Phản ứng quá độ

Chương 22


Bạn đang đọc Phản ứng quá độ – Chương 22:

Mười năm trước Dương Lộ đã ngoại tình và ở chung với Lục Trấn An.

  Tô Gia Minh là giáo sư đại học ở Lâm Thành, lúc bận rộn ông chỉ về nhà sáu tháng một lần, trưởng bối đều ở Giang Thành cần được chăm sóc, Dương Lộ và Tô Hạ không chuyển đến đó.

  Bác sĩ của Lục Thành và Tô gia ở cùng một chung cư. Mỗi lần Lục Trấn An nói mình đưa Lục Thành đi khám bệnh, thực ra là đi gặp riêng Dương Lộ.

Tô Hạ chờ mãi nhưng không thấy Lục Xuyên có ý định hỏi tiếp, cô hỏi: “Không hỏi nữa à?”

  “Ôi, tiếc quá, anh không có cơ hội hôn em rồi”.

  Cô giả vờ làm dáng, nhướng mày, bắt đầu động tay động chân, “Anh mua kẹo chưa?”

  Lục Xuyên không động đậy, ngón tay mảnh khảnh ấn tàn thuốc vào gạt tàn, tia lửa vụt tắt, “Thi được mấy điểm?”

  Tô Hạ ra hiệu hai con số bằng tay, vừa đủ đạt tiêu chuẩn.

  “Thành tích rác rưởi thế mà em còn muốn thưởng, bài thi đâu?”

  “Bỏ đi, nhàm chán ghê”, Tô Hạ liếc y một cái, “Tôi quay về nhà chính ngủ đây”.

  Em muốn lên giường với anh, anh lại chỉ muốn dạy em giải đề.

  Tô Hạ đi chưa được hai bước đã bị anh nắm cổ tay kéo lại, cô ngã xuống ghế sofa, Lục Xuyên chống một tay lên ghế mây, cách cô rất gần, cô có thể nhìn thấy rõ ảnh mình phản chiếu trong mắt anh.

  Gần một chút, thêm chút nữa.


Cô nghĩ Lục Xuyên sẽ hôn cô nhưng anh chỉ đặt vài viên kẹo vào tay cô.

  Tô Hạ nhắm mắt lại, khẽ cười ra tiếng.

Cô bóc một viên cho vào miệng, kẹo hoa quả, là vị vải.

“Rất ngọt”. 
 
 Ừm, rất ngọt, Lục Xuyên đã nếm thử.

Tô Hạ mỉm cười hôn lại anh, chất lỏng trong suốt theo khóe miệng cô chảy ra ngoài, Lục Xuyên thoáng đẩy ra rồi lại kề sát, mút từ xương quai xanh của cô lên, đầu lưỡi liếm siro trên da cô, cuối cùng hôn môi cô. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.

Dù là trong khách sạn hay trong nhà kho của trường, nụ hôn của anh luôn mạnh bạo, nhưng đêm nay nó lại dịu dàng đến người ta sợ hãi.

Viên kẹo tan ra, vị ngọt nhạt dần, Lục Xuyên ôm lấy eo Tô Hạ, anh ngồi trên sofa, Tô Hạ ngồi trên người anh.

  Bàn tay đặt ở trên eo cô lần mò vào trong váy.

Tô Hạ có thể cảm giác được sự thô ráp rõ ràng của ngón tay Lục Xuyên, đôi môi bạc tình trời sinh của anh dán lên môi cô, đôi tay như tác phẩm nghệ thuật vuốt ve cơ thể cô. Hơi thở lạnh lẽo dần nóng lên, cậu nhỏ vì cô mà xảy ra phản ứng, cương cứng ngày càng to.

  Cô chạm vào khóa kim loại thắt lưng, định tiến tới hành động tiếp theo thì Lục Xuyên ngừng lại.

  Cô khẽ hừ bất mãn, đưa tay xuống sờ.

“Đừng nhúc nhích!” Giọng Lục Xuyên khàn khàn, cánh tay ngày càng siết chặt lưng cô.

  Tô Hạ không quan tâm, cái mông cọ vào nơi đang căng cứng dục vọng rồi ghé đầu vào vai anh thở dốc, “Anh, chúng ta… làm đi… ưm! Đau quá!”

  Cổ tay bị gập ra sau lưng, mặt mày tái nhợt.

Lục Xuyên kiểm soát lực để không làm cô bị thương.

Tô Hạ mong chờ nhìn Lục Xuyên, mắt đối mắt với y một lúc lâu, cô nói: “Thật ra em đã mười tám tuổi. Ngày tháng năm sinh trên thẻ căn cước của em là sai đấy, đã trưởng thảnh rồi”.

“Chưa thấy sai lầm nào quá đáng như vậy”.

“Đó là do anh thiển cận”.

“Thật không?” Lục Xuyên lạnh lùng nói.

  Rõ ràng là anh biết cô nói dối, Tô Hạ chu môi nói: “Thật nhàm chán”.

  Sức của nam nữ chênh lệch rất lớn, anh chỉ dùng một tay cô đã không thể cử động.

