Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 41: Tg2_16
(…) Trần Nhữ Tâm bất lực dựa vào người anh.
Lúc này quần áo cô không chỉnh tề, mà Trần Linh Thiệu lại không để cô có bất cứ cơ hội chống cự nào.
Nhưng Trần Nhữ Tâm chưa “động” được.
Không phải vì cô không muốn, mà do cô đã chẳng còn là con người nữa rồi.
Cho nên, nhất quyết không được.
Cô giãy giụa lắc đầu, không được đâu.
Du͙ƈ vọиɠ thiêu cháy lý trí anh, nhưng rốt cục Trần Linh Thiệu thật sự không cưỡng ép cô nữa, chẳng qua anh vẫn bị du͙ƈ vọиɠ khống chế, thân thể trở nên đặc biệt khó chịu.
Thân dưới trướng đau khiến khuôn mặt anh lộ vẻ khổ sở.
Anh cúi đầu, tiếng rêи ɾỉ trào ra từ cổ họng, hơi thở hỗn loạn không thể giấu nổi sự thỉnh cầu của du͙ƈ vọиɠ.
Trần Linh Thiệu cố nén rồi buông tay cô ra, cũng không dùng dị năng ảnh hưởng đến cô nữa.
Anh cố gắng để giọng của mình nghe bình tĩnh hơn chút, “Ôm cổ tôi đi.”
Trần Nhữ Tâm nghe lời làm theo.
Lại giúp cô sửa sang quần áo thật tốt, một lớp mồ hôi mịn toát ra trên trán Trần Linh Thiệu, chứng tỏ bây giờ anh hơi khó nhọc.
Đối diện với việc bị du͙ƈ vọиɠ đàn ông hành hạ mà trước đó bản thân chưa bao giờ trải qua, Trần Linh Thiệu cảm giác đau tới độ khó nhịn nổi.
Trước hết phải tìm chỗ nào tỉnh táo một lát mới được, bằng không anh sẽ chẳng nhịn được mà…
Anh hít thật sâu một hơi, ôm lấy cô, “Đợi đám người kia đi xa, tôi sẽ lập tức trở về.
Em đừng đi lung tung.” Nói rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, sau đó buông cô ra, xoay người rời khỏi.
Nhưng anh vừa mới bước ra một bước đã bị Trần Nhữ Tâm níu chặt ống tay áo.
Trần Linh Thiệu ngoảnh đầu nhìn cô tựa như hơi khó hiểu, thấy cô trực tiếp kéo cánh tay anh.
Lực kéo không mạnh không nhẹ, lôi anh đến góc tường – –
Chống Trần Linh Thiệu lên vách tường, Trần Nhữ Tâm nhìn nhìn anh rồi viết vào lòng bàn tay anh: (Tôi giúp anh nhé.)
Tức thì Trần Linh Thiệu giật nảy mình, nhìn cô ngồi xổm xuống.
Theo động tác của cô, sắc mặt anh không giấu nổi sự ngỡ ngàng: “…Em!”
Xúc cảm trơn trượt lạnh buốt làm anh trợn to mắt, vô thức đẩy cô ra nhưng lại bị cô dễ dàng giơ tay lên đỡ – –
“Nhữ Tâm…Dừng lại…” Rõ ràng lí trí thúc ép anh phải đẩy cô ra nhưng thân thể lại khao khát đụng chạm nhiều hơn.
Sự mâu thuẫn này buộc trên mặt anh bộc lộ cảm giác tội ác và giãy dụa.
“Hự…Buông ra đi, Nhữ Tâm…”
Sự kíƈɦ ṭɦíƈɦ mãnh liệt này khiến Trần Linh Thiệu không thể kiên trì quá lâu khi lần đầu tiên được hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
Sau đó anh dựa vào tường, đầu hơi ngửa, thậm chí tinh thần vẫn chưa hồi phục.
Khoé mắt anh ửng đỏ ướt át.
Trên mặt nổi lên một lớp đỏ ửng, thở phì phò…
Trái lại Trần Nhữ Tâm đứng dậy rất bình tĩnh.
Cô thu dọn sơ qua giúp anh, còn thay anh sửa sang lại mớ hỗn độn kia, đợi anh hồi phục tinh thần.
