Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 43: Tg2_18
Cổ Trần Nhữ Tâm bị móng nhọn cào qua, da thịt nứt toác, không có máu chảy, nhìn cực kì đáng sợ…
“…Em!” Hai mắt Trần Linh Thiệu trợn to.
Trong ánh mắt lộ vẻ khổ sở, còn cả sự đau lòng và hơn hết là sự tự trách, “Sao em lại ngốc thế…”
Trần Nhữ Tâm không trả lời anh.
Cô chỉ ôm chặt thắt lưng anh, tay kia cố chấp cầm một thứ ném về phía Mục Chước.
Thứ đó đụng phải sức mạnh dị năng, chỉ nháy mắt đã phát ra quầng sáng mãnh liệt, nó chiếu vào màn đêm tựa như ban ngày.
Cô không trì hoãn nữa.
Nhưng ngay lúc ấy, Trần Nhữ Tâm nhức đầu, cảm giác khó hiểu khi bị một luồng sức mạnh quái dị tập trung lên người mình.
Nhưng vốn dĩ cô chưa kịp làm gì, lập tức mang Trần Linh Thiệu rời đi…
Quầng sáng trắng biến mất, hai mắt Mục Chước tạm thời không thể nhìn rõ nên chỉ đứng tại chỗ.
“Trò mèo vờn chuột à, tao sẽ chơi với chúng mày.
Ha ha ha ha…Tao chống mắt xem xem đôi uyên ương chúng mày còn liều mạng chạy được đến đâu!”
Tiếng cười quái dị mà ngông cuồng cứ vang vọng trong đêm như vậy.
Buổi tối tĩnh mịch lại càng thêm phần quỷ quái.
…
>>>>>
Trần Nhữ Tâm ôm Trần Linh Thiệu đi rất lâu.
Cô cũng chẳng nhớ nổi đã mất bao lâu nữa, chỉ thấy một chút ánh sáng lồ lộ phía cuối chân trời, trời sáng rồi…
Bấy giờ cơ thể Trần Linh Thiệu nóng hừng hực.
Hình như lúc tiêu hao anh đã không còn nhiều thời gian nữa.
Ý thức của anh đã hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Vì để anh thoải mái hơn nên Trần Nhữ Tâm trực tiếp ôm ngang anh lên, đi về nơi vô định.
Trời đã sáng hẳn.
Trần Nhữ Tâm tìm chỗ tương đối râm mát có thể nghỉ ngơi được, nhẹ nhàng bỏ anh xuống.
Chưa kịp lo cho vết thương trên người mình, Trần Nhữ Tâm ngồi xổm trước mặt anh.
Máu từ vết thương trên vai Trần Linh Thiệu vẫn chưa khô, cần phải được xử lí nhanh chóng một chút.
Trần Nhữ Tâm duỗi tay cởϊ áσ khoác và quần áo bên trong cho anh.
Cũng may quần áo anh mặc là chất cotton nên dễ xé.
Không có sẵn thuốc, cô chỉ đành băng bó sơ sài rồi đắp áo khoác lên người anh để tránh bị lạnh.
Còn vết thương trên cổ mình, Trần Nhữ Tâm chỉ xé một tấm vải từ chiếc áo choàng, quấn quanh vùng da thịt bị nứt toác.
Cô cần đi lấy chút nước về.
Nếu anh đã tỉnh thì dĩ nhiên sẽ không cần cô phải ra ngoài tìm nước uống.
Nhưng trước mắt chưa biết phải mất bao lâu anh mới tỉnh lại…
Trước khi đi, Trần Nhữ Tâm ngồi xổm trước người anh.
Chống trán mình lên trán anh, xác định hô hấp không bất thường, bấy giờ mới đứng dậy rời đi.
Tốc độ hồi phục của Trần Nhữ Tâm đã nhanh hơn rất nhiều.
Dựa vào trực giác thây ma để chạy tới nơi có con người.
Ước chừng một tiếng đồng hồ sau, vận may của cô không tồi, đụng phải con người đang đi ra ngoài săn bắn.
Lúc này độ che phủ trên thân Trần Nhữ Tâm vô cùng chặt chẽ.
Vì không để tính đặc thù của thây ma bị lộ nên cô đã đội mũ trùm rộng thùng thình, tay cũng bị ống tay áo che kín.
Trông thấy đám người kia, cô không tuỳ tiện sán lại gần mà giơ tay lên, tỏ vẻ mình không có ác ý.
Mặt đám người kia dịu đi rất nhiều, nhưng cũng chẳng hề buông lỏng cảnh giác.
Trần Nhữ Tâm lấy giấy viết trước đó ra, (Tôi muốn dùng tinh hạch để đổi nước và thuốc chữa thương ngoài da.)
Ánh mắt bọn họ liếc về phía người phụ nữ cầm đầu.
Người phụ nữ ấy ước chừng 30 tuổi.
Dấu ấn thời gian đã in hằn rõ ràng trên gương mặt cô ta.
Vì tính tình nghiêm túc cẩn thận nên cô ta tỏ ra cực kì lạnh lùng.
