chương 30: Giao Dịch
Con hổ?
Thao Thiết ngây người, kinh ngạc nhìn Diệp Khôn.
“Hừ! Còn muốn giả ngây giả ngô nữa sao? Đừng tưởng là ta không biết gì. Lần tổ chức Thu Liệp trước, ngươi đã bất ngờ xuất hiện bên cạnh ta, sau đó có một tia sáng màu đen bắn ra từ đầu ngươi chui vào cơ thể ta. Khi ta hỏi những người xung quanh thì bọn họ đều nói là không thấy tia sáng đen nào cả. Nếu ta đoán không nhầm thì ngươi chính là yêu hồn kia.”
“Ngươi là con hổ chết tiệt, tại sao lại chui vào trong đầu ta, hại ta không thể tham gia Thu Liệp…”
“Đồ con rùa chết tiệt, lại còn giả thần giả quỷ nữa chứ, mau biến lại như cũ cho bố!”
Những tiếng mắng chửi liên tiếp vang lên trong Thức Hải. Thao Thiết kinh ngạc, đứng nguyên tại chỗ như hóa đá. Nó đã bị Diệp Khôn mắng đến đầu óc hỗn loạn hết cả.
Thân là yêu thú khổng lồ Thao Thiết từng tung hoành viễn cổ, lấy thiên địa linh khí làm thức ăn, có thể nói là bá chủ của yêu tộc thời thượng cổ.
Nhưng không ngờ hôm nay nó lại bị một nhân loại nhỏ bé chỉ thẳng vào mặt mắng cho té tát!
Cho dù là tên Thiên Vô Nhai lúc trước, sau khi hắn đánh bại nó, tên kia vẫn giữ được vẻ tôn kính với nó.
Đã bao lâu rồi chưa bị mắng chửi như vậy? Không! Nói đúng hơn là nó chưa từng trải qua chuyện này!
Cả người Thao Thiết run rẩy, cặp mắt to lớn tràn đầy vẻ hung ác.
“Tên nhân loại ti tiện, chính ngươi tự tìm đường chết đấy nhé!”
Thao Thiết gầm lên giận giữ, vung mạnh bàn tay đập về hướng Diệp Khôn. Một chưởng của nó giống như ngọn núi lớn rơi xuống mang theo tiếng gió rít dữ dội. Nếu bị chưởng này đập trúng thì kể cả là một ngọn núi cũng sẽ bị nghiền nát.
Tuy rằng uy thế khủng bố lan khắp ra Thức Hải, nhưng không biết tại sao Diệp Khôn lại không cảm thấy một chút uy hiếp nào cả. Cảm giác này càng làm cho hắn càng thêm phần chắc chắn phán đoán trong lòng. Hắn đứng yên tại chỗ không thèm tránh không né, cười to nói: “Đây chỉ là ảo ảnh mà thôi. Ta không tin ngươi có thể làm ta bị tổn thương.”
Bàn tay kia dừng lại trước người Diệp Khôn chừng nửa thước. Khoảng hư không trên đầu hắn, lờ mờ hiện lên từng gợn sóng nhỏ li ti, giống như sóng nước đang dập dềnh.
“Hả?” Thấy một màn như vậy, Diệp Khôn và Thao Thiết đều giật mình giống nhau.
Trong mắt Thao Thiết hiện lên vẻ khiếp sợ không sao giải thích nổi. Ngay sau đó, nó bỗng nhiên nghĩ đến chuyện lần trước tiến vào trong cơ thể Diệp Khôn đã thi triển ra “Đồng Tâm khế ước”.