Trần Nhữ Tâm lẳng lặng nhìn anh.
Dưới ánh sáng lờ mờ, ngũ quan tuấn mỹ vào lúc này lại có mỹ cảm yếu đuối khiến người ta muốn chủ động bảo vệ.
Cơ mà, Trần Nhữ Tâm lại biết rõ người này mạnh mẽ và hung dữ như thế nào.
Túi da ấy cùng lắm chỉ là do anh nguỵ trang, nào ai dám khinh khi cốt cách tàn nhẫn và bá đạo của anh đâu?
Huống hồ, đây là mạt thế.
Tuy nhiên sau một lát, Trần Linh Thiệu đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cũng vừa mới dứt ra từ bầu không khí kiều diễm kia.
Nhớ lại vừa nãy cô làm vì anh, anh không khỏi hơi đau lòng, gối đầu lên vai cô, giọng hơi run: “Về sau, đừng làm chuyện như vậy nữa…”
(Không thoải mái ư?)
“…Không phải vậy.” Trần Linh Thiệu ngẩng đầu lên, hai tay nâng mặt cô, dịu dàng mà nghiêm túc nhìn cô: “Tôi không ngờ em làm được như thế vì tôi.
Lúc trước tại tôi nóng lòng quá, xin lỗi em.”
Cảnh tượng này khiến Trần Nhữ Tâm hơi hoảng hốt.
Cô đặt tay mình lên mu bàn tay anh rồi nắm, vẽ một nét vào lòng bàn tay anh: (Đừng cảm thấy tội lỗi.
Tôi không ghét làm việc này với anh.)
“…!!” Hô hấp Trần Linh Thiệu có phần chậm lại.
Ánh mắt gần như mang sự dã tính và hung ác nhìn cô.
Anh nắm ngược tay cô, gằn từng chữ: “Lời nói này, cấm được nói với người thứ hai!”
Trần Nhữ Tâm va vào lồng ngực anh, hơi ngẩng đầu rồi gật gật dưới tầm mắt anh.
Dĩ nhiên cô sẽ không nói với người ngoài, trừ anh.
Thấy vậy, sự hung ác trong ánh mắt Trần Linh Thiệu mới từ từ tan đi.
Sau đó anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Lần này, anh không hề thâm nhập mà chỉ hôn chạm môi, rất dịu dàng cũng rất ấm áp, đó là sự dịu dàng bịn rịn không thôi.
Bấy giờ, nhận ra hơi thở con người vốn ở gần nay đã mất dấu, Trần Nhữ Tâm cũng không ngăn anh hành động nữa.
Mặc dù cô chẳng hề sợ đám người mang dị năng kia, nhưng vẫn hơi phiền toái nếu như bại lộ hành tung, là địch tối ta sáng.
Mà bị biết bao nhiêu người truy sát dĩ nhiên không phải là trải nghiệm tốt lành gì.
Trần Linh Thiệu mất hồi lâu mới buông cô ra.
Anh nắm tay cô, ôm eo cô, nói: “Dù đã khuya rồi nhưng chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này.
Tôi nghĩ đám người kia nhất định sẽ quay về.”
Nhớ lại thời cơ vừa dụ bọn chúng rời đi là Trần Nhữ Tâm lập tức hiểu, chắc chắn người trước mắt đã làm, đành gật đầu.
Sau khi xuyên qua con hẻm này, cả hai giáp mặt với một con đường hai chiều.
Ngõ hẻm mờ tối mang theo mùi mạt thế đặc biệt hôi hám.
Trần Linh Thiệu lựa đường cũng chẳng khá lắm nhưng lại hết sức bí mật, không dễ bị người ta phát hiện ra.
Thế nhưng, lúc này – –
“Kí chủ kí chủ ~ cô cứ định nói chuyện tình ái với đại nhân vật phản diện sao?” Giọng nói nhanh nhảu của hệ thống xông ra trong đầu Trần Nhữ Tâm, “Nhưng bất đồng giống loài sẽ không hạnh phúc đâu nha ~~ hơn nữa anh ta còn chưa hấp thu năng lượng tinh hạch trong cơ thể cô nên sẽ không sống quá lâu đâu ó ~”
“…” Tuy thỉnh thoảng lời hệ thống nói khá đáng nghi nhưng đây là sự thật.
