Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 91: Tg4_14
Bella lặng thinh suốt đường trở về.
Trần Nhữ Tâm dắt tay con bé đi một quãng ngắn thì trông thấy có người cưỡi ngựa chạy đến.
“Bọn ta tìm cô cả đêm rồi đấy.
A Thấm, cô không sao chứ?” Người tới chính là Edwin.
Anh ta xuống ngựa, nhìn gương mặt nước mắt tèm lem của Bella, “Xảy ra chuyện gì thế?”
Trần Nhữ Tâm liếc anh ta một cái.
Chẳng hiểu sao Edwin lại thấy rợn người, rõ ràng vẫn cái bộ dạng đó mà.
Edwin mở lời đánh tan bầu không khí lạ lùng: “Tối qua trong trấn nhỏ có người bị ma cà rồng tập kích.
Ta vẫn đang đuổi theo gã ma cà rồng kia.
Nhưng lúc ta đến thì gã đã chết rồi, chỉ tìm được một con mắt đục ngầu…”
“Chính hắn đấy.” Trần Nhữ Tâm lạnh nhạt mở miệng, “Tại sao hắn lại tập kích người trấn trên?”
“Theo ta được biết thì hắn đang tìm một tên đồng loại.
Cụ thể không rõ lắm.” Lúc này, Edwin thoáng thấy một vết thương bên eo Trần Nhữ Tâm nên vội hỏi: “Cô bị thương ư?”
“Đây hả…” Trần Nhữ Tâm rũ mắt như có điều suy nghĩ.
Bella đứng một bên siết chặt bàn tay nhỏ, không lên tiếng.
Trần Nhữ Tâm cúi đầu nhìn Bella một cái, sau đó dắt con bé về phía xe ngựa.
Cô mở cửa xe, ôm Bella vào rồi tự lên xe ngựa.
Edwin nhìn theo bóng lưng xa dần của cô.
Dấu vết hiện trường không hề lộn xộn, nói cách khác khi đối phó với trưởng lão ma cà rồng, cô chưa phí quá nhiều sức lực.
Xem ra, lần này trở về, giáo hoàng tất sẽ hài lòng.
Lúc quay lại giáo đường, thấy Trần Nhữ Tâm dắt ra một đứa trẻ, Muriel hơi ngạc nhiên: “Nhóc này là?”
“Bella.
Về sau tôi sẽ ở bên cạnh chăm sóc con bé.” Trần Nhữ Tâm nói: “Hi vọng không gây bất tiện cho mọi người.”
“Không đâu.” Muriel đến bên cạnh Bella, cúi xuống, duỗi tay muốn xoa đầu nhưng bị con bé né tránh.
Muriel khựng lại, cười cười: “Nhóc, cứ yên tâm ở đây nhé.”
Con ngươi xám xanh của Bella phản chiếu dáng vẻ Muriel.
Muriel ngẩn ra, chẳng biết tại sao đôi mắt quá sáng ngời của đứa trẻ này lại khiến người ta bứt rứt.
Nhưng vì nó là người được A Thấm, cô gái có thể trở thành thánh nữ giáo đình đưa đến nên cô ta chắc chắn phải tiếp nhận.
Dường như trông thấy Trần Nhữ Tâm bị thương, Muriel hỏi: “Vết thương trên người cô là thế nào đấy?”
“Chỉ bị rách da thôi, không sao.” Trần Nhữ Tâm liếc thoáng qua Bella rồi nói với Muriel: “Phiền nữ tu sĩ Muriel mang con bé đi thay bộ quần áo sạch sẽ trước nhé.”
Muriel đáp: “Được.
Cứ giao cho tôi.”
Sau khi Bella được đưa đi, Trần Nhữ Tâm trở về phòng mình.
Cô cởϊ áσ choàng xuống, nhìn vết thương bên hông.
Đó là vết thương do bị ma cà rồng cào.
Tuy máu đã khô nhưng vẫn hơi dữ tợn.
