Phản ứng quá độ

Chương 18


Bạn đang đọc Phản ứng quá độ – Chương 18:

“Người trẻ tuổi bận rộn là tốt, công việc quan trọng, tuổi này đúng là tuổi để phấn đấu nhưng Tiểu Xuyên à, con cũng nên có bạn gái rồi, nếu có ai thích hợp thì thử xem để mà còn có người chăm sóc”.

“Vâng”.

Lục Xuyên rất ít nói, vô cùng ít, cho dù cả ngày có bị Tần Hoài ép cũng không nói được mấy câu, về nhà thì càng trầm mặc hơn.

Anh rất kiên nhẫn với dì Lương.

Tô Hạ uống sữa xong, vươn đầu lưỡi hồng hồng liếm quanh khóe miệng, động tác rất chậm, mắt mang theo ý cười khiêu khích, nhưng khi dì Lương nói chuyện với cô thì cô bày ra vẻ ngoan ngoãn vô tội.

Chiếc khăn trải bàn đã che giấu bí mật về nhục dục thối nát.

Lục Xuyên đáp qua loa với mấy lời lải nhải của dì Lương, anh tiếp tục im lặng ăn cơm. Có điều cậu nhỏ đã cương được nửa, đáy quần căng chặt, Tô Hạ có thể cảm nhận được sức nóng cái ấy. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.

Dì Lương thấy mình hơi lạnh nhạt với Tô Hạ, đứa nhỏ này tâm tư nhạy cảm, sợ cô nghĩ nhiều, “Hạ Hạ, xúc xích có ngon không?” 
 
“Ngon, nhưng mà…” Tô Hạ mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt dừng trên người Lục Xuyên, đột nhiên mũi chân dùng sức, “Nhưng mà to quá, no lắm ạ”.

Đũa của Lục Xuyên rơi trên bàn ăn, “keng” một tiếng.

Người nói cố ý nhưng người nghe thì vô tâm, dì Lương cũng không nghĩ nhiều chỉ nghĩ là Tô Hạ ăn ít, sợ béo nên không ăn nhiều.

“Này mà to gì, nhìn cánh tay gầy òm của cháu kìa. Căn tin trường không đủ dinh dưỡng, cuối tuần nên về nhà ăn cơm”. Dì Lương mỉm cười nhặt đũa của Lục Xuyên: “Để dì lấy đôi đũa sạch khác”.

Tô Hạ đã đủ vui nên rút chân về.


“Dì Lương, cháu no rồi”.

“Hạ Hạ, cháu muốn về trường à?” Dì Lương lo lắng nói, “Muộn thế này rồi, cháu cứ ở nhà đi, ngày mai cũng đâu có lớp, Tiểu Xuyên, con thấy thế nào?”

Tô Hạ dừng bước, nhìn Lục Xuyên không chớp mắt.

Nửa phút sau, đôi môi mỏng của Lục Xuyên hé mở, anh hờ hững phun ra ba chữ: “Tùy em ấy”.

“Tạm biệt dì Lương”, Tô Hạ đóng cửa lại.

 ————

Ký túc xá được chia theo số lượng học sinh của lớp, phòng ký túc xá bốn người ở nhưng giờ chỉ có một mình Tô Hạ, những người khác đều về nhà.

Một tuần rồi Tô Hạ không về Lục gia, cũng không nói kết quả kiểm tra hàng tháng của mình cho Dương Lộ biết, Dương Lộ giận đến mức thẳng tay cắt tiền sinh hoạt của cô.

Cô làm việc bán thời gian trong kỳ nghỉ hè để kiếm tiền, tạm đủ dùng.

Buổi tự học tốt kết thúc, Tô Hạ dọn đồ chuẩn bị đi thư viện, vừa ra khỏi phòng học thì nhìn thấy đám người kia, một nhóm cả nam lẫn nữ tụ tập đùa giỡn, nữ sinh tóc hồng ngồi trên lan can, kiêu ngạo cười.

Tô Hạ quay trở lại phòng học, mở cửa sổ, ném cặp sách xuống trước.

“Chị Tình, con điếm Tô Hạ đã nhảy cửa sổ chạy rồi!”

“Mẹ nó, nhảy cửa sổ? Cao thế này nói không muốn sống nữa sao? Đúng là không sợ chết… chị Tình, đuổi theo không?”
 
“Đuổi theo mẹ mày, tao không rảnh tới vậy, hôm nay để nó đi đi, nếu có bản lĩnh thì ngày mai chạy tiếp xem, tao muốn xem coi nó có bao nhiêu trò”.