“Đồng Tâm khế ước” có thể nói là một loại bí thuật khế ước cực kì quỷ dị, tục truyền rằng bí thuật này được sáng tạo ra bởi một tên tu sĩ nhân loại. Bởi vì người này lúc trước gặp được linh hồn của một con linh thú đang bị thương nặng gần như sắp chết. Mà lúc đó gã cũng đang bị thương nặng, căn bản không có một chút pháp lực nào cả. Đối mặt với linh thú gần như sắp chết, người này bỗng nhiên lóe lên một cái ý tưởng, đem “Linh Thú huyết khế” thay đổi, sáng tạo nên bí thuật khế ước “Đồng Tâm khế ước”. Cái gọi là “đồng tâm” thực chất chính là trói buộc linh hồn. Sau khi kí kết khế ước, linh thú có thể từ linh hồn trong cơ thể chủ nhân hấp thu linh hồn lực. Nhưng nếu chủ nhân chết đi, yêu thú cũng mất đi linh hồn lực, theo đó chính là cái chết.
Ban đầu, Thao Thiết có được “Đồng Tâm khế ước” cũng chỉ cảm thấy khế ước này khá thú vị mà thôi. Nhưng không nghĩ tới, mấy trăm sau đó, chính cái khế ước này đã cứu tính mạng của nó!
Nhưng cái khế ước này vốn căn cứ theo “Linh Thú huyết khế” cải biến mà thành. Bên trong “Linh Thú huyết khế” bao hàm pháp tắc thiên địa, quy định linh thú không được công kích chủ nhân. Nói cách khác, ngoại trừ Diệp Khôn không thể ra lệnh cho nó thì nó cũng gần giống như một con linh thú của Diệp Khôn.
Trong giây lát, Thao Thiết hiểu rõ được nguyên nhân, nó nhất thời chìm vào trong im lặng. Nhân loại trước mặt tuy hết sức nhỏ bé, nhưng hiện tại nó đang ở trong tình huống đứng dưới mái hiên người ta không thể không cúi đầu.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, trong lòng Thao Thiết bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Nhân loại, bản tôn gọi là Thao Thiết, yêu thú khổng lồ sống từ thời thượng cổ.”
“Thao Thiết?” Diệp Khôn ngây người, nghi hoặc nói: “Đó là yêu thú gì?”
“Ngươi không biết bản tôn sao?” Thao Thiết trợn mắt há mồm.
“Tại sao ta phải biết ngươi?” Diệp Khôn hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào yêu hồn trước mặt, bầy ra một bộ dáng cơ hội: “Ta không cần biết ngươi là ai mà chỉ cần ngươi nói rõ một chuyện. Tại sao ngươi lại tiến vào trong Thức Hải của ta?”
Nghe Diệp Khôn nói vậy, hai mắt Thao Thiết trợn tròn, nó đã bị Diệp Khôn làm cho tức điên lên.
Sau khi hít sâu mấy hơi, nó rốt cục đã đem cơn giận nén xuống, lạnh lùng nói: “Nhân loại, nơi này mặc dù là Thức Hải của ngươi, nhưng với thực lực hiện tại của ngươi thì còn lâu mới có thể đả thương được ta. Nếu như không có bản tôn ra tay thì ngươi cũng đừng hy vọng có thể rời khỏi nơi này!”
Diệp Khôn nghe vậy, hai mắt khẽ nheo lại, hắn bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, trực tiếp đánh ra “Lang Nha Thức”. Hắn đạp mạnh xuống đất một cái, cả người giống như mũi tên xông tới.
Lúc trước Thao Thiết công kích đã khiến cho Diệp Khôn biết được tên này thật sự không thể làm hắn bị thương. Cho nên, Diệp Khôn vừa ra tay đã thi triển ngay sát chiêu mà hắn quen thuộc nhất là Lang Giảo!
Trong giây lát, Diệp Khôn đã lao đến trước mặt Thao Thiết, hai tay hắn vươn ra, nguyên khí quấn quanh bàn tay dường như hoá thành một cái đầu sói khổng lồ hung hăng cắn về hướng Thao Thiết.
Đối mặt với một kích của Diệp Khôn, Thao Thiết không nhúc nhích tẹo nào. Khoé miệng nó hiện lên một nụ cười khinh miệt, giống như cười nhạo Diệp Khôn không biết tự lượng sức mình.
“Hừ!” Diệp Khôn hừ lạnh một tiếng, nguyên khí trong kinh mạch điên cuồng tuôn ra, có thể nói đã dốc hết sức lực thi triển chiêu Lang Giảo này.
