Phản ứng quá độ

Chương 17


Bạn đang đọc Phản ứng quá độ – Chương 17:

Cuối tuần Tô Hạ không về Lục gia mà đến trường ôn bài.

Cô không hay nghịch điện thoại, không để ý lỡ tay tắt máy mất, buổi tối quay về ký túc xá, cô bật lên xem giờ, hàng chục cuộc gọi nhỡ hiện lên.

Còn chưa kịp xem thì Dương Lộ gọi đến, Tô Hạ bấm nghe.

“Tô Hạ, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng có chơi với mấy đứa vô công rỗi nghề, con nghe vào tai trái đi ra tai phải lừa mẹ đúng không?”
 
“Con không có”.

“Không có? Cái người họ Tiêu gọi đến chỗ mẹ đây này, con còn nói dối! Không quản được con nữa rồi đúng không? Ngày mai mang kết quả kiểm tra hàng tháng về đây..”.

Tô Hạ cúp máy, vào danh bạ tìm số của Tiêu Tề gọi đi.

“Tiêu Tề, cậu lên cơn cái gì mà đi gọi điện cho mẹ tôi…”

“Không, không, tôi là Trương Quý”, đầu dây bên kia ngắt lời Tô Hạ, “Điện thoại của anh Tề ở trong túi tôi, Tiểu Hạ, cậu không sao chứ?”

“…Tôi có thể có chuyện gì chứ, Tiêu Tề đâu?”

“Anh Tề đang ở đồn cảnh sát, đêm qua cậu tắt điện thoại, cũng không về trường, anh Tề sợ cậu xảy ra chuyện gì nên tìm cậu như điên, vậy nên mới… Gây ra một số rắc rối”. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.

Bên ngoài đồn cảnh sát.

Sau khi trả tiền, Tô Hạ xuống xe, mặc dù Trương Quý cảm thấy rất giận nhưng không dám nói gì.

Nhóm bọn họ, có ai mà không biết từ ngày trước Tiêu Tề đã một lòng với Tô Hạ.

“Anh Tề, tôi rút trước đây”.

Sau khi chào Tô Hạ, Trương Quý phóng đi. Tối qua cậu ta không ngủ, ban ngày thì làm cu li, còn ngồi không ở đồn cảnh sát mấy tiếng đồng hồ, đầu đau không chịu nổi.


Tiêu Tề ngồi trên bậc thềm hút thuốc, Tô Hạ đá cậu ta một cú, cậu ta không nhúc nhích cũng không nói gì.

“Cậu giận tôi cái gì hả?”

Điếu thuốc ngậm ở khóe miệng bị giật đi, Tiêu Tề châm một điếu khác.

“Không nói gì là tôi đi đấy”.

Vừa mới bước được nửa bước, Tô Hạ bị kéo tay đẩy vào góc tường, Tô Hạ bị đau, mắng: “Đồ điên này”.

“Đúng! Con mẹ nó tôi có bệnh đấy!” Tiêu Tề rống lên.

Tiêu Tề nhìn chằm chằm Tô Hạ, phát điên lên muốn hỏi đêm qua cô đã làm gì, đi đâu, ở cùng ai nhưng điều buồn cười là cậu ta nhận ra mình không có tư cách thắc mắc.

Tiêu Tề đấm vào tường, hai mắt đỏ ngầu, xoay người bước đi.

Tô Hạ cũng bị chọc giận, không thèm nhìn tới cậu ta, đi ngược chiều với Tiêu Tề.

Mười phút sau, cô quay lại đường cũ đuổi theo.

“Đi bệnh viện”.
 
“Không bị gì cả, không đi”.
 
“Không đi sau này đừng tìm tôi nữa”.

 “…”

———— 
 
Đều là vết thương ngoài da cho nên bác sĩ chỉ kê một ít thuốc.

Hành lang của bệnh viện sáng ngời, Tô Hạ tìm một nơi ít người để bôi thuốc cho Tiêu Tề.


Chỗ mày của Tiêu Tề có một vết bầm xanh đen, khóe miệng cũng bị rách, cậu ta không quan tâm đến vẻ ngoài của mình, lúng túng nghiêng đầu, vô tình dán mắt vào mặt Tô Hạ. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.

“Oái…”

“Đau không?” Tô Hạ cố ý ấn mạnh hai lần, “Không, cậu không đau ư”.

Cách đó vài mét, Lục Xuyên lạnh lùng nhìn bọn họ.

“Em gái?” Giọng điệu mỉa mai vang lên.

Tô Hạ ngẩng đầu lên nhìn.

Là Tần thiếu ong bướm, Tần Hoài.

“Mày tới làm gì?!” Trong tích tắc Tiêu Tề như muốn lao ra đánh người.

“Đền tiền thuốc men này”, Tần Hoài cười, “Sao tính tình cậu học sinh nhỏ này lớn lối quá vậy”.
 
Tần Hoài lấy chi phiếu ra vỗ nhẹ vào ngực Tiêu Tề, “Nắm đấm không giải quyết được vấn đề, hiểu chứ?”

“Đệt! Con! Mẹ! Mày!”

