Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 92: Tg4_15
Anh nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đỏ tươi, “Ngươi là của ta.” Rồi đẩy ngã Trần Nhữ Tâm nhân lúc cô chưa kịp đề phòng.
Móng tay nhọn cào rách áo choàng trên người cô.
“Ngài…” muốn làm gì?
Trơ mắt nhìn bộ đồ của mình biến thành vải vụn, Trần Nhữ Tâm sợ không dám nhúc nhích.
Khi Trần Nhữ Tâm không một mảnh vải che thân, Chester chỉ kéo miếng vải xô thấm máu trên eo cô mà chẳng làm gì khác.
Trần Nhữ Tâm phải hít một hơi thật sâu.
Chester dừng tay, liếc cô một cái, thế mà động tác lại nhẹ hẳn đi.
Vết thương trên eo cô hơi dữ tợn.
Chester sầm mặt.
Anh ngẩng đầu nhìn cái trán đổ đầy mồ hôi của Trần Nhữ Tâm, thốt một câu: “Cố chịu.”
Trần Nhữ Tâm nín thở, gật đầu.
Ngay sau đó, thân thể Trần Nhữ Tâm bất giác giật nảy lên.
“Đừng cựa quậy.” Giọng nói lạnh lẽo lọt vào màng nhĩ, lập tức khiến Trần Nhữ Tâm nhẫn nhịn không giãy dụa nữa.
Một tay Chester cố định thân thể cô, không cho cô lộn xộn, một tay rạch miệng vết thương bằng móng sắc, đợi miệng vết thương chảy máu mới ngừng.
Trần Nhữ Tâm cắn môi chịu đựng từng hồi đau nhói.
Tay cô vô thức bắt lấy ống tay áo của anh, siết thật chặt.
Nhận ra cử chỉ đó, bàn tay lạnh băng của Chester áp lên miệng vết thương trên eo cô.
Sau đó, Trần Nhữ Tâm cảm thấy man mát như lông vũ thoảng qua, mọi đau đớn đều biến mất ngay tức thì.
“Buông tay.” Chester lạnh lùng nhìn cô.
Trần Nhữ Tâm sực tỉnh buông tay anh ra.
Cô nhìn vết thương vốn dữ tợn nay đã khỏi hẳn, không còn để lại chút dấu vết nào nữa thì nhẹ giọng nói một câu: “Cảm ơn.”
“Ta chỉ không muốn ngươi phá hoại kế hoạch của ta thôi.” Chester nhìn cô từ trên cao, “Sau khi vào thánh địa, ngươi sẽ tìm được ả.”
Dứt lời, Trần Nhữ Tâm thấy anh lôi ra một bức tranh rồi nhàn nhạt nói: “Hãy tìm cơ hội giết ả bằng mọi cách.”
Nhìn người trong tranh, mất hồi lâu Trần Nhữ Tâm mới mở miệng hỏi: “Cô ấy là ai?”
Chester lườm cô một cái, “Ngươi không cần biết nhiều như vậy.”
“…” Trần Nhữ Tâm thu hồi tầm mắt.
Đây chính là mục đích mà ngài ấy muốn mình lẻn vào giáo hội ư?
Nhưng tại sao ngài ấy lại biết chắc mình sẽ bị chọn trúng?
Chester bỗng rạch cổ tay mình.
Máu rỉ ra, dần dần tạo thành một con dơi nhỏ.
Con dơi nhỏ bay đến lòng bàn tay Chester.
Song anh nói với cô: “Mang nó theo.”
Sau đó, một trận gió nổi lên trong phòng.
Khi gió lặng, Chester đã biến mất, chỉ còn một con dơi nhỏ nghiêng đầu quan sát Trần Nhữ Tâm rồi bay về phía cô với vẻ thăm dò.
Trần Nhữ Tâm nhìn rèm cửa vẫn đang tung bay, rũ mắt.
Con rơi nhỏ lanh lẹ rơi vào lòng bàn tay cô rồi há miệng cắn ngón tay cô, bắt đầu chậm rãi hút máu.
Trần Nhữ Tâm nhìn con mắt đỏ của nó, trái lại cô không hề ngăn cản nó.
Con dơi nhỏ rời khỏi ngón tay cô rất nhanh.
Kì lạ là chỗ bị cắn đã khép lại.
Trần Nhữ Tâm liếc nó một cái rồi thay một bộ quần áo sạch, tiện thể đổi ga giường dính máu.
Đêm khuya, Trần Nhữ Tâm cảm thấy hơi mệt nên nhắm mắt nằm trên giường.
Còn con dơi kia lại đậu ở đầu giường cô.
