Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 42: Tg2_17
Bấy giờ cả hai đi qua một trấn hoang nhỏ.
Bầu không khí vẫn nóng ran, hoà lẫn với bão cát cũng đủ khiến lòng người bực bội.
Trần Linh Thiệu chẳng muốn cởϊ áσ khoác dưới cái tiết bão cát này, nhưng anh lại chúa ghét mồ hôi ẩm ướt dính trên quần áo…
Trần Nhữ Tâm luôn được anh dắt, dĩ nhiên cô cảm thấy anh không được thoải mái.
(Chúng ta nghỉ ngơi một xíu nha?)
“Tôi không sao đâu.” Trần Linh Thiệu dịu dàng trả lời.
Anh không thấy mệt lắm.
Khoé mắt lúc nào cũng rủ xuống rồi kéo tà áo theo thói quen, kéo xong lại vuốt phẳng, không ngừng lặp đi lặp lại động tác này.
Chưa đợi anh từ chối, Trần Nhữ Tâm dựa gần vào anh, sau đó ôm lấy anh.
Năng lượng vận chuyển trong tinh hạch, chỉ nháy mắt hơi thở lạnh buốt đã bao phủ anh.
Trần Linh Thiệu chẳng thể chối từ, không nhịn được chống cằm lên vai cô.
Trong cổ họng phát ra một tiếng than thở thoải mái, cứ ôm cô như vậy.
Rất lâu sau, Trần Linh Thiệu mới buông cô ra.
Anh bất đắc dĩ cười nhìn cô, đáy mắt chìm đắm sự nuông chiều và dịu dàng không thể lơ đi được, giọng nói trầm thấp: “Em cứ thế sẽ làm tôi nghiện đấy.”
(Chẳng liên quan.)
Chữ cuối cùng chưa kịp viết xong thì tay Trần Nhữ Tâm đã bị anh cầm.
Mười ngón tay đan xen.
Sau đó anh khẽ hôn lên mi tâm cô, dù đáy mắt thoáng qua sự bướng bỉnh nhưng lại khiến người ta vô thức cảm thấy e ngại.
Anh nói: “Em chỉ thuộc về tôi.”
Trần Nhữ Tâm điềm tĩnh gật đầu, (Tôi chỉ thuộc về anh.)
Lần này, cô đã dùng ngôn ngữ tinh thần.
Trần Linh Thiệu ngẩn ra.
Dĩ nhiên anh hiểu nên không khỏi cúi đầu cười một tiếng: “Tất nhiên rồi.”
Sự bình yên này, cảm giác năm tháng an nhàn làm lòng người suиɠ sướиɠ.
Trần Linh Thiệu tiếp tục dắt tay cô vội vàng lên đường.
Bọn họ đi qua đường phố vắng người, thây ma ngập tràn thị trấn, thêm cả những thực vật biến dị mọc khắp núi rừng.
Cuối cùng họ ở lại một thôn xóm vài hộ gia đình.
Nơi này cách rất xa căn cứ có người sinh sống.
Cư dân hung hãn, ngang tàng và bạo ngược.
Phần lớn là người kiếm kế sinh nhai bằng việc cướp bóc.
Bản thân bọn họ là những dị năng giả.
Dù là người bình thường nhưng cũng là người đã từng có kinh nghiệm sinh tồn.
Bằng không họ sẽ chẳng lựa chọn ở lại và đi cầu xin sự che chở từ những người sống trong căn cứ.
Trần Nhữ Tâm mặc áo choàng rộng thùng thình, đầu đội mũ trùm, vành nón gần như che kín chóp mũi, chỉ để lộ một đôi môi trắng bệch.
Đám người kia thấy cô cũng chẳng phát hiện ra điều bất thường, có chăng sự xuất hiện của Trần Linh Thiệu khiến trong mắt bọn họ toát lên vẻ tham lam và ham muốn khi trông thấy nhan sắc xinh đẹp của phái nữ.
Con ngươi xám nhạt của Trần Linh Thiệu thoáng lay động, đương muốn xử lí mấy người đó thì lại bị Trần Nhữ Tâm cầm tay, im lặng ngăn cản anh hành động.
Cũng không phải Trần Nhữ Tâm định buông tha cho mấy người này, mà là nghĩ đến thân thể đang suy kiệt với tốc độ khủng khiếp của Trần Linh Thiệu, sử dụng dị năng có tính tấn công dĩ nhiên sẽ càng gây tổn thương lớn cho anh.