Cơ thể Trần Linh Thiệu vốn không thể sống quá hai năm.
Điều này Trần Nhữ Tâm rất rõ ràng, nhưng cô cũng chẳng còn cách nào tốt hơn ngoài việc ngăn cản anh hắc hoá.
Nếu có thể, cô cũng muốn dành nhiều thời gian để ở bên cạnh anh.
Không liên quan đến những yếu tố khác, chẳng qua cô chỉ đơn thuần hy vọng như vậy mà thôi.
Nhưng cô biết rõ mình nên làm thế nào, ý nghĩ bất chợt loé lên trong đầu hoàn toàn không thể ngăn cản sự ưu tiên của cô dành cho nhiệm vụ.
Âm thầm nghĩ ngợi, ý cô đã quyết.
Hệ thống nói thất tình lục dục của cô không trọn vẹn.
Điều này đối với nhiệm vụ là cực kì có lợi.
Tỉ lệ phiền nhiễu của nhiệm vụ giảm đi thì cô sẽ dễ dàng đi hết luân hồi như hệ thống đã nói, tìm về kí ức thuộc về cô.
Có chăng như vậy, rất nhiều thứ chưa thể giải thích sẽ được mở ra hết…
Trần Nhữ Tâm im lặng làm hệ thống lầm tưởng tâm trạng của cô không vui nên nó chẳng nói năng gì nữa.
Nhiệm vụ là thiết yếu, nhưng nếu kí chủ cứ khăng khăng muốn làm cái gì thì nó thật sự không can thiệp được.
Chẳng qua làm như vậy, nó sẽ có cảm giác đây không phải chuyện tốt gì.
Nhưng bất kể ra sao, nó và kí chủ đều bị trói chặt một chỗ.
Nó sẽ không để cô một thân một mình.
Bấy giờ cậu hai hệ thống hoàn toàn chưa hề biết, chính nó đã từng bỏ qua một đoạn kí ức, bằng không nó nào có nghĩ như vậy.
Chẳng biết đã qua bao lâu, hơi thở của Trần Linh Thiệu bắt đầu hơi gấp, sắc trời cũng dần dần tối xuống.
Trần Nhữ Tâm kéo kéo tay anh, ngừng bước, (Nghỉ ngơi đi.)
Xúc cảm truyền qua lòng bàn tay làm Trần Linh Thiệu khựng lại.
Anh nắm tay cô, cười cười: “Đừng lo lắng cho tôi.
Người bình thường vẫn không thể làm gì được tôi đâu.”
(Anh cần ăn cơm và nghỉ ngơi.)
Đối mặt với việc Trần Nhữ Tâm chẳng hề nhượng bộ tí nào, anh không khỏi mỉm cười: “Được thôi, nghe em vậy.”
Cả hai tìm một căn phòng bỏ hoang rồi dự định qua đêm ở chỗ này.
Ban đêm vẫn nóng bức trước sau như một.
Trần Linh Thiệu vừa rửa mặt xong đã trực tiếp đến bên cạnh cô, đương định ôm cô thì bị cô ngăn lại.
Trần Linh Thiệu không khỏi mở miệng hỏi: “Sao thế?”
Người này vốn thích sạch sẽ, trái lại lúc nào cũng không chê cô như vậy.
Trần Nhữ Tâm băn khoăn vì anh nên cầm tay anh, viết: (Cho tôi một bộ quần áo của anh đi.)
Trần Linh Thiệu nhướng mi, môi mỏng hơi nhếch: “Em muốn tắm ư?”
Trần Nhữ Tâm gật đầu, chẳng rõ vì sao nhưng cô lại nghe được sự phấn khích từ trong giọng nói của anh, phỏng chừng là ảo giác nhỉ.
“Cũng được, tôi giúp em nhé.”
Đụng phải ánh mắt nhao nhao muốn thử kia, Trần Nhữ Tâm mới xác định vừa rồi không phải là ảo giác của mình…
Vì vậy Trần Nhữ Tâm khựng lại, rồi viết: (Tôi tự làm được…)
Trần Linh Thiệu bắt lấy cổ tay cô, nghiêng người ghé sát vào cô, giọng nói trầm thấp cực kì từ tính: “Lúc trước tôi đã xử lí giúp em cả trong lẫn ngoài cơ thể rồi.
