Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta

Chương 93: Tg4_16


Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 93: Tg4_16


Một câu “Đồ lừa đảo” lại mang cảm giác rợn người khó hiểu giữa cái tiết hè oi bức này.
Tiếng nữ tu sĩ Muriel từ xa xa vọng đến.
Đứa trẻ thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.

Giây phút đó một Trần Nhữ Tâm vô cảm lại bỗng thấy mình như vừa đánh mất thứ gì.

Cô không khỏi nhìn thất thần ra ngoài cửa sổ.
Chẳng hiểu sao con dơi đang nấp dưới cổ áo cô im ru.
Ánh mắt Edwin rơi trên mặt cô.

Không biết vừa nhớ ra điều gì mà anh ta khẽ nở nụ cười.
Một nụ cười không hề thiện chí, nhưng cũng khiến người ta chẳng nhìn ra được ác ý.

Một nụ cười làm người ta cảm thấy bồn chồn.
Tuy nhiên Trần Nhữ Tâm cũng không biết.
Đường tới thánh địa xa xôi.

Nửa tháng trôi qua, hầu hết thời gian Trần Nhữ Tâm đều ở trên xe ngựa.
Trần Nhữ Tâm cũng thích nghi với hành trình này rất nhanh.

Cô sẽ rời khỏi xe ngựa một cách ngẫu nhiên, như bây giờ vậy.
“A Thấm, nhớ đừng đi xa.

Lát nữa chúng ta sẽ xuất phát đấy.” Edwin đang đứng sau lưng cô trầm giọng nhắc nhở.
Trần Nhữ Tâm tiếp lời, “Ừ.”
Nơi đó có một mảnh ruộng.

Lúa bắt đầu trổ bông vàng óng.

Gió từ ruộng lúa thoảng qua, từng đợt sóng lúa dập dờn.
Trần Nhữ Tâm dừng chân ở chỗ khá xa.
Lúc này, con dơi nhỏ đang trốn ở cổ áo cô bay ra.
Trần Nhữ Tâm duỗi tay.

Con dơi nhỏ sà vào lòng bàn tay cô.

Tức thì, ngón trỏ đau nhói.

Nó cắn ngón trỏ của cô, bắt đầu dùng bữa.
Thứ này được tạo nên từ máu của Chester.

Cô cho hút máu vì để giấu hơi thở trên người nó, tránh việc bị đám giáo hội phát hiện.
Nhưng hiển nhiên bấy giờ Trần Nhữ Tâm không biết Chester làm như thế có ý nghĩa gì, cũng không biết con dơi nhỏ này tâm linh tương thông với Chester cả ngàn dặm.
Cô chỉ hoài nghi và quen dần hành vi ngẫu hứng của con dơi nhỏ này.


Nhưng thực tế đã nói cho cô biết, bản thân nó chưa có ý thức, hệt như một thú cưng mới sinh vậy.
Lâu dần, Trần Nhữ Tâm từ từ gác lại suy đoán trong lòng mình.
Đợi khi con dơi nhỏ ợ một hơi no nê, lười nhác động đậy cánh, Trần Nhữ Tâm duỗi ngón tay chọc vào bụng nó.

Cú đụng này khiến nó ngã ngửa vào lòng bàn tay cô, nhất thời không đứng dậy nổi, chỉ vô thức đập đập cánh.
Thấy bộ dạng này của nó, Trần Nhữ Tâm càng dám chắc nó không thể là anh.
Trần Nhữ Tâm lại để nó dưới cổ áo rồi bắt đầu quay trở về.
Thấy cô trở về, đám thần quan khoác trường bào hồng trắng hơi thả lỏng một chút, nét mặt nghiêm túc hoà hoãn hẳn đi.
Edwin tiến lên lịch thiệp mở cửa xe ngựa giúp cô, đợi Trần Nhữ Tâm ngồi xong mới lên xe ngựa.
“Qua một ngày nữa chúng ta sẽ đến thánh địa.” Edwin chợt lên tiếng rồi đảo mắt nhìn cô, “Ta không thể theo cô khi không có mệnh lệnh của giáo hoàng Nghê Hạ.

Cô phải tự cẩn thận đấy.”
“Ừm.” Trần Nhữ Tâm lạnh nhạt đáp: “Tôi biết rồi.”
Càng gần thánh địa thì càng phồn hoa.
Người địa phương ăn vận lộng lẫy hơn những gì Trần Nhữ Tâm từng thấy trước đó.
Nơi này là thành Yerkes, cách thánh địa một thị trấn nữa.
Trần Nhữ Tâm nhìn sắc trời bên ngoài tối dần, thầm nghĩ: Chắc mai sẽ tới thôi.
Rốt cuộc thánh địa là nơi nào, cũng không có bất kì ghi chép gì trên sách giáo hội.
Tuy nhiên nó trở nên thần bí và xa vời hơn qua những lời truyền miệng, như truyền thuyết vậy.
Trần Nhữ Tâm chẳng biết diễn tả ra sao.

Cô chỉ cảm thấy nơi đây hơi kì lạ.
Cô chưa rõ lai lịch, chỉ vì trong cơ thể có nguồn năng lực bọn họ đã nói nên Edwin mới tống cô tới thánh địa.

Mà ai biết còn bao nhiêu người nữa mang linh lực giống như cô.
Thế thì, rốt cuộc là mục đích gì?
Trần Nhữ Tâm đặt hai tay lên đùi.

Cô bỗng nhớ về hình ảnh trong giấc mơ đêm hôm đó.
Một người là Edwin Dylan, vậy cô gái kia là ai?
Nhìn điệu bộ thì hẳn phải rất thân với Edwin.
Điều Trần Nhữ Tâm để ý nhất là “sách tiên tri” trong miệng Edwin.
Không biết…có liên quan tới nhiệm vụ hay không.

Hôm nay, xe ngựa dừng lại.
Edwin nhìn ra bên ngoài rồi nói với Trần Nhữ Tâm: “Ta chỉ có thể đưa cô đến đây thôi.

Sẽ có người dẫn cô vào thánh địa.”
Trần Nhữ Tâm liếc anh ta một cái.

Một nhóm người mặc khôi giáp trắng bạc đã tới.
Xuống xe ngựa, Edwin đi lên nói đôi ba câu với gã đàn ông mặc khôi giáp bạc.


Sau khi Trần Nhữ Tâm ngồi trên xe ngựa bọn họ thì Edwin bỗng nhìn về một phía.
Một con chim trắng bay qua.
Con chim trắng đậu trên cánh tay Edwin.

Anh ta cởi tấm da thú buộc bên đùi nó.

Lúc thấy hàng chữ trên mặt da, anh ta ngẩng đầu nhìn về đằng trước, nơi xe ngựa mà Trần Nhữ Tâm đang ngồi dần dần đi xa.
Một ngọn lửa màu xanh bùng lên trong lòng bàn tay nhợt nhạt, thiêu cháy tấm da thú, liếc thoáng có thể phân biệt được nội dung viết trên đó:
Tiểu thư Bella đã mất tích, nghi do ma cà rồng…
Một góc cuối cùng của tấm da thú cũng hoá thành tro bụi, bị gió thổi bay.

Đằng trước, Trần Nhữ Tâm đang ngồi trên xe ngựa.
Khoảnh khắc ấy, không hiểu sao một xúc cảm hụt hẫng lại vọt lên trong lòng cô.
Cô bất giác áp tay lên ngực, hơi khó chịu.
Trần Nhữ Tâm nhìn vòng tròn ma pháp ngay trước mặt mà mắt thường khó thấy được.

Vòng tròn ma pháp bao quanh thánh địa.

Xuyên qua vòng tròn ma pháp là một thế giới khác.
Thánh địa là một toà thành phồn thịnh.
Mọi kiến trúc trong này đều đặc biệt, uy nghiêm, lộng lẫy và có kí hiệu của giáo hội.
Đường sá vắng tanh.

Thi thoảng có vài thần quan mặc trường bào trắng đi qua.

Lúc trông thấy xe ngựa, bọn họ khẽ cúi người hành lễ, dáng vẻ vô cùng thành kính.
Xem ra địa vị của thánh nữ cao không tưởng.
Trần Nhữ Tâm rũ mắt trầm tư.