Đúng lúc trong đám bọn họ có người mang dị năng hệ thuỷ, nói: “Đổi nước cho cô ấy, thuốc thì không có đâu.”
“Được.” Một người đàn ông lấy túi nước đã rót đầy rồi ném về hướng cô gái kì lạ kia.
Trần Nhữ Tâm giơ tay nhẹ nhàng tiếp lấy, sau đó móc từ túi tiền một viên tinh hạch thây ma cấp bốn, ném qua.
Đám người kia bắt gặp tinh hạch cấp cao, không khỏi kinh ngạc, còn chưa kịp nói gì đã thấy cô gái kì lạ ấy biến mất tại chỗ, đi rất xa.
“Hơi thở người này hơi quái dị.” Người phụ nữ cầm đầu nhìn bóng lưng Trần Nhữ Tâm, thì thầm một câu.
Đồng đội đứng phía sau cô ta không khỏi cười nói: “Chắc không phải thây ma đâu ha?”
Một người khác cười nhạo: “Thây ma muốn nước á? Đầu óc cậu bị thây ma gặm à?”
“Cút cút cút, ai cần cậu lo!”
“Cậu nghĩ nhiều, chẳng qua tôi đang hoài nghi chỉ số thông minh của cậu thôi à.”
“Cái thằng khỉ gió này, cậu cút lại đây cho tôi! Xem ông có quất chết cậu không!”
“Thần kinh rung rinh.”
“…Im đi.”
Rốt cục đã ổn định, duy chỉ người phụ nữ đồng ý cấp nước kia nhăn mi tâm, nhưng cô ta không nói lời thừa thãi.
Năng lượng tản mát từ viên tinh hạch trong tay đủ để thăng một cấp.
Cô ta lạnh nhạt mở miệng: “Quay về căn cứ thôi.”
>>>>>
Tốc độ trở về nhanh hơn lúc đến.
Do Trần Nhữ Tâm lo lắng sẽ xảy ra chuyện không may nên chưa tới nửa tiếng cô đã quay lại nơi Trần Linh Thiệu ẩn náu.
Trên đường, Trần Nhữ Tâm không thấy dấu vết của con người, cảm thấy yên tâm một chút.
Thấy Trần Linh Thiệu vẫn đang chìm vào giấc ngủ say, Trần Nhữ Tâm đến bên cạnh anh, dùng miếng vải bông đã thấm nước lau mặt cho anh, rồi banh miệng anh ra, đút cho anh từng chút từng chút nước.
Trần Linh Thiệu vô thức nuốt xuống.
Trần Nhữ Tâm chẳng dám làm nhanh, dè dặt không để anh bị sặc.
Chờ khi uống chút nước xong, Trần Nhữ Tâm đặt tay lên tim anh, cảm nhận nhịp tim của anh vẫn đập bình thường và thong thả mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Miệng vết thương còn phải xử lí tốt, chỉ là trong tay chưa có thuốc, Trần Nhữ Tâm cũng chẳng biết nên làm thế nào.
Có lẽ Trần Linh Thiệu từng là vật thí nghiệm vô duyên vô cớ, thể chất vốn khác hẳn người thường.
Tốc độ kết vảy của miệng vết thương rất chậm, còn xuất hiện triệu chứng bị viêm lạ.
Trần Nhữ Tâm canh chừng bên người anh một ngày một đêm, rốt cục đương lúc nửa đêm, Trần Nhữ Tâm phát hiện anh có dấu hiệu tỉnh lại.
Không có tia sáng, chỉ có ánh trăng đỏ bên ngoài rọi vào từ cửa sổ nhỏ.
Trần Linh Thiệu chậm rãi mở mắt ra thì thấy ngay Trần Nhữ Tâm đang ngồi bên cạnh nắm tay mình, vẫn luôn nhìn mình.
(Ổn chưa?)
“…Vết thương của em sao rồi.” Trần Linh Thiệu nhìn phần cổ bị băng bó tuỳ tiện kia, nhớ lại lúc mình mất đi ý thức…Đáy mắt Trần Linh Thiệu thoáng qua vẻ tự trách, giọng nói hơi khàn khàn và suy yếu: “Tại tôi liên luỵ đến em.”
(Tự tôi có thể chữa thương cho mình, không đau đâu.)
Thân thể cô, dĩ nhiên Trần Linh Thiệu hiểu rõ.
Nhưng đâu vì thế mà phủ nhận nguyên nhân khiến cô bị thương là do mình…Anh đè xuống tâm trạng ấy, hiện tại không phải lúc sa sút.
“Em luôn như vậy à?”
Trần Nhữ Tâm gật gật đầu rồi liếc túi nước bên cạnh kia, lại lắc đầu.
(Có ra ngoài một chuyến.
Anh mãi chưa tỉnh, nhiệt độ cơ thể thì quá cao.
Thiếu nước sẽ rất nguy hiểm.)
Trần Linh Thiệu cũng nhận ra vết thương trên vai mình đã được băng bó đơn giản.