Trần Nhữ Tâm lấy vải xô và một ít dụng cụ sơ cứu từ trong ngăn tủ.
Thế giới này chưa có rượu cồn nên cô đành thay bằng rượu mạnh.
Lúc rượu mạnh thấm vào vết thương, mặt cô trắng bệch vì đau, kể cả khi cô là Trần Nhữ Tâm.
Cô hít thật sâu, nhanh chóng xử lí rồi dùng vải xô quấn quanh miệng vết thương.
Xong xuôi, trán Trần Nhữ Tâm đã khá ướt.
Cô lau mồ hôi trên trán, thay áo choàng sạch sẽ, búi lại tóc một lần nữa.
Đứng trước gương, thấy mọi thứ đã ổn, lúc này Trần Nhữ Tâm mới mở cửa.
Sau cơn mưa, trấn nhỏ nhìn rất bình yên và đẹp đẽ, như thể mọi chuyện đêm qua chỉ là giấc mơ.
Dưới cửa sổ thuỷ tinh rực rỡ, Trần Nhữ Tâm thấy dáng vẻ đầy lạnh lùng của Bella.
Vẫn còn nhiều thứ để lại bóng ma trên người con bé.
Sao mọi chuyện đêm qua là mơ được chứ?
Nghĩ vậy, Trần Nhữ Tâm bước qua chỗ con bé.
“Bella à.”
Thấy cô gọi tên mình, Bella nhìn cô.
Trần Nhữ Tâm chậm rãi nói: “Chị sẽ nuôi em lớn.
Thế nên em không cô đơn đâu.”
Ngữ điệu của cô, giọng nói của cô, vẫn như bình thường, điềm tĩnh và lạnh nhạt.
Bella ngẩng đầu nhìn cô.
Con ngươi xám xanh phản chiếu hình bóng cô, thật không thể nhìn ra một chút bất ổn nào, như thể một con rối cầu kì vô cảm vậy.
“Tôi ghét chị.” Bella nói rành mạch, “Tôi không cần chị.”
Sau đó, chỉ thấy bóng lưng Bella chạy đi.
Trần Nhữ Tâm bất giác nhấc chân, nhưng cuối cùng cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, không đuổi theo.
Chắc con bé cần thêm thời gian mới chấp nhận được sự ra đi của Marianne.
Bấy giờ cô chưa thấy bất thường.
Có lẽ chỉ có thời gian mới từ từ dạy con bé cách buông bỏ.
Nhưng Trần Nhữ Tâm cũng không biết rằng có một kiểu người, dù đã trải qua biết bao nhiêu chuyện thì họ vẫn cứ giậm chân tại chỗ.
…
Hoàng hôn, trời chiều bao phủ ngôi làng nhỏ.
Trần Nhữ Tâm thấy nữ tu sĩ Muriel đang dạy Bella làm bánh mì nướng.
Xem ra tình trạng của Bella đã khá hơn nhiều so với buổi sáng nên cô không đi quấy rầy nữa.
Đêm đến, Trần Nhữ Tâm quay lại phòng mình, thắp đèn dầu, chuẩn bị thay miếng vải xô đã rỉ máu.
Nhưng khi cô vừa cởϊ áσ choàng xuống thì một tiếng đập cửa vọng đến.
Giờ này, là ai vậy?
Mặc lại áo choàng trắng, Trần Nhữ Tâm tiến lên mở cửa.
Vừa trông thấy mặt, Trần Nhữ Tâm đã hơi hoài nghi: “Giáo chủ Dylan, muộn thế này có chuyện gì sao?”
Tối nay Edwin mặc trang phục giáo chủ, nhìn rất cao quý.
Trên gương mặt tuấn tú mang vẻ tao nhã khó tả.
Đôi mắt như ngọc bích dịu dàng nhìn cô khiến người ta bất giác mặt đỏ tim đập, thần hồn điên đảo.
Trần Nhữ Tâm hoảng hốt, vô thức nghiêng người để anh ta vào.
Đóng cửa, Trần Nhữ Tâm ngồi trên giường.