“…”

Vừa mới tạnh mưa, mặt đất vẫn còn ẩm ướt, Tô Hạ lăn một vòng, đành phải về ký túc xá tắm rửa thay quần áo.

Điện thoại có thông báo WeChat, Tô Hạ nhìn lướt qua, thoát ra, bấm vào mục sổ địa chỉ.

Không có quá mười liên hệ, số của Lục Xuyên lẳng lặng nằm trong sổ địa chỉ.

Tô Hạ tìm được Lục Xuyên trong danh bạ bạn bè mới, nhấp vào [Thêm], rồi cầm điện thoại vào nhà tắm.

Trong khu thương mại phồn hoa nhất thành phố, ở tầng 16 của tòa nhà Cảnh Giang sáng đèn rực rỡ, trong mỗi văn phòng đều có một nửa người đang tăng ca.

Văn phòng của Lục Xuyên ở phía nam, trợ lý pha cà phê mang vào, công việc biên tập phim đã hoàn thành, Lục Xuyên không hài lòng với tác phẩm do người làm hiệu ứng kỹ xảo giao lên. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.

“Đồ bỏ, làm lại”.


Người làm hiệu ứng kỹ xảo thở dài ngao ngán, “…Vâng đạo diễn Lục”.

Bề ngoài thì tỏ ra tôn trọng khiêm tốn, thạt ra trong lòng mọi người đang mắng cha mắng mẹ anh, trời ạ, phải chịu đựng mấy đêm rồi.

Trợ lý nhẹ nhàng đóng cửa lại, Lục Xuyên dựa lưng vào ghế văn phòng mềm mại, đôi mắt đen nheo lại, ngón tay mảnh khảnh niết mi tâm.

WeChat thông báo có một người bạn mới, ảnh đại chụp nửa chân dung, cô đeo một chiếc thắt lưng màu đen, để lộ từ phần ngực dưới cổ và một bông hồng cỡ đầu ngón tay cái được xăm ở xương quai xanh.

Lục Xuyên đã từng nhìn thấy nó.

Là Tô Hạ.

【Tôi đã thông qua yêu cầu xác minh kết bạn của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện.】

Hai phút sau, bên kia gửi tin nhắn ghi âm, Lục Xuyên bấm vào.

“Anh Lục?”

Giọng của cô mềm mại yêu kiều, âm cuối hơi nâng tông, trong đêm tĩnh mịch kích thích hormone tiết ra ào ạt.

Lục Xuyên không trả lời.

Mấy phút sau, cô gửi một tin nhắn văn bản thứ hai đến.

【Đêm đấy anh cứng thế, sau đó giải quyết như thế nào?】

【Tìm đến phụ nữ à? Hay là… dùng mấy cô nàng ngón tay…】

Dường như Lục Xuyên có thể tưởng tượng ra nụ cười trên khuôn mặt của cô nhóc, mắt cáo, nốt ruồi mỹ nhân, thông minh gian xảo, đơn thuần lại quyến rũ.


Lục Xuyên nảy sinh ham muốn với một cô nhóc mười sáu tuổi.

Cơn cáu kỉnh trong người vẫn chưa nguôi thì lửa lại bùng lên.

【Anh to thật đấy.】

【Em chỉ cọ có vài cái mà quần lót đã ướt, quay về ký túc xá cởi ra xem thì nhầy nhụa cả.】

Lục Xuyên nhắm mắt lại, yết hầu trượt lên trượt xuống.

Anh đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất, nhìn xuống thành phố không bao giờ ngủ, bóng người thon dài dưới đất bị kéo dài.

Phía sau là nhóm nhân viên vẫn đang miệt mài tăng ca, trước mắt họ là khung cảnh về đêm của một nửa thành phố, xa xôi vắng lặng. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.

Lục Xuyên không trả lời lấy nửa chữ, Tô Hạ không quan tâm, gửi thêm một đoạn video dài mười phút.

Lục Xuyên mơ hồ biết đó là gì.

Bấm mở.
 
Lúc quay video, ống kính hướng vào phía tường, chỉ quay bóng người, có thể là trong nhà tắm. Bóng người mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn thấy được nước chảy qua nhũ hoa của cô và đường cong cổ khi cô ngửa đầu.

Tiếng nước chảy tí tách đã át mất tiếng rên rỉ ám muội của cô.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.