Sau đó ánh mắt rơi xuống túi nước đặt ở một góc, phát hiện phía trên có kí hiệu rõ ràng, mi tâm không khỏi cau lại: “Em tìm người để đổi nước ư?”
(Chưa bị phát hiện đâu, không sao.)
“Nếu em đụng phải bà già ấy thì chỉ e sẽ không đơn giản như vậy.” Giọng Trần Linh Thiệu trầm thấp, “Về sau đừng làm chuyện nguy hiểm nữa.”
Trần Nhữ Tâm gật đầu, chẳng qua nghĩ lại người phụ nữ nghiêm túc cẩn thận đã đồng ý đổi nước cho mình kia, rốt cục lựa chọn không nói gì cả.
(Anh đưa thuốc chữa ngoài da cho tôi đi.
Tôi băng bó miệng vết thương giúp anh một chút.)
Nghe vậy, Trần Linh Thiệu nhướng mi: “Em giúp tôi ư?”
Trần Nhữ Tâm lại gật đầu lần nữa.
Miệng vết thương của anh còn phải rửa qua mới được.
“Lại đây.” Nói xong, Trần Linh Thiệu mang một cái hòm thuốc từ không gian ra.
Trần Nhữ Tâm tiến lên nhận lấy hòm thuốc rồi mở.
Dẫu sao ở thế giới khác cô đã từng học ở học viện y, dù không chuyên nghiệp nhưng xử lí vết thương ngoài da đơn giản không thành vấn đề.
Thuần thục cởϊ qυầи áo trên người anh, vứt hết miếng vải bông băng bó lúc trước.
Dù vết thương trên vai đã chẳng còn chuyển biến xấu nữa, nhưng vẫn hơi dữ tợn.
Trần Nhữ Tâm cầm nước muối sinh lí từ trong hòm thuốc, dùng nhíp kẹp miếng bông y tế đã thấm nước rồi xử lí miệng vết thương của anh cẩn thận.
Miệng vết thương ở vai anh hơi sâu.
Lúc Trần Nhữ Tâm xử lí, cô cực kì tỉ mẩn, tránh để anh bị đau, cũng vì vậy mà mất rất nhiều thời gian.
Trần Linh Thiệu cứ nhìn cô chăm chú như thế.
Hình hài gò má trông rất dịu dàng.
Động tác của cô nhẹ nhàng.
Hình ảnh ấy làm anh cảm thấy hoảng hốt vì quá đỗi quen thuộc.
Rõ ràng trong ấn tượng chưa từng có hình ảnh này…Trần Linh Thiệu nhìn đến thất thần, mà bấy giờ Trần Nhữ Tâm đã rửa sạch sẽ miệng vết thương cho anh.
(Dung dịch này hơi đau đấy.
Anh chịu khó chút xíu nha.)
Lòng bàn tay ngưa ngứa khiến Trần Linh Thiệu hoàn hồn.
Trên khuôn mặt tái nhợt thấp thoáng ý đùa: “Nhớ chậm tí nhé.” Bởi vì từng làm vật thí nghiệm trong thời gian dài, khả năng chịu đau đã sớm không phải người thường nên chỉ chữa cánh tay tàn phế thôi, anh cũng không cảm thấy quá đau đớn.
Có điều…Anh thích cái cảm giác được cô đối xử dịu dàng…
Trần Nhữ Tâm vẫn hồn nhiên không hề hay biết tâm tư của anh, cử chỉ dịu dàng đào thải độc trên miệng vết thương.
Xác định anh không đau, Trần Nhữ Tâm mới cẩn thận lấy dị vật đang dính trong vết thương, vừa nhìn anh lần nữa đã bắt gặp ngay ánh mắt vui vẻ của anh.
Cô dùng vải xô quấn quanh vết thương cho anh.
Trần Nhữ Tâm lại giúp anh thay quần áo sạch sẽ được lấy từ không gian, thuận tiện lau cơ thể hộ anh.
Lúc giúp anh lau cơ thể, tai Trần Linh Thiệu ửng hồng, may là Trần Nhữ Tâm vốn không nhìn thấy dáng vẻ anh đỏ ửng mặt.
Chẳng qua, bất kể ra sao Trần Linh Thiệu cũng không muốn để cô đụng chạm nửa thân dưới.
Rốt cục đã xong, Trần Nhữ Tâm giúp anh mặc quần áo, chỉnh cổ áo thật ổn, xác định không còn chỗ nào bất ổn nữa mới đứng dậy.
Thu dọn đồ đạc một phen, Trần Nhữ Tâm dự định xử lí những thứ này trước.
Nhưng cô vừa rời khỏi nơi ẩn náu, chưa kịp đi hết mười mét đã có cảm giác tim đập nhanh.
Cô không khỏi ngừng bước, cảm giác này khiến da đầu cô tê dại, lần đầu tiên làm cô nảy sinh một dự cảm sợ hãi mơ hồ.
Không đúng, cảm giác này – –
Trần Linh Thiệu! Trần Nhữ Tâm chẳng kịp xử lý vết thương trên tay đã xoay người quay về..