Trần Linh Thiệu nghe theo cô, không phản ứng với đám người kia nữa.
Cả hai đi rất xa, phát hiện có vài dị năng giả đang âm thầm đi theo sau.
Lần này đến Trần Nhữ Tâm cũng không vui nổi.
(Anh đứng tại chỗ đợi tôi nhé.)
“Để tôi.” Chỉ thoáng chốc ánh mắt Trần Linh Thiệu lạnh xuống.
Trần Nhữ Tâm còn chưa kịp ngăn lại thì đã bị năng lực mạnh mẽ trong cơ thể anh áp chế.
Hình như cùng lúc đó, cô nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đám người kia.
Bọn chúng chết mà không biết mình chết như thế nào.
Còn Trần Linh Thiệu vừa bắt đầu vẫn chẳng ngoảnh lại.
Chỉ là, việc sử dụng dị năng khiến sắc mặt anh càng yếu đi.
Trần Nhữ Tâm lườm anh một cái.
Còn dám cậy mạnh.
Nếu để cô xử lí đám người kia thì chỉ cần tốn chút thời gian là đủ rồi.
Cô thở dài trong bụng.
Nếu thân thể người này không có gì cản trở, chắc chắn anh sẽ là BUG cực lớn của thế giới, mạnh mẽ như vậy, ở thế giới này vốn đã không bình thường rồi.
Nhưng dựa vào tốc độ suy kiệt bất khả tư nghị của anh thì vẫn khiến người ta không thể không thừa nhận một sự thật khó bác bỏ rằng, thời gian dành cho anh quả thật không thừa nhiều nữa.
Nhớ về hình ảnh từng trông thấy trong mơ, nội tâm Trần Nhữ Tâm bỗng dâng lên một cảm giác khó nói thành lời, hô hấp khó nhọc, nhưng rõ ràng cô lại không có hô hấp.
“Đừng lo lắng.
Tôi còn chưa yếu tới vậy đâu.” Có lẽ nhận ra được sự lo lắng từ cô, Trần Linh Thiệu cười cười: “Em ôm tôi một cái thì tôi sẽ khá hơn nhiều.”
(…) Người này thiệt tình…Tuy Trần Nhữ Tâm nghĩ như thế nhưng cô vẫn ôm lấy anh.
Sắc trời đã tối hẳn.
Trần Nhữ Tâm vừa nghĩ đến việc đêm nay nên nghỉ ở nơi nào thì nhìn thấy Trần Linh Thiệu ngừng bước.
Sắc mặt lạnh đi.
(Sao vậy?) Cô hỏi.
Trần Linh Thiệu dịu dàng nắm tay cô, hệt như đang trấn an cô.
“Nếu người đã đến hết rồi thì sao còn trốn trốn tránh tránh như con chuột thế?” Giọng Trần Linh Thiệu thong thả mang theo sự vui vẻ bất cần, “Đứng tít đằng xa đã ngửi thấy mùi hôi thối của mày rồi đấy, Mục Chước ạ.”
Một giây ngay khi tiếng Trần Linh Thiệu vọng lên, ánh chớp trắng xanh xuất hiện trong không trung tăm tối.
Một gã đàn ông mặc áo đỏ bước ra từ ánh chớp, gã nhìn Trần Linh Thiệu, sát ý khắc sâu nơi đáy mắt.
Trần Nhữ Tâm hốt hoảng trong lòng.
Thế mà cô lại không hề phát hiện ra người này!
Chút xíu hơi thở cũng chẳng có, hệt như đang xuất hiện ở nơi trống rỗng.
Đột nhiên, Trần Nhữ Tâm bỗng dưng nhớ ra lúc trước khi đi qua ngôi làng nhỏ kia, ánh mắt của những dị năng giả và người bình thường, bấy giờ mới phát hiện điều không đúng.
“Đừng rời xa tôi.” Trần Linh Thiệu sợ cô gặp nguy hiểm.
Mục Chước hiện tại đã không còn là Mục Chước ngày xưa, cũng chẳng biết người này sẽ dùng thủ đoạn gì, mang dị năng tăng cấp của mình qua đây, ngay từ đầu gã ta đã che giấu thực lực rồi.
Trái lại Trần Linh Thiệu không hề sợ gã.
Có thể lúc trước anh e ngại những con chuột chưa từ bỏ ý định đã làm anh bị thương, nhưng lúc này đây, anh cũng chẳng còn để lại kẽ hở nào nữa.
“Trần Linh Thiệu, tao tìm mày lâu lắm đấy.” Mục Chước từng bước từng bước đi qua.