Tiêu Tề tiện tay nhấc thùng rác bên cạnh ném vào người Tần Hoài, Tô Hạ vội quá không kịp suy nghĩ đã chạy tới đứng chắn trước Tần Hoài nhưng lại bị Lục Xuyên kéo về phía sau, Tần Hoài vẫn chưa kịp phản ứng.

Thùng rác đập mạnh vào góc tường, vỏ trái cây và cốc giấy vương vãi khắp nơi, trên hành lang một đống lộn xộn.

Tô Hạ bổ nhào vào lòng Lục Xuyên, tay vẫn bị anh nắm.

Mùi trên người y rất dễ chịu, mùi gỗ nam tính chững chạc.

“Chậc”, Tần Hoài phủi cổ tay áo của mình, “Học sinh đúng là bốc đồng”.


Tiêu Tề giơ ngón giữa với Tần Hoài rồi đưa tay kéo Tô Hạ, “Hạ Hạ, chúng ta đi!” 
 
Tay bị một lực hất đi, lòng bàn tay trống rỗng, Tiểu Tề quay đầu lại.
 
Ở cổ tay áo của người đàn ông lộ ra một chiếc đồng hồ màu bạc, sáng lấp lánh dưới ánh sáng.

Lại là anh.

“Em gái của anh Lục chính là em gái của tôi, trẻ vị thành niên không được yêu sớm, học sinh nhỏ này về nhà chơi với bùn đi”.

Em gái…

Tiêu Tề biết mẹ của Tô Hạ kết hôn với một gia đình giàu có, vậy nên Tô Hạ mới đột ngột chuyển trường trong khi còn ba tháng nữa là thi đại học.

Người đàn ông trước mặt này là anh trai ở gia đình đó sao?

Lục Xuyên cao 1m9 đứng ngăn giữa Tô Hạ và Tiêu Tề, người bên này không nhìn thấy bên kia, tay anh nhẹ nhàng xoa cổ tay Tô Hạ.

“Ăn tối chưa?”

Tô Hạ lắc đầu.

“Về nhà ăn”.

“…Vâng”.
 
“Hạ Hạ”, Tiêu Tề sốt ruột: “Cậu không bôi thuốc cho tôi à?”

Lục Xuyên quay người lại.

Anh xắn tay áo lên, lục lọi thuốc mỡ và cồn iod trong túi, thản nhiên nói: “Cậu ngồi đi, tôi bôi cho cậu”.

“…”

Suýt nữa Tần Hoài bật cười.

Phá rối anh Lục vẫn là nhất.

 ————


Dương Lộ và Lục Trấn An không có ở nhà, dì Lương chỉ nấu hai tô mì, xào thịt và đĩa rau đơn giản.

Thật ra Tô Hạ đã ăn tối, nhân lúc Lục Xuyên vào nhà tắm đổ bớt một nữa.

Dì Lương đã nấu ăn cho Lục gia được mười năm, bà ấy đối xử với Lục Xuyên như con ruột của mình, hiếm khi anh về nhà nên dì Lương rất vui. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.

Có Tô Hạ ở đây, dì Lương không khách sáo, hỏi về công việc và sức khỏe của cô.

“Không vội”, Lục Xuyên cũng không ngại bà lải nhải, thái độ luôn kiên nhẫn và ôn hòa.

Đột nhiên, động tác gắp rau của anh sững lại, ngẩng đầu nhìn Tô Hạ ở đối diện.

Dưới bàn ăn, chân cô cọ lên mu bàn chân của anh, ngón chân từ từ cọ lên bắp chân Lục Xuyên.
 
Tô Hạ không ăn nhiều mì, dì Lương chiên thêm vài cái xúc xích để lên bàn, Tô Hạ lấy một cái, đưa xúc xích lên miệng dưới ánh mắt của Lục Xuyên, cô đưa lưỡi liếm, cô đã ăn mấy miếng ớt nên cánh môi trở nên đỏ mọng.

Khi mũi chân cô chạm vào đùi của Lục Xuyên, cô há miệng ăn xúc xích.

Ý cười nơi khóe mắt còn quyến rũ hơn khi say đêm qua.

Dì Lương ở bên cạnh pha trà, quan tâm dặn dò: “Thời tiết nóng nực, đừng cậy mình còn trẻ, ít hút thuốc thôi..”.

“Vâng”, Lục Xuyên đáp rồi dời tầm mắt, gắp thức ăn vào bát.

Tô Hạ cảm thấy ngấy sau khi ăn xúc xích, ngẩng đầu uống sữa, dì Lương quay lưng về phía cô, cô có thể nhìn Lục Xuyên không kiêng nể gì.

Thậm chí anh còn ăn rất ngon miệng.

“Anh”. 
 
Hai người đang dùng bữa trên bàn ăn nhỏ, Tô Hạ ngồi nhích về phía trước, mũi chân chạm phải cậu bé đang ngủ đông của Lục Xuyên. Nó to đến nỗi cô có thể cảm nhận được nó qua lớp quần, cô nhẹ nhàng cọ xát mũi chân vòng quanh. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.

Lục Xuyên ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen láy ẩn chứa tầng tầng tầng lớp lớp u ám nhưng bề ngoài lại bình tĩnh không chút sơ hở.

Tô Hạ nghiêng đầu cười hỏi: “Ăn no chưa?”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.