Nhưng một màn xảy ra kế tiếp đã khiến Diệp Khôn trợn mắt há mồm. Nguyên khí biến thành miệng sói cắn vào Thao Thiết lại không có một chút tác dụng nào cả, thân thể hắn cũng theo đó lao xuyên qua người Thao Thiết.
Nhìn khuôn mặt khó tin của Diệp Khôn, Thao Thiết rốt cục cũng mở miệng châm chọc, nói: “Nhân loại ngu ngốc, thân thể bản tôn chính là yêu hồn, ngươi tưởng với một chút thực lực này đã có thể làm bản tôn bị thương ư?”
“Chẳng phải ngươi cũng không thể làm ta bị thương sao?” Diệp Khôn trả lời không chút khách khí.
Khuôn mặt Thao Thiết cứng lại, oán hận trừng mắt nhìn Diệp Khôn một cái rồi quay đầu đi.
Bên trong Thức Hải trở nên yên tĩnh. Diệp Khôn vừa nhíu mày nhìn Thao Thiết vừa cẩn thận suy tính. Tình huống hiện tại đã quá rõ ràng. Mặc dù hắn không biết kẻ tự xưng là “Thao Thiết” này rốt cục là yêu hồn của loại yêu thú nào, nhưng hiện tại hắn cũng không có cách nào làm tổn thương cái yêu hồn này được. Mà đối phương cũng không cách nào làm hắn bị thương. Tuy rằng tự nhiên có một con yêu thú cư ngụ trong cơ thể đã khiến cho hắn cảm thấy rất khó chịu, nhưng hiện tại hắn cũng chỉ còn nước mặc kệ mà thôi.
Chẳng qua, Diệp Khôn cũng không cam lòng cứ như vậy mà rời đi.
Trong lúc hắn đang do dự, Thao Thiết ở cách đó không xa bỗng nhiên mở miệng: “Nhân loại, chúng ta làm một cuộc giao dịch được không?”
“Giao dịch?” Hai mắt Diệp Khôn híp lại, cười lạnh nói: “Nếu ngươi đã phải sống nhờ trong thân thể của ta thì hẳn là ngươi đang bị thương rất nặng. Ngươi muốn ta giúp ngươi chữa thương?”
“Không sai, yêu hồn của bản tôn đã bị thương rất nặng. Tuy sống trong Thức Hải của ngươi cũng giúp cho thương thế của ta có phần giảm bớt. Nhưng do bản thân ngươi quá yếu ớt, nếu bản tôn muốn khôi phục lại thời kỳ toàn thịnh thì chỉ còn cách mượn ngoại lực mà thôi.” Thao Thiết lắc đầu nói.
“Tại sao ta phải giúp ngươi chữa thương? Chờ cho thương thế của ngươi tốt lên, người đầu tiên ngươi đối phó không phải là ta sao?” Diệp Khôn cười lạnh, đạo lý này sao hắn lại không hiểu được cơ chứ. Nếu không phải thực lực hiện tại của hắn quá yếu thì hắn đã trực tiếp đánh chết cái yêu hồn Thao Thiết này rồi.
Nghe vậy, Thao Thiết im lặng hồi lâu, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu ta có thể giết ngươi thì bản tôn đã sớm ra tay rồi. Ngươi hãy nhắm mắt lại cảm nhận tình hình của Thức Hải thì sẽ hiểu rõ được nguyên nhân.”
Diệp Khôn kinh ngạc nhìn bộ dáng mở miệng khó khăn của Thao Thiết. Diệp Khôn nhắm mắt lại, ngay sau đó hắn liền cảm nhận được một luồng lực lượng không biết tên đi thẳng tới đỉnh đầu. Khi luồng lực lượng này tiến vào, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện ra những thông tin có liên quan đến “Đồng Tâm khế ước”.
Sau khi Diệp Khôn xem hết những thông tin liên quan đến “Đồng Tâm khế ước”, trong lòng hắn nhất thời nổi giận.
