Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta

Chương 124: Tg6_3


Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 124: Tg6_3


“Mời tiên bối theo ta…”
Ánh mắt người này nhìn cô mang vẻ nịnh nọt rõ ràng.

Đó là ánh mắt nịnh nọt của nam nhân đối với nữ nhân, nhưng trong lòng lại xem cô như con mồi săn bắn.

Nếu gặp phải tu sĩ nguyên anh khác thì cô đã ra tay từ lâu rồi, sao buồn để hắn làm vớ làm vