Bạn đang đọc Phản ứng quá độ – Chương 20:
Kết quả được công bố sau kỳ thi ba ngày, sau khi tan lớp vào chiều thứ sáu, Tô Hạ thu dọn đồ đạc và bắt xe buýt trở về Lục gia.
Điện thoại vẫn không có tin nhắn nào, cũng không có lấy một cuộc điện thoại, Lục Xuyên không bao giờ chủ động liên lạc với cô.
Sau khi xuống xe buýt, đi bộ thêm hai mươi phút nữa với đến khu nhà.
Trời tháng năm ở Giang Thành đã nóng lên.
Trong sân có thêm hai chiếc xe, Tô Hạ nhìn đi nhìn lại mấy lần, người giàu đổi xe chẳng khác gì thay quần áo, Lục Trấn An thích chơi xe cũng là chuyện bình thường.
Sau khi Tô Hạ vào nhà mới nhận ra có gì đó… không bình thường cho lắm.
Vẻ mặt Lục Trấn An nghiêm nghị, bình hoa bị vỡ, cành hoa và nước làm bẩn thảm, mấy người giúp việc cũng vô cùng dè dặt cẩn thận.
“Chú Lục”.
Lục Trấn An nghiêm mặt một chốc, quay đầu thấy Tô Hạ đang đứng ở cửa, trong mắt thoáng mất tự nhiên, giống như đang che giấu điều gì đó.
“Tiểu Hạ về rồi à, sao không chào hỏi trước?” Không tính là trách cứ nhưng không dịu dàng tử tế như bình thường. “Đã quen sống ở trường chưa?”
Tình hình thế này Tô Hạ nghĩ rằng Lục Trấn An và Dương Lộ cãi nhau.
“Quen rồi ạ”, Tô Hạ mỉm cười, không hỏi nhiều, “Cháu lên lầu trước ạ”.
Lục Trấn An gật đầu.
Người giúp việc đang lau sàn, Tô Hạ bước qua đống lộn xộn đi lên lầu.
Ánh mắt Lục Trấn An dõi theo cô, tâm tình nặng trĩu, cân nhắc mãi cuối cùng vẫn gọi cô, “Tiểu Hạ”.
Tô Hạ lên tiếng đáp, cô dừng bước, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Lục Tấn An.
“A Thành đã về nước và hôm nay sẽ ăn tối ở nhà”, Lục Trấn An nói.
Lục Thành là con trai cả của Lục gia.
Sau khi Tô Hạ chuyển đến ký túc xá trường, rất ít khi cô về nhà, trừ khi ông và Dương Lộ gọi điện yêu cầu, ông không ngờ hôm nay Tô Hạ đột ngột về nhà. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.
“Tiểu Hạ, chú biết cháu không muốn gặp A Thành, nó không ở lại lâu đâu, cháu về trường trước, cuối tuần chú đón cháu về được không?”
Tô Hạ đứng ở giữa cầu thang, tay cầm cặp sách xiết chặt nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình thường, cô mỉm cười dịu dàng thoải mái như trước, “Chú Lục nói gì vậy, anh A Thành con của chú Lục, không hề có chuyện cháu không muốn găp anh ấy”.
Lục Trấn An nhìn chằm chằm vào con ngươi trong vắt của cô trầm tư suy nghĩ.
Đúng vậy, khi đó cô mới mười tuổi, chưa hiểu gì cả, hẳn đã quên từ lâu.
Có lẽ ông lo lắng nhiều rồi.
“A Thành thích bám lấy cháu, lúc bé thì không sao nhưng bây giờ cháu đã lớn, chú sợ cháu không thích”, Lục Trấn An thầm thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Là chú nghĩ nhiều, Tiểu Hạ của chúng ta vừa tốt tính lại đáng yêu chắc chắn sẽ không ghét A Thành, lên lầu nghỉ ngơi đi, lát nữa xuống ăn tối chú bảo nhà bếp nấu thêm vài món cháu thích”.
Tô Hạ ngoan ngoãn nói cảm ơn rồi lên lầu.
Quay về phòng, giây phút cô cánh cửa đóng lại, nụ cười nhạt trên mặt cô lập tức biến mất.
Lục gia có hai người con trai.
