Phản ứng quá độ

Chương 19


Bạn đang đọc Phản ứng quá độ – Chương 19:

Mùa hè tới rồi.

Ba mươi ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, trường tổ chức lễ tuyên thệ trước khi tốt nghiệp, lãnh đạo nhà trường mời một số sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc trở về.

Nghe chưa? Hôm nay đàn anh Lục sẽ đến đây đấy”.

“Đàn anh Lục nào?”

“Đàn anh Lục đó là thủ khoa của kỳ thi đại học trước đây của trường chúng ta. Cực kỳ đẹp trai, nhà đã giàu lại còn thông minh !!! Năm đó dì nhỏ của tớ học chung với y và phải lòng y ba năm nhưng kết quả không nói năng gì. Tớ nghe nói năm nào hiệu trưởng cũng mời y về trường nhưng y chẳng đến lấy một lần, năm nay không biết chúng ta có vận may gì”.

“…Dì nhỏ của cậu ???”
 
“Sao vậy, làm sao? Dì nhỏ lớn hơn tớ có mười một tuổi thôi, năm nay đàn anh Lục cũng mới có hai mươi tám, lớn hơn chúng ta không nhiều mấy! Một người đàn ông hai mươi tám tuổi, trưởng thành chững chạc và thành công trong sự nghiệp. Cậu không biết có sức hấp dẫn thế nào đâu, hơn nữa hiện tại đàn anh Lục còn là đạo diễn, phim sẽ được công chiếu vào đầu năm sau, chắc chắn sẽ rất nổi. Mấy con gà tiểu học* chỉ biết đốt tiền vào bar hoàn toàn không thể so với y, á á á tớ kích động ghê, không biết khi nào đến đàn anh Lục nữa, mấy nữ sinh trên sân khấu cứ lảm nhảm mãi, tớ muốn nhìn thấy đàn anh Lục..”.
 
*Từ mạng, ý chỉ người lớn có hành vi ngây thơ.

Có mấy nữ sinh lớp bên cạnh đi trễ đang chen lấn lên phía trước, Tô Hạ đứng ở cuối, cô đứng dưới tán cây ngô đồng rậm rạp nên không nóng, Tô Hạ tình cờ nghe thấy mấy nữ sinh nói chuyện với nhau. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.

Không chỉ họ, thậm chí còn có máy quay ở hàng ghế đầu chờ Lục Xuyên lên sân khấu.


Lục Xuyên đã giành được nhiều giải thưởng trong thời gian học cấp 3, ảnh của anh vẫn còn được dán trên bảng danh dự của trường đến bây giờ.

“Tiếp theo, xin mời người tốt nghiệp loại xuất sắc – Lục Xuyên…”

Trước khi hiệu trưởng nói hết câu thì tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô đã vang dội, sôi động hơn tất cả mọi người trước đó.

Người đàn ông bước lên sân khấu mặc áo sơ mi trắng phối với vest đen, trang phục đơn giản nhưng mặc trên người anh thì chẳng đơn giản, phụ kiện chỉ có một chiếc đồng hồ, khuôn mặt đẹp trai, dáng người trên dưới các phần cơ thể rõ ràng.

Những người trước đều mang theo bản thảo diễn thuyết, nhưng chỉ mình anh là lên sân khấu với tay không, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lễ độ khiêm tốn, khí chất cao quý trời sinh.

Tô Hạ nhìn từ xa, trên môi khẽ nở nụ cười.

Anh Lục đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi mà vẫn cực kỳ nổi tiếng…

“Cắt, một đám ngốc đầu óc hạn hẹp, cách ba tuổi là đã có sự khác biệt rồi huống chi ông chú đó gấp bọn họ bốn lần ba tuổi đấy, có thể gọi là chú rồi, ồn ào thật đấy”, nam sinh đứng dưới gốc cây khinh thường nói.

“Tô Hạ, cậu tính thi ở đâu vậy? Giang Đại?”

Tô Hạ mỉm cười, “Tớ vẫn chưa suy nghĩ xong”.

Cô cười rộ lên rất xinh, phơi nắng một lúc lâu nên mắt cô ươn ướt, khiến nam sinh đỏ mặt.

“Thành tích của cậu rất tốt, chắc sẽ thi không tệ. Chú tớ là giáo sư ở Giang Đại”. Nam sinh bước tới gần, khoác tay lên vai Tô Hạ, “Đến lúc đó…”.

