Bạn đang đọc Phản ứng quá độ – Chương 21:
Lục Thành đã sống ở nước ngoài nhiều năm, đột nhiên thay đổi môi trường nên không quen, hơn nữa tính khí khi rời giường rất khó chịu, khi bị đánh thức cực kỳ gắt gỏng, hay quát tháo và đập phá đồ đạc trong nhà, với dáng người cao 1m8 anh ta ngồi bệt dưới đất khóc lóc om sòm.
“Này trông ra thể thống gì, A Thành, mau đứng lên!”
Lục Trấn An vừa giận vừa lo lắng anh ta tự làm mình bị thương, mấy chục tuổi rồi, không biết phải giải quyết thế nào.
Dương Lộ còn luống cuống tay chân hơn, vô tình giẫm lên tay Lục Thành, “Xin lỗi A Thành, dì không cố ý… Á!”
“Phụ nữ xấu!” Lục Thành không biết che dấu, thích và không thích đều thể hiện ra hết.
Anh ta đánh không biết nặng nhẹ, Dương Lộ bị đẩy ngã, Lục Trấn An vội qua đỡ bà nhưng lại bị vấp chân Lục Thành.
Lục Thành bật cười, trong mắt tràn ngập sự xảo quyệt và đắc ý khi trò đùa dai thành công.
Lục Xuyên cau mày đi vào, Tô Hạ đứng ở đầu cầu thang, xa xa nhìn đến, Lục Thành phát hiện ra Tô Hạ, hai mắt lập tức sáng lên, “Hạ Hạ!”
Anh ta chạy đến chỗ Tô Hạ, phấn khởi ôm cô, dường như rất tức giận, “Anh tìm khắp nơi không thấy em, bọn họ giấu em đi đúng không? Bọn họ đều là kẻ xấu, anh đánh hết bọn họ!”
Một phút trước Lục Thành còn đang nổi giận, bây giờ ở bên cạnh Tô Hạ trở nên ngoan ngoãn hơn.
Tô Hạ đáp lại ánh mắt lạnh lùng và thâm thúy của Lục Xuyên rồi cô bình tĩnh tránh đi, nhìn Lục Thành cười, “Không có, em đi học thôi.”
“Có thể không đi học không?”
“Không được.”
“Hạ Hạ đã cao lên rồi, xinh quá.”
“Anh cũng rất đẹp trai.”
“…”
…
Tính ra thì Lục Thành đã năm sáu năm không gặp Tô Hạ.
Lục Thành không làm ầm nữa, bám dính lấy Tô Hạ, ăn cơm tối phải ngồi cùng cô, thậm chí khi cô đi vệ sinh còn canh ở ngoài cửa.
Lục Trấn An bị anh ta làm ầm cho hoảng, không đánh hay mắng được, từ lúc chiều ông đón Lục Thành từ sân bay về, ngoại trừ một tiếng đồng hồ ông được ngủ thì thời gian còn lại ông rất đau đầu, bây giờ có thể yên tĩnh, ông không nói gì, để mặc anh ta thích làm gì làm.
“Anh muốn chơi game, Tiểu Hạ, em chơi với anh đi.”
Tô Hạ chưa kịp đáp thì Lục Xuyên đã tắt TV, khoác tay lên vai Lục Thành, “Em ấy không chơi được, em đấu với anh.”
Lục Thành không chịu lắm.
Anh ta nhìn chằm chằm Tô Hạ không chớp mắt, ánh mắt háo hức, Lục Trấn An không đành lòng mở miệng.
“Em phải làm bài tập, không làm xong sẽ bị giáo viên phê bình.”
“Đúng đấy, đúng đấy”, Lục Trấn An nắm tay thành quyền để bên miệng ho khan hai tiếng, “Tiểu Hạ sắp thi rồi, A Thành, đừng làm phiền Tiểu Hạ, để em ấy đi ngủ sớm đi.”
“Nhưng…”
“Được rồi! Chơi game với em trai con đi, Tiểu Hạ không có chạy được đi đâu đâu, sáng mai là gặp rồi.”
Lục Xuyên đưa A Thành lên lầu, Lục Trấn An và Dương Lộ trở về phòng, mấy người giúp việc quá mệt nên đã ngủ từ sớm.
Lúc Lục Xuyên ra khỏi phòng trên lầu ba đã gần mười hai giờ.
Căn nhà nhỏ sáng đèn, không có ai trong phòng ngủ, Lục Xuyên xoay người đi vào phòng làm việc.
Bên ngoài phòng làm việc có một ban công lớn, Tô Hạ ngồi trên ghế mây, hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc.
Đêm đã khuya, gió nhè nhẹ, cô vừa mới tắm xong, mùi thuốc lá quyện với mùi hương đặc biệt của thiếu nữ.
Cô nghe thấy tiếng bước chân nên quay đầu lại, đáy mắt từ từ ánh lên ý cười.
Cô không giấu giếm, thậm chí còn đưa điếu thuốc lên miệng, chậm rãi phun ra một vòng khói trắng, ánh sáng dịu nhẹ, khuôn mặt của cô có vẻ mơ hồ, dáng vẻ đó khiến cho trái tim Lục Xuyên rung động.
Nửa phút sau, Lục Xuyên đi tới ban công đầy khói, vừa cúi người vừa nhướng đuổi theo tay Tô Hạ đang giơ lên cắn nửa điếu thuốc còn lại.
“Em học ai đấy?” Giọng nói trầm thấp bình bình nhưng lại ẩn chứa một cảm giác áp bức vô hình.
Tô Hạ không sợ, cô vẫn cười, mái tóc dài xõa ngang vai, lười biếng nói, “Học sinh hư phải vậy chứ”.
Lục Xuyên hút nửa điếu thuốc còn lại xong, y đưa mắt nhìn cô, dò xét, “Anh hai luôn ở nước ngoài, làm sao biết em?”
Hơn nữa còn thân thiết… và rất thích.
“Anh không nên biết nhiều như vậy”, Tô Hạ tinh nghịch nháy mắt, cố tình dùng mũi chân cọ đôi chân dài của Lục Xuyên, “Anh Lục, hôm nay anh hỏi nhiều quá đấy, hôn em một cái rồi em trả lời anh.”