Trái với Lục Xuyên, con trai cả Lục Thành của Lục gia là một kẻ ngốc, năm nay đã 30 tuổi nhưng trí thông minh vẫn chỉ ngang với một đứa trẻ bảy tám tuổi, từ nhỏ anh ta đã được cả Lục gia cưng chiều, khi ông cụ Lục xuất ngoại định cư còn đưa anh ta theo. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.
Hẳn vừa rồi bình hoa trong phòng khách ở tầng dưới do Lục Thành làm vỡ, mấy người giúp việc không chăm sóc anh ta cẩn thận nên mới khiến Lục Trấn An giận dữ như vậy.
Nhiệt độ điều hòa quá thấp, tay chân của Tô Hạ lạnh toát, cô ngồi dưới thảm dựa lưng vào cửa, đầu óc hoảng hốt hỗn loạn.
Cô gần như đã không nhớ nổi khuôn mặt đó.
…
Lục Xuyên về nhà trước bữa tối.
Phòng khách vắng lặng, tách trà trên bàn vẫn còn bốc khói, bên cạnh bày mấy món đồ chơi.
“Anh hai đâu?”
“A Thành chơi mệt nên nghỉ ngơi trong phòng ngủ trên lầu ba”, Dì Lương nói, “Tiểu Hạ cũng về rồi, bữa tối đã chuẩn bị xong, dì đi gọi chúng”.
“Con đi đây”, Lục Xuyên nới lỏng cà vạt, lên lầu.
Phòng của Tô Hạ ở trong góc, Lục Xuyên mới gõ cửa hai cái cửa đã được mở ra, còn chưa kịp nói chuyện thì Tô Hạ đã nhảy lên người y, vòng chân qua eo và vòng tay qua cổ Lục Xuyên rồi hôn anh, vô cùng hấp tấp, răng cắn lấy môi, mùi máu tanh nhanh chóng lan ra trong miệng.
Lục Xuyên sững sờ nửa giây, rất nhanh mới phản ứng lại, một tay ôm Tô Hạ, bước vào phòng ngủ, trở chân đá cửa.
Tô Hạ bị ném trên ghế sofa, sau khi đứng dậy, cô nhào vào lòng của Lục Xuyên, hôn từ yết hầu của anh hôn lên, tay cũng cực kỳ không an phận.
Lục Xuyên cau mày, thở nhẹ ra nói: “Tô Hạ”.
“Xin lỗi”, Tô Hạ nhanh chóng xin lỗi.
Vừa rồi động tác của cô quá vội, cắn rách môi Lục Xuyên, sau khi xin lỗi, cô kề sát vào liếm nó lấy lòng, phồng má nói nhỏ: “Em rất nhớ anh”.
Đây đang ở Lục gia, Lục Trấn An và Dương Lộ đều ở nhà thế mà cô lại trắng trợn như vậy, có lẽ nhận ra mình quá nóng nảy, cô ngoan ngoãn xin lỗi, giúp Lục Xuyên cài lại cúc áo đã bị cô tháo và vuốt lại nếp gấp cổ áo sơ mi, ánh mắt ngây thơ vô tội giống như đứa bé phạm lỗi. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.
Lục Xuyên biết rõ cô đang giả vờ giả vịt, ai ngoan chứ cô không hề ngoan, cô chỉ ngoan ngoãn ở trước mặt người lớn, còn ở trước mặt anh, cô là một con quỷ nhỏ.
“Anh không nhớ em ư? Tại sao anh không gọi cho em? Tại sao anh không trả lời WeChat của em?”
Cô ấy cúi mặt rầu rĩ, ngón tay chọc chọc ngực Lục Xuyên, hỏi một câu chọc một cái.
“Chủ tịch nước còn có thời gian đi mua sắm cùng phu nhân nữa là, anh có bận đến mức đó chưa…”
Lục Xuyên bóp cằm ép cô ngẩng đầu, nhìn quanh khuôn mặt cô, “Lại bị bắt nạt à?”
“Không có”, Tô Hạ chớp chớp mắt, tay sờ soạng người Lục Xuyên, “Kẹo cho em đâu?”
Ngoài miệng thì nói là tìm kẹo nhưng thật ra là cố tình làm loạn, cách lớp áo vẫn có thể chạm đến cơ bụng của Lục Xuyên, rất cứng.
Tay vừa mới bị Lục Xuyên kéo ra lại lần nữa vòng qua, kéo cổ anh xuống, ngẩng đầu mỉm cười trong trẻo hôn anh.
“Không tìm thấy, nó bị anh giấu trong miệng rồi…”