Tô Hạ mơ hồ cảm thấy có người nhìn mình nên ngẩng đầu lên thì đối mặt với ánh mắt sâu thẳm vừa vui vừa giận của người đàn ông ấy, giây sau anh dời tầm mắt đi, ngón tay thon dài đỡ micro, giống như vừa rồi anh nhìn cô là ảo giác của Tô Hạ. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.

Hai tiếng sau.

Buổi lễ tuyên thệ trước khi tốt nghiệp kết thúc, mọi người trở về lớp, lớp trưởng thu bài tập về nhà, ngoại trừ mấy học sinh đến hiệu trưởng cũng không quản lý được không về lớp thì chỗ của Tô Hạ cũng trống không.

“Cậu về rồi à, Tô Hạ đâu?”

“Không biết nữa, nhiều người quá, tớ với cậu ấy bị tách ra”.

Lúc này Tô Hạ đang mở rộng hai chân ngồi trên bàn xếp dụng cụ thể thao trong một phòng học, hai cúc áo đồng phục bị mở ra, chiếc quần lót màu đen lộ một nửa ra ngoài.


Người đàn ông với thân hình cao gầy đứng giữa hai chân cô, một tay đặt lên bàn, một tay đặt trên eo cô, nụ hôn không hề dịu dàng như thể anh đang trút sự tức giận tích tụ lâu trong người.

“…Ưm… chậm một chút… không thở nổi…” Tô Hạ đẩy vai người đàn ông, cơ thể bị ép tới liên tục ngửa ra sau, gần như nằm xuống bàn, lộ ra vòng eo trắng nõn đến chói mắt.

Lục Xuyên đỡ người cô lên, để lại vết tay đỏ trên eo cô.

Tô Hạ dựa vào vai anh thở dốc, ý cười ngập tràn đôi mắt, ngửa đầu hôn lên cằm Lục Xuyên, “Hôm nay anh rất đẹp trai”.

Ngoài cửa sổ có một cây ngô đồng, ve sầu cứ kêu vang mãi.

Hơi thở của Lục Xuyên trầm ổn, vẻ mặt tỉnh táo, nếu không phải tay của anh vẫn ở trên eo Tô Hạ, Tô Hạ nghi ngờ người vừa rồi hôn cô đến mức cô không thở nổi không phải là anh.

“Ký túc xá có mấy người?”

 “Chỉ có mình em, ba bạn cùng phòng chỉ ngủ lại ký túc xá vào buổi tối nếu như không muốn về nhà, nhưng mà hiếm khi lắm”.

“Ở một mình nên mới dám quay video như thế”.

Tô Hạ ngây người, phải mất một lúc mới phản ứng lại được, mắt cô sáng lên, “Anh đã xem rồi ư?”

“Đạo diễn Lục, em quay kém lắm à? Anh giỏi hơn vậy khi nào rảnh anh hướng dẫn em tại hiện trường nhé… ưm…”

Lục Xuyên niết cằm cô nâng lên, ngăn giọng điệu cố ý nói thật chậm của cô và nuốt nó với nụ cười của cô.


Tiếng chuông chói tai kéo dài nửa phút.

Tô Hạ bị hôn đến không thở nổi, không khí khô nóng, Lục Xuyên lùi lại nửa bước, cô nhấc chân ôm lấy eo anh ma sát nhẹ, lại bị anh đánh một cái không quá mạnh cũng không quá nhẹ. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.

“Quay lại lớp đi, cuối tuần sau tôi sẽ về nhà kiểm tra thành tích hàng tuần của em”. 
 
Biểu cảm lạnh lùng không dễ chọc vào.

Trên ngực áo sơ mi của Lục Xuyên có một đống nếp nhăn nhúm, Tô Hạ đang vui, hỏi: “Em thi tốt có thưởng không?”

 “Em muốn gì?” 
 
“Em muốn gì anh đều cho tất?”

Có lẽ là biết cô muốn nói gì, môi mỏng của Lục Xuyên hơi mím lại, tay hơi dùng sức, hàm ý cảnh cáo.

Tô Hạ thấy nhột, mặc dù phòng học này không có ai nhưng dù sao cũng là ban ngày, cô cố chịu đựng, vùi mặt vào lòng của Lục Xuyên khẽ cười.

Cô suy nghĩ một lúc, “Nếu anh thấy thành tích của em được thì thưởng em một viên kẹo đi”. 
Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.