Vẫn nên làm theo thói quen nhé.”
Đừng dùng số lần để nói chuyện thói quen như thế chứ! Trần Nhữ Tâm chẳng biết phải làm sao.
Đành không tắm vậy.
Dù gì thì sự tồn tại của tinh hạch cũng khiến cơ thể cô không hề xuất hiện vấn đề về mồ hôi và vết bẩn.
Chẳng qua quần áo cô dính bão cát nên thay một bộ vẫn hơn thôi.
Trần Linh Thiệu hệt như nhận ra cô đang chần chừ.
Tay anh xoa lên gáy cô, ánh mắt trở nên ảm đạm: “Em không thích tôi âu yếm em ư?”
Không phải đâu, Trần Nhữ Tâm lắc đầu.
“Để tôi giúp em đi.
Tôi đảm bảo sẽ không đụng chạm vào em.” Trần Linh Thiệu cọ cọ chóp mũi lên gò má cô, giọng nói trầm thấp, “Tôi sẽ không làm chuyện em không thích, được không?”
Trần Nhữ Tâm đình trệ, thật ra để ngẫm lại thì không hẳn là không được.
Dù sao nếu là anh, sự thật như anh đã nói cũng đâu phải lần đầu tiên…
Nhưng cảm giác nếu nói lời đồng ý, liệu rằng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ…
Cơ mà Trần Nhữ Tâm còn chưa ngẫm xong đã gật đầu.
Đáy mắt Trần Linh Thiệu thoáng qua sự vui vẻ vì đạt được mục đích.
Anh cúi đầu hôn lên đôi môi hơi lạnh của cô một cái, “Ngoan lắm.”
(…) Ngoan lắm á?
Chưa đợi Trần Nhữ Tâm phản ứng lại, Trần Linh Thiệu đã duỗi tay bắt đầu cởi nút áo cho cô.
Trần Nhữ Tâm vội vã lấy lại tinh thần, giơ tay ngăn anh đương có ý định cởϊ qυầи áo giúp mình.
Sau đó đối diện với ánh mắt ảm đạm lạc lõng của anh, chỉ nháy mắt cô đã có cảm giác mình hệt như vừa gây ra tội ác tày trời vậy, nên cô thu tay về.
Trần Nhữ Tâm thấy chính cô đang trở nên thân bất do kỷ…
(…)
Quần áo trên người cô bị Trần Linh Thiệu chậm rãi cởi ra, động tác của anh từng lần từng lần đều rất nhẹ nhàng, không hề mang theo một chút hàm ý sắc dục nào.
Ánh mắt nhìn cô cũng cực kì dịu dàng, tựa hồ coi cô như búp bê dễ vỡ vậy.
Lúc này cơ thể Trần Nhữ Tâm không còn cứng ngắc nữa, mặc cho anh làm.
Quả thật đây không phải lần đầu Trần Linh Thiệu bắt gặp cơ thể cô.
Khi cô còn được nuôi trong hòm thuỷ tinh, anh cũng từng nhìn qua.
Chỉ là lúc ấy Trần Linh Thiệu chưa hề có ý nghĩ dư thừa nào, đối diện với cơ thể trần trụi của người phụ nữ thì cô thật chẳng khác một con chuột trắng nhỏ là bao.
Tình cảm con người kì lạ quá, cũng là thứ phức tạp và khó hiểu nhất.
Trần Linh Thiệu nhìn cơ thể yếu ớt không có lấy nửa huyết sắc, trong lòng mềm mại, thậm chí còn nảy lên ý nghĩ muốn hôn mỗi một tấc trên cơ thể cô.
Nhưng bây giờ anh không thể không nhẫn nại vì không muốn để cô nhìn ra sự bất thường.
Giọng Trần Linh Thiệu bình tĩnh nói: “Xoay người, đưa lưng về phía tôi.”
Quả nhiên Trần Nhữ Tâm chẳng nhận ra điều gì, xoay người đưa lưng về phía anh.