Cảm giác áp bách mạnh mẽ kia không hề che dấu.
Mà ở đằng sau gã, vài dị năng giả cấp cao bước ra.
Chẳng qua bộ đồ trên thân bọn họ không phải là chế phục của căn cứ Chu Tước nên không thể phân biệt được thân phận.
Trần Linh Thiệu vừa vặn dùng dị năng bao lấy Trần Nhữ Tâm bên cạnh, để cô tránh đi sát ý mãnh liệt rồi hơi mỉm cười: “Muốn sao.”
“Muốn mạng mày nhé!”
“A…” Môi mỏng Trần Linh Thiệu khẽ nhếch, ý châm biếm khỏi nói cũng biết.
Nói thì chậm nhưng thực ra lúc đó lại rất nhanh.
Tia sét màu đỏ trong tay Mục Chước đánh về phía Trần Linh Thiệu.
Trần Linh Thiệu không né mà chỉ vươn tay.
Thế mà tia sét kia lại bị anh chộp lấy chỉ nháy mắt ngắn ngủi!
Lần này Trần Nhữ Tâm cũng thoáng kinh ngạc.
Anh còn che giấu thực lực ư?
Sấm sét đó cũng không phải sấm sét bình thường, bên trong còn hoà lẫn với rất nhiều sát khí, cũng chẳng biết Mục Chước đã giết bao nhiêu người mới luyện thành được.
Bấy giờ duy chỉ có Trần Linh Thiệu mới biết rõ, thủ đoạn người kia đã dùng để luyện thành là ánh chớp máu.
Sấm sét này không đơn thuần chỉ tấn công người ta đơn giản như thế.
Thứ được ánh chớp bao bọc mới chính là vũ khí thực sự của Mục Chước – – móng nhọn.
Nếu đụng phải tia sét này thì chỉ trong nháy mắt sẽ phải hứng chịu sự hành hạ khổ sở đến tận khi cơ thể bị vắt kiệt máu tươi.
Mà thứ vũ khí được ánh chớp bao bọc sẽ trực tiếp xuyên qua da người, đâm thủng lục phủ ngũ tạng của người đó.
Nhưng hiện tại tia chớp ấy lại bị Trần Linh Thiệu thoải mái nắm trong tay, không hề có tính công kích nào.
Mục Chước tựa hồ đoán được cảnh tượng ấy, cũng chẳng kinh ngạc.
Ánh chớp xung quanh gã đang tăng nhiều lên.
Tay Trần Linh Thiệu hơi dùng sức.
Móng nhọn vốn mang ánh chớp lại hệt như sợi mì vậy, trực tiếp bị cắt lát rơi trên mặt đất.
“Thì ra đây mới là vũ khí của mày?” Trần Linh Thiệu khẽ ngẩng đầu, híp mắt nhìn gã, “Thời gian mày thức tỉnh đầy đủ dị năng không lâu lắm nhở…là ngày thằng con trai đó chết sao?”
“Mày! Muốn chết à!!” Dường như bị đụng vào vảy ngược, cả người Mục Chước nổi giận hệt như sư tử vậy, tấn công càng đơn giản và trực tiếp – –
Trần Linh Thiệu bước lên một bước, duỗi tay ra, một trường đao đen rơi vào tay anh.
Dù không thấy động tác nào nhưng anh thật sự có thể đỡ được đòn tấn công của Mục Chước.
Nhóm người mang dị năng đang đứng một bên xem cuộc chiến hơi nhíu mày.
Không phải anh chưa động, mà là vì tốc độ di chuyển quá nhanh.
Mắt người thường căn bản không thể thấy rõ, thế cho nên anh cơ hồ không hề động tí nào.
Chỉ dùng vũ khí trong tay để nhẹ nhàng đỡ thôi cũng trực tiếp ngăn được đòn công kích mãnh liệt của Mục Chước rồi.
Xem ra, lời Mục Chước nói không hề lừa lọc.
Gã đàn ông tên Trần Linh Thiệu này quả nhiên là nghịch thiên, thế mà có thể thức tỉnh đầy đủ dị năng vào đầu mạt thế, hơn nữa còn tạo ra mạt thế…
Dựa vào điều cuối cùng ấy thì những lão làng như bọn họ cũng không thể hợp tác nổi.
Đối với ân oán cá nhân giữa người điều hành cao nhất căn cứ Chu Tước là Mục Chước và Trần Linh Thiệu, bọn họ chẳng có hứng thú gì.