Tay anh ta chợt đẩy bả vai cô.
“Chẳng mấy khi gặp được mỹ nhân, mặc dù thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng…” Tay Edwin lần mò cổ áo cô.
Anh ta nở nụ cười khinh khỉnh mị hoặc, “Sau đêm nay…” Mặt Edwin chợt biến sắc, lập tức rời khỏi người cô.
Trần Nhữ Tâm ngồi dậy, lạnh lùng nhìn anh ta: “Ban đêm giáo chủ Dylan đến thăm hỏi có chuyện gì?”
Edwin khiếp sợ khi thấy cô vẫn lấy lại được lí trí, nhưng sự phong độ điềm tĩnh của anh ta lại trở về.
Anh ta cười: “Ngày mai cô sẽ phải theo ta đến thánh địa gặp giáo hoàng Nghê Hạ.
Ta muốn hợp tác với cô.”
“Hợp tác?”
“Đúng.” Edwin bước qua trước mặt cô, “Chỉ cần cô đồng ý ngủ cùng ta một đêm thì ta nhất định sẽ bảo vệ cô chu toàn khi đến thánh địa.”
“Không cần.” Trần Nhữ Tâm trực tiếp từ chối mà chẳng thèm nghĩ ngợi.
“Tại sao?” Edwin khó hiểu với sự lựa chọn của cô, “Cô bơ vơ không nơi nương tựa, một thân một mình.
Mặc dù cô đã học được cách sử dụng nguồn sức mạnh kia nhưng lúc tới thánh địa, cô sẽ gặp rất nhiều người có thể sử dụng nguồn sức mạnh đó giống cô.
Mà thánh nữ giáo đình, chỉ có một thôi.”
“Việc trở thành thánh nữ giáo đình hay không chẳng quan trọng với tôi.” Trần Nhữ Tâm nhìn anh ta, chuẩn bị ra tay, “Nhưng giáo chủ Dylan làm tôi hơi bất ngờ đấy.”
“Tôi chưa nhìn thấy hai chữ bất ngờ trên mặt cô đâu.” Mặt Edwin lộ vài phần gian manh, “Thật sự không nghĩ kĩ một chút sao?”
Trần Nhữ Tâm thờ ơ nhìn anh ta, mặt vô cảm, biến nguồn sáng trong tay thành sợi tơ rồi đánh về phía anh ta.
Những sợi tơ kia lập tức bị Edwin nắm trong tay.
Anh ta nở một nụ cười ngạo mạn với Trần Nhữ Tâm: “Dẫu gì ta cũng là giáo chủ giáo đình.
Năng lực này làm sao gây tổn thương cho ta được?”
Đương lúc nói chuyện, những sợi tơ giữa ngón tay anh ta đã biến mất.
“À thế à?” Trần Nhữ Tâm rút một thanh dao găm không biết từ đâu, nhắm thẳng vào ngực anh ta – –
“Ha ha, cô đúng thật là…” Edwin thoải mái né tránh đòn công kích của cô.
Anh ta lùi ra sau một bước và sẽ tha cho cô, bởi dù sao mục đích của anh ta vẫn là đưa cô tới thánh địa.
“Cô không muốn thì ta cũng không ép.
Cất dao găm đi.”
Trần Nhữ Tâm không đánh được anh ta nên đành thôi.
“Ngày mai hãy nói lời từ biệt với cô nhóc kia thật tốt nha.
Sau khi đến thánh địa cô sẽ không ra ngoài dễ dàng được đâu.” Edwin cười cười rồi rời đi.
Chờ khi hơi thở của anh ta thực sự biến mất, dao găm trong tay Trần Nhữ Tâm mới rơi xuống.
Thân thể cô lui về sau một bước như bị kiệt sức.
Nhưng vừa lui thì chợt đụng phải một lồng ngực lạnh lẽo quen thuộc.
“…Chester?”
Vết bớt khế ước hằn lên từ dưới lớp da ở cổ.
Cảm giác như kim châm khiến cô không nhịn được mà cúi đầu rêи ɾỉ thành tiếng.
