Bạn đang đọc Phản ứng quá độ – Chương 3:
Chỉ có hai loại học sinh có thể theo học tại trường trung học tư thục ở khu nhà giàu này, một là gia đình có quyền có thế, hai là thành tích dẫn đầu.
Chỉ còn ba tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, Tô Hạ chuyển trường đến đây, ngay cả ánh mắt của giáo viên nhìn cô cũng có chút kỳ lạ.
Bất kể ở cấp nào, phương pháp bắt nạt bạn học mới đều giống nhau, trong tuần đầu tiên, Tô Hạ bị nhốt trong nhà vệ sinh hai lần.
Tiêu Tề sốt ruột nãy giờ, xa xa nhìn thấy Tô Hạ đi từ đường nhỏ phía sau tới, vội ân cần chào hỏi tổ tiên nhà họ Tô.
Cổng trường đã đóng từ lâu, Tô Hạ trèo tường ra ngoài.
“Chậc, nhà giàu thật thú vị, bộ đồng phục rách cũng có thể mặc thật xinh”, Tiêu Tề cười trêu chọc.
Cậu ta tiến lên, đặt choàng cổ Tô Hạ, tay cảm thấy lưng nàng ẩm ướt, nhíu mày nói: “Sao quần áo của cậu bị ướt vậy? Ai bắt nạt cậu?”
“Điều hòa nóng quá, tôi đổ mồ hôi nên đi tắm”. Tô Hạ không kể lại sự việc, sốt ruột giục, “Rốt cuộc có đi hay không? Nếu không đi thì tôi về”.
“Đi, lên xe!” Tô Hạ nhận lấy mũ bảo hiểm đội lên rồi leo lên yên sau xe máy. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.
Hôm nay là sinh nhật của người bạn chung của hai người, họ đặt một phòng ở KTV, những người khác đến sớm đang đợi bọn họ.
Mưa ngày hôm qua mà giờ đất vẫn còn ướt.
“Đệt! Hình như làm xước xe bên cạnh rồi”.
Khắp Giang Thành toàn là xe sang.
Tô Hạ cởi mũ bảo hiểm quay đầu lại.
Chiếc Bentley hơn ngàn vạn tệ bị xước sơn, Tiêu Tề ngồi sụp xuống sau xe vò đầu bứt tai.
“Bảo cậu đi chậm mà không nghe, làm sao cậu mới nhớ đây”.
Tô Hạ dừng lại.
Biển số xe này trông quen quá.
Tô Hạ lẩm bẩm biển số, cô nhớ hôm qua Lục Xuyên lái chiếc xe này, cô bị Lục Xuyên ném ở ven đường.
“Báo cảnh sát hay giải quyết riêng?” Một giọng nói lười biếng vang lên sau lưng.
Tiêu Tề nghiến răng, đột ngột đứng lên, kéo Tô Hạ ra phía sau.
Tần Hoài nheo mắt nhìn đối phương từ trên xuống dưới, trong lòng không khỏi cảm thấy thích thú, thiếu niên chưa đủ lông đủ cánh tỏ vẻ anh hùng cái gì.
Tần Hoài châm một điếu thuốc, ánh mắt nhìn cô gái mặc đồng phục học sinh ở sau lưng thiếu niên. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.
“Học sinh”.
Đối với anh ta, các cô gái đẹp luôn được ưu tiên mọi lúc.
“Nói chuyện yêu đương gì chứ? Xước xe thành thế này rồi phải bồi thường chứ nhỉ?”
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đang ở độ tuổi sĩ diện, Tiêu Tề biết mình gặp rắc rối nhưng không muốn mất mặt trước mặt Tô Hạ, giả vờ cứng, “Bao nhiêu? Tôi đền cho anh”.
Tô Hạ nhìn sau ót Tiêu Tề, trong lòng mắng cậu ta ngốc.
“Hừ, mạnh mồm lắm”, Tần Hoài vỗ tay nhấn mạnh, cười to, quay đầu lại hét về phía kia, “Anh Lục, học sinh hỏi kìa, bao nhiêu tiền?”
Buổi tối đèn đường lờ mờ, người đàn ông đẹp trai đứng trên bậc thềm mặc vest đi giày da đắt tiền, ngay cả mái tóc cũng toát lên hormone cơ thể.
Người nọ vừa trả lời một cuộc điện thoại, màn hình điện thoại vẫn sáng, một thân đồ đen làm tôn lên những ngón tay mảnh khảnh.
Đột nhiên đầu Tô Hạ hiện lên cảnh Lục Xuyên túm cổ ném cô ra khỏi cửa vào đêm hôm đó, tay anh thật sự là tác phẩm nghệ thuật, khớp xương rõ ràng, có lẽ vì thường dùng chuột và bàn phím mà ngón tay anh thô ráp. Cảm giác rất rõ, ấn vào da cô để lại một vết đỏ thắm. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.
Tiêu Tề bị giật mình trước đôi mắt hung dữ của người đàn ông lạ mặt, cậu ta nắm chặt lấy tay Tô Hạ, nghiêng người chặn tầm nhìn của đối phương.
Tần Hoài dựa vào cửa xe hút thuốc xem kịch, không chê màn kịch này quá nhỏ, “Anh Lục, giải quyết thế nào? Đừng làm cặp đôi bé nhỏ này sợ”.
“Gọi cảnh sát”.