Từ khi tiến vào thánh địa, ngay cả cô cũng khó phát hiện ra hơi thở của con dơi nhỏ đang trốn dưới cổ áo mình.
“Đến rồi.”
Giọng nói trầm thấp vang lên bên ngoài.

Cửa xe ngựa được mở ra.
Trần Nhữ Tâm bước xuống.
“Mời theo ta.” Một người đàn ông mặc trang phục giáo chủ dẫn đường.
Trước mặt Trần Nhữ Tâm là một nhà thờ lớn nguy nga tráng lệ.
Theo người đàn ông đi qua đại điện nạm ngọc, Trần Nhữ Tâm dần mất phương hướng.

Cô đi rất lâu, cuối cùng thì dừng lại.
Kia là một đám thiếu nữ xinh đẹp.


Trên mặt bọn họ mang nụ cười ngây thơ thuần khiết.

Thấy Trần Nhữ Tâm đến, bọn họ mỉm cười thân thiện với cô rồi bước tới hành lễ người đàn ông.
“Đại giáo chủ Ian.”
Giờ Trần Nhữ Tâm mới biết, dù người đưa mình đến đây mặc đồ rất giống Edwin nhưng lại kiệm lời và kín đáo hơn.
“Melia, lát nữa vất vả cho cô rồi.”
Thiếu nữ xinh đẹp dẫn đầu hơi hành lễ, “Vâng, đại giáo chủ Ian.”
Đợi khi người đàn ông đi, cô gái tên Melia nói cười thân thiết với cô: “Về sau cô cũng sẽ tu hành ở đây cùng chúng tôi.”
“Tu hành?”
“Đúng.” Dù bất ngờ trước vẻ nghi hoặc của Trần Nhữ Tâm, nhưng Melia không hề biểu hiện ra ngoài, “Tu hành ở đây mới giúp linh lực của chúng ta thuần khiết để thắng được vị trí thánh nữ.”
“Ồ.” Ra là thế?
Trần Nhữ Tâm thầm sinh nghi, nhưng cô không hỏi lại nữa.
Đêm đến, Trần Nhữ Tâm được bố trí một phòng ngủ đơn.
Phòng ngủ rất xa hoa.

Mỗi một vật dụng đều hết sức tinh tế, khiến người ta cảm giác như đang ở trong cung điện.
Ánh trăng bên ngoài xuyên qua cửa kính.
Lúc này, con dơi nhỏ núp dưới cổ áo Trần Nhữ Tâm đột nhiên chui ra, phấn khởi đập cánh đụng trúng cửa sổ thuỷ tinh.

Hẳn nó rất nôn nóng.
Nó sao vậy?
Ngay khi Trần Nhữ Tâm định tiến lên ngăn nó tự mình hại mình thì con rơi nhỏ bỗng rớt xuống.
Trần Nhữ Tâm bất giác duỗi tay đỡ nó.
Mở cửa sổ, cô trông thấy trăng tròn bên ngoài.
Ánh trăng không hề sáng trong mà mang màu đỏ nhạt, giống hệt như vết máu bầm.
Hình ảnh quen thuộc khiến Trần Nhữ Tâm vô tình nghĩ đến Chester, không biết bây giờ anh sao rồi?
Cách đó ngàn dặm, tại cấm địa ma cà rồng.
Chester dễ dàng phá huỷ cấm chế của cấm địa.
Hành vi đó đã đánh động tới các trưởng lão.

Họ bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của Chester, vì anh vốn đã chết rồi.
“Chester Kline, xâm phạm cấm địa là tội chết đấy, ngươi biết không hả?!”
Chester nhìn đám trưởng bối bất tử đứng vây quanh mình.

Dưới ánh trăng máu, nửa bên mặt bị huỷ làm người ta sợ hãi.

Giọng nói khàn khàn của anh lạnh lùng vang lên: “Các ngươi đã giết cha mẹ ta, hại chết anh cả ta, bất chấp bắt tay với đám giáo hội kia ám hại ta.

Rốt cục các ngươi định làm gì?”
Một trưởng lão vì quá sợ hãi mà quát: “Ngươi nói vớ vẩn gì đấy?!”
“Ha ha ha…” Tiếng cười lạnh lẽo vang vọng nơi cấm địa.