Cô chẳng có cách nào khác để giảm bớt cái đau đớn này nên chỉ biết cắn môi chịu đựng.
“Đau?” Không hiểu tại sao giọng nói của người đàn ông lại rét lạnh giữa đêm hôm như vậy, cộng thêm cơn giận dữ mơ hồ làm người ta khó phát hiện được và cả sự ngứa ngáy chết người khi đồ của mình bị kẻ khác ngấp nghé.
Cảm giác ấy rất quái lạ, suýt nữa khiến anh vuột mất kế hoạch của mình, ra tay giết chết cái tên con lai kia.
Nhưng cuối cùng lí trí đã không để anh làm chuyện ngu xuẩn đó.
Nhưng cũng vì thế mà đáy lòng mới bùng lên ngọn lửa vô danh.
Không tìm được chỗ phát tiết.
“…Ừ.” Trần Nhữ Tâm thều thào đáp.
Nếu không đau như vậy thì cô suýt chút nữa đã bị Edwin Dylan thôi miên.
Loại thôi miên ấy vô cùng kì dị, nhưng lại làm người ta không phát hiện ra.
Nếu không nhói ở cổ thì có lẽ cô sẽ bị Edwin điều khiển một lần nữa.
Cảm giác này cũng chẳng ổn.
Tuy nhiên, may là Chester vẫn kịp lúc.
Chester nhìn dáng vẻ kiên cường nhẫn nhịn của cô rồi duỗi tay ôm lấy eo cô.
Khoảnh khắc ấy, thân thể Trần Nhữ Tâm hơi run.
Tức thì Chester cũng nhận ra mùi máu tanh thoang thoảng.
Anh khẽ nhíu mày: “Ngươi bị thương ư?”
“Ừm.” Trần Nhữ Tâm tựa vào lồng ngực lạnh buốt của anh.
Dây leo đỏ đang quấn trên cổ không còn cử động nữa.
Cơn đau đớn cũng dịu dần.
Cô đáp: “Bị ma cà rồng cào.”
Ánh mắt Chester lạnh lẽo.
“Nghe nói, đối phương là trưởng lão.”
“Thì ra lão già kia đã chết trong tay ngươi.” Chester ôm cô lên, đặt cô ngồi trên giường rồi sờ cần cổ mảnh mai của cô, “Vậy tại sao vừa nãy tên kia cũng làm vậy với ngươi mà ngươi lại không phản kháng?”
Trần Nhữ Tâm dựa vào anh, hơi suy tư, nói: “Năng lực của hắn rất kì lạ.
Ban đầu em chưa kịp phòng bị nên đã bất cẩn trúng chiêu.”
“Vì thế ngươi để hắn chạm vào cơ thể ngươi?” Đáy mắt Chester đỏ rực.
Nửa bên mặt bị huỷ hơi đáng sợ dưới ánh lửa bập bùng.
Trần Nhữ Tâm thoáng nhận ra điều gì, “Ngài…không thích người khác chạm vào em?”
Một sự nôn nóng dâng lên trong lòng khiến anh cau mày lại.
Bàn tay lạnh lẽo vuốt ve cổ cô.
Anh cúi đầu, lộ răng nanh và cắn thủng phần da ở gáy cô một cách dễ dàng.
Anh cắn hơi mạnh, như đang phát tiết sự nôn nóng vừa dâng lên trong lòng.
Trần Nhữ Tâm xoa lưng anh, không hề ngăn cản hành động của anh.
Máu ngọt trượt xuống theo yết hầu.
Chester dùng bữa chậm rãi, chưa làm Trần Nhữ Tâm cảm thấy khó chịu.
Dùng bữa xong, dường như đã tỉnh táo hơn nên Chester buông cô ra.
Anh nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đỏ tươi, “Ngươi là của ta.” Rồi đẩy ngã Trần Nhữ Tâm nhân lúc cô chưa kịp đề phòng.
Móng tay nhọn cào rách áo choàng trên người cô..