Vì tương lai của toàn thể nhân loại, vì đời sau, họ thật sự không thể làm những việc không liên quan đến mình.
Cho nên họ đi theo Mục Chước tới đây, tiếp cận với gã đàn ông tên Trần Linh Thiệu này.
Nếu sự thật đúng như lời Mục Chước đã nói thì đám người bọn họ chắc chắn phải bắt người này về.
Không gì ngoài hành vi mang tội ác tày trời của anh.
Cởi chuông phải cần người buộc chuông.
Thế giới nhất định phải trở thành nơi thích hợp để con người sinh tồn mới được.
Vì vậy lúc Mục Chước đang ra tay, đám người bọn họ cũng ăn ý lựa chọn tầm ngắm rồi cùng nhau phối hợp bắt người này về.
Nhưng hiển nhiên Mục Chước lại không nghĩ như thế.
Gã muốn giết Trần Linh Thiệu.
Trần Nhữ Tâm được che sau lưng đã thu tất cả vào mắt, cũng trông thấy khí thế sắc bén của Trần Linh Thiệu.
Việc anh đối kháng với Mục Chước hệt như đang thật sự giết người vậy, không hề có tí động tác dư thừa mà trực tiếp tấn công vào điểm trí mạng.
Anh chưa sử dụng dị năng.
Đây là điều khiến cô tạm yên tâm.
Dị năng của Trần Linh Thiệu rất lợi hại, cơ hồ vượt qua cả phạm vi người bình thường.
Nhưng điều đó sẽ gây tổn thương trực tiếp tới cơ thể anh.
Chẳng qua thứ khiến Trần Nhữ Tâm bất ngờ là kĩ thuật đánh nhau của anh rất khủng khiếp!
Trần Nhữ Tâm không khỏi thấy may mắn vì lúc trước đã không động thủ khi chưa biết anh là Trần Linh Thiệu.
Nếu không, một giây ấy khi mình động thủ với anh thì nhiệm vụ sẽ trực tiếp thất bại.
“Keeng – -” Tiếng vũ khí ma sát chói tai vang lên trong đêm làm người ta vô cớ nổi một tầng da gà.
Trần Nhữ Tâm đổ dồn tất cả sự chú ý lên người Trần Linh Thiệu.
Nhưng cô vẫn dành chút quan tâm cho những dị năng giả đang ngấp nghé ngoài kia.
Chỉ e là mấy gã này sẽ đánh lén sau lưng.
Thế mà, dù đã lâu nhưng Mục Chước vẫn chưa thấy Trần Linh Thiệu sử dụng dị năng.
Anh chỉ đơn thuần dùng kĩ thuật đánh nhau kịch liệt để đối kháng với gã thôi.
Điều này lại khiến Mục Chước phẫn nộ.
Gã đã sớm bị sự phẫn nộ che khuất lí trí, chỉ muốn lóc từng miếng thịt người trước mặt, nghiền xương thành tro!
Mấy dị năng giả nhìn nhau, ăn ý lôi vũ khí trong người ra, bắt đầu tham chiến.
Trần Nhữ Tâm cảnh giác liếc bọn họ một cái, đều là cường giả cấp bảy! Đám người này ngoài mặt không giống như dị năng giả, nhưng trái lại hơi thở y hệt Bạch Tiểu Nhã lúc trước…
Hình ảnh trước mắt cực kì bất lợi đối với Trần Linh Thiệu.
Cô còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở Trần Linh Thiệu thì chợt nhận ra, thế mà đám người kia lại tấn công về phía mình – –
Chỉ nháy mắt, không gian hệt như ngưng trệ, Trần Nhữ Tâm trực tiếp đưa tay cướp lấy vũ khí của đối phương.
Rõ ràng mục đích của họ không phải là giết mình, mà là dùng mình để uy hiếp Trần Linh Thiệu.
Mặc dù đẳng cấp giữa Trần Nhữ Tâm và bọn họ tương đương nhau.
Nhưng giới hạn của thây ma quá lớn, ngoại trừ thân thể khoẻ mạnh thì dị năng cũng không hề tăng.
Còn con người lại khác, bọn họ chỉ hỗ trợ và phối hợp cùng nhau đã đủ khiến Trần Nhữ Tâm rơi vào thế bị đồng rồi.
Trần Linh Thiệu đang trong chiến đấu dĩ nhiên nhận ra Trần Nhữ Tâm bị vài người vây công.
Tâm thần anh lập tức không yên, cũng chẳng hơi đâu đi dây dưa với Mục Chước nữa.