Anh lạnh lùng nhìn đám trưởng lão đáng chết đang vây quanh mình rồi lôi ra một quyển sách da cừu và một thần trượng màu xanh biếc.

Anh nói: “Nếu ta huỷ hết hai thứ này, ngươi nói ả còn cơ hội thức tỉnh nữa không?”
“Dừng tay – -!!!” Khoé mắt đám trưởng lão nứt ra.

Họ bất chấp tất cả tấn công anh! Nhưng cuối củng họ chỉ có thể trơ mắt nhìn thánh vật bị huỷ trong tay anh, thần trượng quan trọng nhất cũng vỡ đầy đất, hệt như giọt lệ óng ánh trong suốt.
Có lẽ, những gì họ đã mòn mỏi đợi chờ đều phó mặc hết vào khoảnh khắc ấy.
Tất cả công lao trước kia biến thành một truyện tấu hài.
Sự châm biếm lạnh lẽo tát thẳng vào mặt họ.

“Chester – -!!! Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?!” Một vị trong số đó vẫn còn chút lí trí.

Ông ta căm tức nhìn tên hậu bối không biết tốt xấu bằng con mắt đỏ tươi rồi dùng tay đâm thủng ngực anh, “Cơ hội duy nhất để Người hồi sinh mà ngươi lại dám…”
“Người?” Chester ho ra một búng máu.

Anh chặt một tay của lão, sau đó lạnh lùng nhìn bọn họ, “Ả sẽ chết vĩnh viễn.

Còn kế hoạch của các ngươi sẽ bốc hơi dưới ánh mặt trời.”
“Quả nhiên nên giết hắn theo lời tiên tri nói!” Năng lực tái sinh của ma cà rồng cực kì mạnh.

Chỗ tay cụt lập tức mọc lại.

Ông ta nhìn Chester bằng con mắt đỏ tươi, “Đám giáo hội kia thật vô dụng.

Ngay cả một hậu bối ma cà rồng vừa mới trưởng thành cũng để vuột mất!”
Lồng ngực Chester vẫn đang chảy máu không ngừng.

Anh đã đạt được mục đích.

Nếu viện trưởng lão bị thương nặng sẽ tốt hơn.

Chester ra tay với trưởng lão gần nhất ngay lúc ý nghĩ vừa loé lên.
Có lẽ kinh ngạc vì sự đánh cược liều lĩnh của Chester nên vị trưởng lão kia chật vật né đòn công kích.

Nhưng đòn tấn công kế tiếp lại khiến lão hét thảm một tiếng.

Ngực bị đánh không cứu được.

Cuối cùng thân thể lão hoá thành một vũng máu.
Nếu như Trần Nhữ Tâm ở đây thì hẳn cô sẽ phát hiện đó là thứ mà cô đã tạo ra từ biển linh lực trong lúc tập luyện.

Nửa gương mặt của Chester cũng bị tổn thương bởi nó.
Chester ném vũ khí thuỷ ngân ngâm nước thánh đi.

Tay anh cũng bị thương nhưng anh không hề để ý.
Một mình anh quả thực không phải là đối thủ của đám lão già bất tử mấy nghìn năm, nhưng anh chẳng hề chùn bước.
Thậm chí Chester còn cười.

Khoảnh khắc khi họ đồng loạt tấn công mình, anh không né tránh mà chỉ hoá thành cái bóng đỏ ngay lúc bọn họ vừa đụng phải thân thể anh.
Họ chỉ biết trơ mắt nhìn anh rời đi trước mặt mình!
“Đó là thuật phân thân huyết ảnh!”

Trong mơ, Trần Nhữ Tâm đột nhiên cảm giác bị đè bởi một vật nặng, ngay trên người mình, và cả mùi máu tanh nồng nữa.
Mơ chăng? Không, không phải vậy…
Mùi máu tanh này rất quen thuộc.
Tức thì, Trần Nhữ Tâm tỉnh mộng.

Cô vừa mở mắt đã đối diện ngay với một đôi mắt đỏ ngầu sáng quắc.
“…Sao ngài lại…ở đây?”
Còn bị thương nữa..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.