Phản ứng quá độ

Chương 4


Bạn đang đọc Phản ứng quá độ – Chương 4:

Tần Hoài thật sự gọi cảnh sát.

Trong quán bar, nhóm nam nữ dưới mười tám tuổi bị cảnh sát bắt đi, cả nhóm xếp hàng chờ cha mẹ đến bảo lãnh.

Nhân lúc không ai để ý, Tiêu Tề đi tôii phía sau Tô Hạ nói nhỏ với cô: “Cậu cứ giả vờ như không biết tôi đi, xe là do tôi làm xước, không liên quan đến cậu”.

“Cậu có bán thận cũng không đền nổi đâu”, Tô Hạ Dựa lưng vào tường, thỉnh thoảng mắt nhìn ra ngoài cửa, “Cứ đợi đi đừng gây chuyện, tôi sẽ tìm cách”.

Tiêu Tề vẫn còn muốn nói gì đó nhưng bị cảnh sát nghiêm khắc quát.

Tiêu Tề bị đưa sang một văn phòng khác, chú cảnh sát vừa nói chuyện điện thoại xong vẫy tay với Tô Hạ, “Học sinh kia, số điện thoại của cha mẹ em là gì?” 
 
Trong số tất cả học sinh bị đưa đến, chỉ có cô gái nhỏ này trông giống một học sinh nghiêm túc. Không trang điểm, mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa cao đơn giản, để lộ khuôn mặt xinh đẹp, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, đồng phục học sinh sạch sẽ. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.

“Cháu không tự nguyện đi bar với mấy đứa khốn kia đâu đúng không? Không sao đâu, đừng sợ. Lát nữa cha mẹ cháu đến, tôi sẽ nói với họ đó không phải lỗi của cháu. Sau này nếu bị bạn học bắt nạt, cháu cứ báo cảnh sát”.


“Cảm ơn chú ”. Tô Hạ ngoan ngoãn mỉm cười, dè dặt hỏi: “Công việc của mẹ cháu bận rộn, cháu có thể gọi cho anh trai cháu được không?”

“Được chứ”.

Bộ phim này của Lục Xuyên đã quay xong sáu bảy tháng rồi, việc biên tập hậu kỳ do chính anh biên tập, người nghiện công việc như anh nửa năm không hẹn được mấy lần. Tần Hoài vừa mới về nước, cảm thấy mới mẻ, chưa chơi đã, đánh mạc chược có ba thiếu một. Một là Lục Xuyên bị Tần Hoài làm phiền không chịu nổi, hai là không muốn về nhà nên lái xe tới. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.

Kết quả, xe đỗ trước quán bar chưa được mười phút đã bị làm xước mất mấy vạn.

“Anh Lục, gọi cậu”.

Điện thoại được đưa qua, Lục Xuyên liếc nhìn qua màn hình rồi cầm lên.

“Xin hỏi có phải cậu là anh trai của Tô Hạ không?”

“…”

“Alô, tôi là cảnh sát của sở cảnh sát Thành Nam. Chuyện là thế này, bạn học Tô Hạ có một số vấn đề nhỏ cần cha mẹ đến ký giấy tờ, mong cậu đến đây một chuyến… Alô? Alô? Cậu vẫn đang nghe chứ?… Cúp máy rồi à?…”

“Tám” Tần Hoài ném một con mạc chược ra, đôi mắt dâm tà đầy hứng thú, mỉm cười hỏi, “Ai gọi đó? Là cô gái kia à?”

Mười năm làm anh em, Tần Hoài biết rõ tính cách của Lục Xuyên.

Học sinh nhỏ lái xe máy đưa em gái đến bar nổi loạn, sơ ý va vào xe, không cần đến mức phải gọi cảnh sát, đạo diễn Lục không thiếu tiền.

“Quen à? Cậu mà không quen chặt đầu tôi xuống”.


Lục Xuyên không hề thay đổi sắc mặt, vẫn lạnh lùng nghiêm nghị như bình thường.

Anh di chuyển ngón tay mở bài trước mặt.

Cùng một màu, tự rút.

“Này, đạo diễn Lục, đây là tình trường thất ý sòng bạc đắc ý* mà!”
 
*Ý nôm na là thất bại trong tình yêu nhưng thành công trong cờ bạc.

Cảnh sát nhìn đồng hồ, gần mười hai giờ rồi.

Nếu phụ huynh học sinh này không đến thì cũng không thể để cô qua đêm trong văn phòng, nhưng nếu cứ để cô về thế này thì trái với quy định. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.

Lúc cảnh sát khó xử thì cánh cửa văn phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, cô gái đang ngồi im lặng trên ghế chợt gọi một tiếng “Anh”, giọng nói trong trẻo, uyển chuyển.

Cô nhìn người đến không chớp mắt, ngẩng đầu mỉm cười ngọt ngào.

Giống như đứa trẻ phạm lỗi nhưng không hề sợ hãi.


“Anh”.

Lục Xuyên rất ghét khuôn mặt này và cả giọng nói, đuôi mắt mang theo ý cười của cô.

Lục Xuyên thậm chí còn không bước vào trong, một chân vẫn ở bên ngoài văn phòng, khi nghe thấy tiếng “Anh” anh xoay người rời đi.

Góc áo bị một bàn tay của Tô Hạ nắm lấy.

“Đừng đi”.

“Em đợi anh mãi”.

“Đợi anh đến đón em”.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.