Chiêu thức cũng xuất hiện vài chỗ sơ hở…
Mục Chước đợi đúng thời cơ, cười lạnh: “Mày cũng có ngày hôm nay đấy!” Lập tức tia sét bọc móng nhọn trong tay đánh về phía cổ anh.
Dù Trần Linh Thiệu đã né được chỗ trí mạng, nhưng móng nhọn kia vẫn cào vào vai anh.
Tức thì, máu chảy ồ ạt, rất nhanh áo Trần Linh Thiệu đã bị máu tươi nhuộm đỏ…Nhưng lông mày Trần Linh Thiệu vẫn chẳng nhăn lấy một cái, trường đao trong tay chĩa vào mắt gã theo góc độ quái dị – –
Mục Chước hốt hoảng lui về phía sau vài bước.
Trần Linh Thiệu lợi dụng lỗ hổng, trực tiếp dùng dị năng dịch chuyển tức thời đến bên cạnh Trần Nhữ Tâm.
Ngay sau khi anh trông thấy gò má Trần Nhữ Tâm bị thương vì đám dị năng giả, sự u ám giữa hàng lông mày tức khắc trào ra ngoài.
“A a – -” Đừng – –
Trần Nhữ Tâm còn chưa kịp ngăn cản thì dị năng trong cơ thể Trần Linh Thiệu đã bộc phát chỉ nháy mắt ngắn ngủi.
Mắt mấy dị năng giả đều lộ vẻ sợ hãi, bị năng lực mạnh mẽ kia doạ sợ tới độ loạn đầu loạn óc, tiết tấu phối hợp giữa đôi bên cũng bị đánh loạn trong chớp mắt.
“Nếu chúng mày đã muốn chết!” Đáy mắt Trần Linh Thiệu tràn đầy sát ý, mặt vô cảm quét qua bọn họ một lượt, “Tao sẽ tiễn chúng mày đoạn đường ha.”
Lời còn chưa dứt, tức thì cử động của Trần Linh Thiệu quái dị, hệt như ác quỷ áp sát ngay bên cạnh những người kia, sau đó tay anh trực tiếp đâm thủng trái tim họ.
Thủ đoạn tấn công này…Máu phun trào, Trần Linh Thiệu ghê tởm rút tay mình về, nháy mắt tiếp theo bỗng đứng sau lưng tên còn lại, dùng cách thức tương tự để đoạt mạng người.
Trần Nhữ Tâm đứng một bên cũng bị máu văng tung toé.
Mùi máu mê hoặc khiến bản năng của cô trỗi dậy.
Cô còn chưa kịp đè khát vọng xuống đã bắt gặp Mục Chước cầm móng nhọn ra tay từ sau lưng Trần Linh Thiệu.
Thân thể nhanh hơn đại não một bước.
Trần Nhữ Tâm tay không đỡ lấy móng nhọn kia.
Dù sao móng nhọn cũng chẳng phải thứ bình thường.
Dù là Trần Nhữ Tâm thì tay vẫn bị móng nhọn gây tổn thương.
Mục Chước lườm nữ thây ma đang ngăn cản lối đi của mình.
Hơi thở cấp bảy không hề che giấu.
Gã lạnh lùng quát: “Cút ngay!”
Trần Nhữ Tâm đỏ mắt lạnh lùng nhìn gã, không lùi mà tiến lên, chẳng thèm để ý hai tay bị đâm thủng, nhắm thẳng vào cổ đối phương.
Mục Chước lập tức cười lạnh một tiếng: “Vậy tao cứ giết chết mày trước nhé!”
Mình Trần Linh Thiệu nhuốm đầy máu tươi bị ba người mang dị năng bao vây không thoát ra được, vì phát hiện Trần Nhữ Tâm vốn không phải đối thủ của Mục Chước và lo lắng cho tình hình của cô nên anh cũng hết cách để ứng phó hết sức.
Năng lực trong cơ thể thì càng ngày càng mất đi khống chế, xuất chiêu cũng mất sự bài bản…
Dĩ nhiên đám người kia phát hiện ra điều này, lập tức tận dụng thời gian ngăn anh lại, buộc Trần Linh Thiệu phải khoanh tay chịu trói.
Nhưng sao Trần Linh Thiệu lại không nhìn ra ý định của bọn họ chứ.
Do vậy môi mỏng hiện lên nụ cười mang mười phần trào phúng, rồi kế tiếp là bạo động dị năng – –
Trần Linh Thiệu đứng tại chỗ không động đậy.