  “Làm gì vậy, không làm thì buông ra, đi chơi với mấy cô nàng ngón tay của anh đi”.


  Lục Xuyên khẽ cười: “Em mới có vài tuổi đã lẳng lơ thế này rồi”.

  Anh giống như người ngoài cuộc, cao cao tại thượng, nhìn cô với ánh mắt thờ ơ kinh tởm.

  Bàn tay ôm cổ cách đây một phút vẫn còn đang phủ trên ngực trái của cô nhưng bây giờ thì như đang muốn bóp cổ cô.

  “Ngủ với ngôi sao nữ giá từ nghìn vạn tệ, mấy cô trong bar thì rẻ nhất một đêm 500 tệ, còn em, chỉ viên kẹo là ngủ được, mười sáu tuổi mà sống còn rẻ tiền hơn mấy cô gái đứng đường, trong đầu em nghĩ cái gì vậy?”

  Mùi hương ám muội tan hết, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

  “Ha”, Tô Hạ cũng cười, giơ tay vén mái tóc dài của cô.

Cô ngồi trên cái eo căng cứng của Lục Xuyên, đôi môi đỏ mọng hơi sưng, đôi mắt cáo long lanh ướt át, váy ngủ trượt xuống khuỷu tay, lộ ra vùng da trắng như tuyết, không biết từ khi nào áo lót đã được cởi ra, nhũ hoa nhô lên vô cùng quyến rũ. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.

  “Em rẻ tiền, còn anh thì sao?”

  Có điếu thuốc trên bàn, cô châm thuốc, hút hai hơi rồi kề sát Lục Xuyên chậm rãi thổi vòng khói vào mặt anh, cô chạm vào vật cứng ở giữa hai chân mình, từ từ vuốt ve, nụ cười nơi khóe mắt đầy khiêu khích.

  “Thậm chí em còn không cho anh lấy một viên kẹo mà anh vẫn cứng, chỉ cần hai trăm tệ là em có thể mua được gậy mát xa lớn trên Taobao, chỉ cần nhấn công tắc là nó hoạt động”.

“Hừ, đối với em anh còn không bằng cây gậy mát xa nữa”.

  Cô đứng dậy, không buồn mang dép mà bước ra khỏi phòng làm việc.

  Mùi thuốc lá vẫn còn vương trong không khí, Lục Xuyên nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng làm việc đang mở toang, hai mắt mờ mịt.

    ————

  Lục Thành thức dậy là lập tức đi tìm Tô Hạ khắp nơi.

  “Hạ Hạ đâu? Mấy người giấu em ấy đi đâu rồi!” Anh ta hét lên, tìm không thấy người là đập phá đồ đạc.
 

  Dương Lộ bị anh ta làm đau đầu, “Mau đi gọi Tô Hạ ra đi!”

  Dì Lương dè dặt nói, “Hạ Hạ đi học rồi, đi lúc trời chưa sáng”.

“Đi sớm vậy…” Dương Lộ nghiêm mặt nén giận. 

  Trong công ty có việc, thư ký đã đợi ở sân từ một tiếng trước, Lục Trấn An không thoát thân được, giống như một ngày mà ông già đi thêm mấy tuổi, không giống với tính quả quyết và mạnh mẽ vang dội trên thương trường, anh không có cách nào đối mặt với con trai cả.

  “Bác sĩ Lý vẫn chưa tới à?”

“Bác sĩ Lý gặp tai nạn trên đường, vẫn chưa đến ạ”.

  Lục Xuyên ngồi sụp xuống trước mặt Lục Thành lau tay cho anh ta, kiên nhẫn ôn hòa dỗ: “Tô Hạ đi học rồi, em ấy là học sinh, phải đi học”.

“Hôm nay là thứ bảy, trường không có học”, Lục Thành ôm cánh tay Lục Xuyên, “Tiểu Xuyên, em dẫn anh đi tìm Hạ Hạ đi, em ấy thích kẹo lắm, được ăn kẹo sẽ cười, anh có nhiều ơi là nhiều, cho em ấy hết”. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.

  Túi quần túi áo của Lục Thành căng phồng lên, đựng đầy kẹo.

  Lục Xuyên đỡ Lục Thành đứng lên, chỉnh trang quần áo lại giúp anh ta, lạnh nhạt hỏi: “Anh thích em ấy lắm à?”

  “Mọi người đều nói anh là đồ ngốc, chỉ có Hạ Hạ là chịu chơi trốn tìm với anh, anh thích Hạ Hạ nhất”, Lục Thành xoay người lại, chỉ vào Dương Lộ, lớn tiếng lên án: “Nhưng người phụ nữ xấu xa đó đã giấu Hạ Hạ mất rồi!”

    Người Dương Lộ run bần bật, còn Lục Trấn An thì nghiêm mặt mắng ‘Đồ khốn’, ông ôm lấy Dương Lộ trấn an bà và bảo Lục Xuyên gọi điện cho ông cụ Lục nói rằng Lục Thành sẽ lên máy bay vào ngày mai. 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.