Trần Linh Thiệu đột nhiên trông thấy một vết thương sau lưng cô, ý nghĩ kiều diễm gì đó trong đầu đều bay sạch sẽ.
Tay anh xoa lên miệng vết thương trên lưng cô.
Mặc dù không còn thối rữa nữa nhưng nó quả thật sẽ vĩnh viễn chẳng thể lành lại được.
Phát hiện cử động của anh, Trần Nhữ Tâm vừa ngoảnh đầu đã nhìn thấy đáy mắt anh lộ vẻ tự trách và thương xót…
(Tôi không sao đâu, đừng khổ sở nha.)
Dù cô có an ủi thì đáy lòng Trần Linh Thiệu cũng chẳng dễ chịu hơn chút nào, trái lại anh càng đau lòng.
Nếu như lúc ấy chính anh không phân tâm thì có lẽ sẽ không để lại vết thương này.
“…Em, thật sự không nhớ những chuyện đã qua sao?” Giọng anh khàn khàn, “Nếu lúc ấy tôi ra tay sớm một chút, có lẽ em đã không phải chết.”
Trần Nhữ Tâm duỗi tay áp lên gò má anh, lắc đầu.
Anh hít một hơi thật sâu, hệt như vừa nhớ ra điều gì, ôm cô sít sao vào trong ngực.
Ở nơi cô không nhìn thấy, con mắt xám nhạt toát lên sát ý lạnh lẽo, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng, không nghe ra chút khác thường nào: “Không nhớ cũng tốt, về sau em chỉ cần nhớ tôi là đủ rồi.” Anh em Dương Nghiêm Thanh trước kia, quả nhiên anh đã để bọn chúng chết quá đơn giản rồi…
Lúc này trên người Trần Nhữ Tâm đã không mảnh vải che thân thì thôi đi, từng hạt ngọc trong suốt thuận theo làn da trượt xuống không ngừng.
Hiện tại còn bị Trần Linh Thiệu ôm thế kia, giọt nước cũng thấm hết lên áo anh…
Nhưng dĩ nhiên bây giờ chưa phải lúc để đẩy anh ra, Trần Nhữ Tâm phát hiện mình càng ngày càng dung túng người trước mặt này.
Do vậy, đợi khi Trần Linh Thiệu rốt cục chịu buông cô ra, anh cũng nhận thấy trên thân đã dính không ít nước đọng.
Anh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trần Nhữ Tâm khi được mình ôm lấy, đáy mắt thoáng qua ý cười, trong lòng mềm mại.
Người này, sao lại không khiến người ta không yêu cho được?
Mang một cái áo choàng tắm từ trong không gian khoác lên người cô, sau đó quấn quanh đai lưng rồi đặt một đôi dép dưới chân cô.
Trần Linh Thiệu ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cô nói: “Chống tay lên vai tôi đi, chân hơi nâng lên tí.”
Trần Nhữ Tâm làm theo.
Trần Linh Thiệu nắm mắt cá chân cô.
Lòng bàn tay trống trơn xuất hiện một dòng nước chảy giúp cô rửa bớt bụi bặm.
Chân cô rất tinh tế, nắm trong lòng bàn tay tựa như tinh điêu ngọc trác nên anh không khỏi ngắm nghía một lát, sau đó mới thay giày giúp cô.
Đợi khi rửa chân cho cô xong, bấy giờ Trần Linh Thiệu mới đỡ cô đứng dậy.
Hình ảnh này, tựa như rất quen thuộc…
Ban đêm, cả người Trần Nhữ Tâm bị anh ôm lấy từ phía sau.
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào cần cổ, tim đập vững vàng.
Trần Nhữ Tâm vốn chẳng cần nghỉ ngơi nhưng lúc này hai mắt cũng nhắm nghiền.
Không biết đã qua bao lâu, khi ánh mặt trời đầu tiên lồ lộ phía cuối chân trời thì Trần Linh Thiệu tỉnh lại.
Anh mở mắt, nhìn người đang yên tĩnh trong ngực mình mà động lòng vô cớ.
Anh đặc biệt thẳng thắn nghe theo du͙ƈ vọиɠ của mình, hôn lên cổ cô một cái, giọng nói trầm thấp lười biếng truyền vào tai cô: “Hình như tôi nằm mơ.