Nó nhìn cô.
Một tâm trạng chợt thoáng qua trong ánh mắt nó, nhanh như ảo giác.
Đêm nay, Trần Nhữ Tâm ngủ không được yên.
Cảm giác quen thuộc truyền đến.
Trần Nhữ Tâm chưa từng giãy dụa.
Cô biết hình ảnh trước mắt sẽ rõ dần, và cô có thể nắm được tin tức giá trị từ nó.
Thế nhưng, khi hồi thần, Trần Nhữ Tâm chỉ thấy một biển máu.
Còn cô thì đang đứng trên biển máu.
Trần Nhữ Tâm chợt phát hiện mình không thể động đậy và đến gần biển máu kia, cũng không thể rời đi.
Ngay lúc Trần Nhữ Tâm đang suy nghĩ thì cô bỗng bắt gặp một người phụ nữ đưa lưng về phía mình ở xa xa.
Cứ nơi nào cô ta đi qua là nơi đó truyền đến tiếng thét thảm thiết thê lương xen lẫn với tiếng cười nhẹ của cô ta.
Rõ ràng người phụ nữ ấy cách Trần Nhữ Tâm không xa, nhưng Trần Nhữ Tâm lại chẳng thể nhìn rõ mặt cô ta.
Đối phương mang tới cho cô một cảm giác quen thuộc khó hiểu…là ai vậy?
“Ha ha…” Giọng nói lanh lảnh nhưng lạnh lùng quyến rũ của người phụ nữ như đang văng vẳng trong tai Trần Nhữ Tâm, “Tất cả các ngươi hãy chôn cùng người đó đi, dù rằng ta không ưa người đó, cũng không phải do…”
Lại thêm một tiếng thét thảm thiết và âm thanh máu thịt trực trào làm da đầu người ta tê dại.
Chẳng biết sự tàn sát đơn độc này đã diễn ra bao lâu, một bóng người nữa xuất hiện trong tầm mắt Trần Nhữ Tâm.
Đó là một gã đàn ông.
Cô nghe loáng thoáng giọng hắn truyền đến, “Đủ rồi.
Sao cô lại nói thế chứ…”
“Edwin thân ái của tôi ơi, anh cũng muốn ngăn cản tôi sao?” Người phụ nữ ngắt lời hắn, rõ ràng rất vui vẻ nhưng lại khiến người ta bỗng lạnh sống lưng…
“…Ta nên đi thôi.” Gã đàn ông cố gắng thuyết phục cô ta, “Dù chúng ta có là máu lai thì cũng chưa chắc hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta.”
“Cũng đúng ha.” Không biết vừa nghĩ tới điều gì mà người phụ nữ cười khẽ một tiếng, “Thật sự là vở kịch chó cắn chó hay xuất sắc.
Người kia chết cũng tốt, mắt không thấy tâm không phiền.”
Lời cuối cùng thốt ra từ miệng cô ta lại khiến Trần Nhữ Tâm cảm thấy hơi đau lòng.
Hai bóng lưng xa dần.
Gã đàn ông than nhẹ một tiếng như đang tiếc nuối: “Cô vẫn chưa nguôi ngoai chuyện năm đó sao?”
“Ha ha ~ anh nghĩ nhiều rồi.
Tôi chỉ muốn tự tay giết chết cô ta thôi.”
Gã đàn ông hỏi như bâng quơ: “Cô tìm được sách tiên tri chưa?”
“Tìm được rồi.”
…
Là Edwin Dylan.
Vậy người còn lại là ai?
Tiềm thức của Trần Nhữ Tâm lại rơi vào dòng xoáy tăm tối một lần nữa.
Cô cố gắng tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã trông thấy ánh mặt trời bên ngoài.
Bình minh rồi.
Trần Nhữ Tâm hoảng hốt ngồi dậy từ trên giường.
Con dơi nhỏ đang nằm ở đầu giường liếc cô một cái rồi lại nhắm nghiền hai mắt.
Lát sau, tiếng đập cửa vọng vào.
Giọng nữ tu sĩ Muriel lập tức truyền đến: “A Thấm à, giáo chủ Dylan bảo muốn gặp cô.”
“Tới ngay đây.” Trần Nhữ Tâm đứng dậy, mở cửa.
Nữ tu sĩ Murie hơi lo lắng nhìn cô, “Cơ thể không thoải mái lắm hả?”
“Vẫn ổn.” Trần Nhữ Tâm cũng cảm giác mình hơi mất cân bằng, nhưng vẫn không ảnh hưởng.
“Chậm tí chẳng sao đâu.