Chết tiệt, thì ra tên này không chỉ sống nhờ trong Thức Hải của mình mà còn hấp thu linh hồn lực của mình để bổ sung cho hồn lực của hắn.
Sau khi xem xong “Đồng Tâm khế ước”, Diệp khôn cuối cùng cũng hiểu được vì sao lúc trước Thao Thiết ra tay lại tạo nên cảnh tượng như vậy trên bầu trời.
“Ngươi đúng là trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo.” Diệp Khôn không nhịn được nói châm chọc.
Sắc mặt Thao Thiết hết chuyển sang xanh rồi lại chuyển sang trắng, thẹn quá hoá giận nói: “Ngươi đã rõ ràng vì sao bản tôn không thể làm ngươi bị thương tổn, vậy rốt cục ngươi có làm cuộc giao dịch này không?”
“Ngươi lấy gì giao dịch với ta?” Hai mắt Diệp Khôn híp lại, trong đầu nghĩ đến “Ngân Lang Khiếu Nguyệt Công” cùng “Bộ tộc Ngân Lang” lúc trước Thao Thiết nhắc tới.
“Chẳng phải ngươi muốn trở lên mạnh mẽ sao? Bản tôn chính một trong những bá chủ của yêu tộc thời viễn cổ, yêu thú khổng lồ Thao Thiết đã sống không dưới vạn năm. Chỉ cần ngươi có thể tìm được những thứ khiến cho bản tôn hài lòng thì kể cả là chiến kỹ, bí tịch, hay thậm chí là di tích từ thượng cổ, bản tôn cũng đều có thể cho nói cho ngươi.”
Thao Thiết liếm liếm môi, nói bằng một giọng vông cùng mê hoặc: “Công pháp ngươi tu luyện không phải là Mô Phỏng Thú chiến kỹ sao? Bản tôn chính là chí tôn của yêu tộc, trong tay ta có rất nhiều công pháp yêu tộc giống như là Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết ngươi đang tu luyên. Mặc dù công pháp của ngươi chỉ là bắt chước Ngân Lang Khiếu Nguyệt Công nhưng so với uy lực thực tế thì lại kém hơn không biết bao nhiêu lần. Tuy nhiên đặt tên rất chính xác, cũng chỉ có những con sói tàn tật mới có thể thi triển ra loại chiến kỹ thế này. Về phần Hoả Hồ chiến kỹ, hừ, nhanh nhẹn có thừa nhưng khí phách lại chưa đủ. Kể sao thì bộ tộc Hoả Linh Yêu Hồ cũng là bá chủ một phương, một bộ chiến kỹ tốt như vậy lại bị đám nhân loại ngu xuẩn các ngươi bắt chước thành như mèo con vồ mồi.”
Dù sao Thao Thiết cũng là một con yêu thú tuyệt thế tung hoành thiên hạ thời viễn cổ. Ánh mắt cùng sự từng trải của nó thì làm sao Diệp Khôn có thể so sánh. Chỉ cần vài câu ngắn ngủi đã khiến cho hắn hiểu được thêm nhiều điều.
Dường như thấy được Diệp Khôn đang động tâm, nó nhếch miệng cười một tiếng: “Nhân loại, bản tôn biết ngươi rất muốn trở nên mạnh mẽ. Chắc hẳn ngươi cũng biết, một quyển chiến kỹ tốt có tác dụng thế nào đối với việc thăng cấp. Hơn nữa, Tàn Tật Lang chiến kỹ của ngươi có vẻ đã đạt tới bình cảnh. Chỉ cần ngươi giúp bản tôn làm một việc, bản tôn sẽ lập tức biến ảo ra Ngân Lang, giúp ngươi thấy được sự huyền bí trong quá trình săn mồi của chúng.”
Tuy rằng Diệp Khôn hiểu rõ được trên thế giới này không có bữa ăn nào mà không phải trả tiền. Nhưng, khi nghe được câu này của Thao Thiết, trái tim hắn cũng không kìm được đập mạnh lên.