Một dòng nước xoáy vờn quanh thân thể đang bạo động của anh khiến mặt mũi đám người kia lộ vẻ sợ hãi, bởi họ nhận ra rằng sức mạnh trong cơ thể mình cũng đang bạo động.
Bản thân họ ý thức được năng lực đã bị khống chế nên sợ hãi theo bản năng.
“Đây là…Xảy ra chuyện gì vậy?!”
“…Trần Linh Thiệu, cậu dừng lại ngay!” Có người đã sợ.
Nhiệm vụ này vốn chẳng mang gánh nặng gì, nhưng tình hình hiện tại lại buộc họ cảm thấy sợ hãi vô cớ.
Chẳng biết là sợ hãi vì bị khống chế năng lực, hay là sợ khi phải đối diện với một Trần Linh Thiệu vượt qua hẳn phạm vi người bình thường.
“Không kịp rồi nha.” Môi mỏng Trần Linh Thiệu cong lên, kèm theo đó, vì đám người kia không thể chịu nổi năng lực bạo động trong cơ thể nên đã nổ banh xác mà chết.
Bấy giờ bên cạnh Trần Nhữ Tâm đã sa cơ lỡ vận.
Nhưng cô vẫn chưa buông tha.
Dù Mục Chước có lợi hại thì cũng không hẳn là cô không chống đỡ được.
Thế nhưng, lúc này năng lực của Trần Linh Thiệu đã không còn ở bên cạnh cô.
Sức mạnh bạo động khiến nhiệt độ toàn thân anh tăng cao và sắp vượt qua giới hạn người bình thường rồi.
Lục phủ ngũ tạng đều quặn đau.
Anh nhìn Trần Nhữ Tâm cách đó không xa đang dây dưa với Mục Chước.
Anh nhắm mắt rồi lại mở ra.
Đáy mắt mang vẻ quyết tuyệt hệt như có thứ gì đó đang chống đỡ cho anh.
Anh di chuyển tức thời đến bên cạnh Trần Nhữ Tâm một lần nữa, trường đao đen trên tay đâm thẳng về phía Mục Chước – –
Nguy hiểm trong chớp mắt buộc Mục Chước vô thức né đi.
Trần Linh Thiệu ôm eo Trần Nhữ Tâm, nhưng Mục Chước sao có thể trơ ra nhìn bọn họ bỏ chạy ngay dưới mí mắt mình, gã lập tức tập trung không gian lại.
Sắc mặt Trần Linh Thiệu ngày càng yếu ớt.
Nếu là bình thường, chút bản lĩnh ấy của Mục Chước chắc chắn không thể cản được anh.
Nhưng trước mặt gã, cơ thể anh đã không còn chống đỡ nổi.
Mỗi một giây đều bị hành hạ, chỉ có thể dùng ý chí để duy trì sự tỉnh táo.
Nhưng anh không thể ngã xuống được!
Trần Nhữ Tâm biết anh đang khó chịu.
Tay cô ôm thắt lưng anh khiến cả trọng tâm cơ thể anh dựa vào người mình.
Đối diện với sự săn sóc từ cô, Trần Linh Thiệu ấm lòng, nhưng đồng thời lại bất lực vì thân thể tàn tạ của chính anh…Bất kể thế nào thì anh vẫn muốn cô được bình an rời đi…
Lúc này, đáy mắt Mục Chước toát ra nỗi căm thù thấu xương.
Trên tay mang theo năng lực mạnh mẽ khó tránh.
Gã quát lên: “Trần Linh Thiệu, đi chết đi!”
Trần Linh Thiệu chẳng có tí phản ứng dư thừa nào, chỉ bình tĩnh kể lể: “Nếu như qua nửa năm nữa thì có lẽ tao thật sự không phải là đối thủ của mày, tiếc thay…”
Lập tức, không khí bốn phía kết thành vô số đao gió, chúng đồng loạt lao về phía Mục Chước.
Nhưng Mục Chước chỉ cười lạnh một tiếng, liều mạng mang khí thế đồng quy vu tận đánh về hướng Trần Linh Thiệu – –
Trong mắt Trần Nhữ Tâm tập trung vào đòn tấn công của Mục Chước.
Thân thể Trần Linh Thiệu đã không còn chịu được bất cứ tổn thương nào nữa.
Trần Nhữ Tâm chẳng chút do dự, trực tiếp ngăn trước mặt Trần Linh Thiệu, thuận tiện ôm chặt lấy anh – –
“…Em!”.