Tôi sẽ đi nói với giáo chủ Dylan một tiếng.”
“Cảm ơn.” Trần Nhữ Tâm nhẹ giọng nói.
Muriel cười tủm tỉm rồi đưa bộ đồ trong tay cho cô: “Nhớ thay bộ đồ này nhé.”
Đợi khi nữ tu sĩ Muriel đi, Trần Nhữ Tâm rửa mặt sơ qua rồi thay trang phục kiểu dáng lộng lẫy mà Muriel đưa tới, vẫn cái áo choàng hoạ tiết chỉ trắng, nhưng cao quý và trang nhã hơn.
Thay xong, Trần Nhữ Tâm búi lại tóc, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, con dơi nhỏ luôn lặng yên đậu trong góc bay về phía cô, sau đó rúc cơ thể nho nhỏ vào cổ áo cô.
Bởi vì phần cổ khoét hơi sâu nên cô phải choàng thêm một cái áo nữa, vừa vặn che kín cơ thể con dơi.
Trần Nhữ Tâm không hề biết rằng vì từng uống máu của cô nên hơi thở trên người con dơi đã hoà làm một với cô.
Rời khỏi phòng, cô nhìn thấy Edwin đã đứng chờ hồi lâu ở cửa.
Edwin giúp cô mở cửa xe ngựa.
Nhưng Trần Nhữ Tâm không lên ngay mà nhìn về một hướng.
“Đừng lo, nữ tu sĩ Muriel sẽ chăm sóc cho nhóc Bella kia.” Như hiểu nỗi lo lắng của cô, Edwin nói: “Mặc dù sau này cô không thể rời khỏi thánh địa, nhưng vẫn có thể viết thư cho nó bất cứ lúc nào.”
Nghe Edwin nói vậy, Trần Nhữ Tâm cũng tự ngẫm.
Quả thực cô không thể đưa Bella đi.
Chính cô cũng không biết sau này mình sẽ phải đối mặt với biết bao nhiêu nguy hiểm.
Để Bella ở lại giáo hội là lựa chọn tốt nhất.
Điều này, hoàn toàn đúng đắn.
Chỉ là, cô không thể ở bên cạnh con bé.
Trong lòng đã quyết định, Trần Nhữ Tâm ngồi lên xe.
Edwin đi chung xe với cô.
Hai người ngồi giáp mặt nhau.
Bấy giờ sắc mặt Trần Nhữ Tâm hơi tái nhợt, nhưng vẫn có khí chất hơn người.
Edwin khẽ nheo đôi mắt xanh lục, mở miệng nói: “Đêm qua ngủ không ngon à?”
“Ừ.” Trần Nhữ Tâm thờ ơ tiếp lời.
Con mắt dán chặt ra ngoài cửa sổ.
Edwin cười cười, đề nghị: “Xe ngựa đủ rộng đấy.
Nếu không để ý thì cô có thể tạm thời nghỉ ngơi một lát.”
Mãi chẳng thấy cô phản ứng gì, ngoài mặt Edwin bình thường, nhưng đáy mắt lại thoáng qua vẻ không vui.
Con dơi nhỏ đang trốn dưới cổ áo Trần Nhữ Tâm bỗng động đậy.
Lớp vải mỏng ở cổ áo bị gió thổi bay nên không nhìn ra chút bất thường nào.
Nhưng ngay sau đó thân thể Trần Nhữ Tâm run lên.
Cô lập tức hồi thần.
Vì không thể bại lộ trước mặt Edwin nên Trần Nhữ Tâm đã rất nhẫn nhịn.
Chỉ là cô không hiểu tại sao con dơi nhỏ lại muốn cắn mình?
Hẳn đang sợ Edwin sẽ cảnh giác nên nó chưa cắn thủng da cô mà chỉ khiến cô đau nhói, đồng thời làm toàn thân cô không thể động đậy, như đang cọ sát thần kinh của cô vậy.
Ngoài cửa sổ, nắng gắt như lửa.
Khi xe ngựa chạy qua một con đường nhỏ, một đứa trẻ mười mấy tuổi đang đứng dưới ánh mặt trời chói chang.
Con bé nhìn xe ngựa chạy xa cho đến tận lúc không còn thấy gì nữa.
Cặp mắt lam xinh đẹp dần dần mất đi sự thuần khiết và ngây thơ vốn có của một đứa trẻ.
Mái tóc dài màu vàng xoăn xoăn bị gió thổi bay.
Khoảnh khắc ấy, đứa trẻ bỗng chốc trưởng thành hơn rất nhiều.
“…Đồ lừa đảo.”.