Tôi không nhớ rõ hình ảnh trong mơ, nhưng cảm giác này rất bình yên, bởi vì đã có em bên cạnh.” Nói xong, anh cố chấp vuốt ve cổ cô, đối mắt cô, hỏi: “Em sẽ không rời xa tôi, đúng chứ?”
Trần Nhữ Tâm gật gật đầu, rồi thấy chưa đủ, cô lại nắm bàn tay anh đang ôm hông mình, viết: (Sẽ không.)
“Ừ, trên thế giới này tôi chỉ có mình em thôi.”
Tôi cũng vậy.
Trần Nhữ Tâm nói trong lòng.
Lúc này Trần Linh Thiệu chỉ thấy một ánh sáng dịu dàng hệt như vừa thoáng qua trong cặp mắt vô cơ màu đỏ của cô, không rõ đang biểu đạt ý gì.
Trần Linh Thiệu buông cô ra, đứng dậy, rồi cầm một bộ quần áo của mình đưa cho cô, cộng thêm một miếng tinh hạch màu lam mang năng lượng cực kì tinh khiết, chắc là tinh hạch thây ma cấp 6.
Đôi mắt anh cong lên: “Thay quần áo trước đi.
Em mặc vậy tôi cũng chẳng dám bảo đảm sẽ nhịn tiếp được đâu.”
Nói xong chưa đợi Trần Nhữ Tâm có phản ứng gì đã ngoảnh đầu rời đi.
Nhìn quần áo đang cầm trên tay, còn cả miếng tinh hạch kia nữa, Trần Nhữ Tâm nắm tinh hạch trong lòng bàn tay, rất nhanh đã hấp thu hết năng lượng bên trong.
Quần áo thì trực tiếp thay áo T-shirt anh đưa.
Sau khi mặc ổn thoả, cô bỗng nhận ra ống tay áo hơi dài, ống quần cũng dài nốt…
Trần Linh Thiệu hình như vào đúng lúc, thấy cô hơi kéo ống quần đành tiến lên ngồi xổm xuống vén ống quần giúp cô, tiện thể xỏ giày cho cô, buộc dây giày, đứng dậy, lại vén hộ cô ống tay áo, nói: “Lúc rời căn cứ quên mất chuẩn bị quần áo tắm rửa cho em.
Trước cứ tạm vậy đã, đợi tôi đến chỗ nào tìm giúp em bộ đồ có thể mặc được nhé.”
Trần Nhữ Tâm gật gật đầu.
Cô không có ý kiến gì, chỉ cần có thể che thân là được rồi.
Rời khỏi nơi nghỉ ngơi tối qua, cả hai lại tiếp tục vội vàng lên đường.
Nhưng sau một tiếng khi họ rời đi, mặt Mục Chước đầy âm lãnh nhìn vết đất và nước xung quanh, “Tối hôm qua nó đã nghỉ ngơi ở chỗ này.
Thế mà các người tìm lâu như vậy lại không hề phát hiện lấy một chút tung tích ư?!”
Tên cầm đầu trả lời: “Tối qua lúc chúng tôi đến bên đây, chúng tôi đột nhiên phát hiện một con thây ma vương giả cấp bảy, nên chưa tiếp cận được…”
“Vô dụng!” Ánh mắt Mục Chước dữ tợn.
Hơi thở từ dị năng giả cấp cao áp chế bọn họ tới độ tái mét cả mặt, “Thây ma cấp bảy là đứa con gái đang ở bên cạnh nó đấy! Còn không mau đi tìm cho tôi!”
“…Vâng.
Chúng tôi sẽ tiếp tục lục soát.” Lập tức, đám người mau mau tản đi.
Chỉ còn lại Mục Chước đang đứng tại chỗ.
Dị năng trên người bỗng dưng bạo động, vách tường bốn phía xuất hiện vết nứt, lập tức hoá thành bụi – –
Hai mắt gã đỏ tươi.
Trên trán đột nhiên nổi gân xanh.
Giọng nói âm trầm tựa hồ từng câu từng chữ nặn ra giữa kẽ răng: “Trần, Linh, Thiệu, tao nhất định sẽ dạy mày nợ máu phải trả bằng máu!”.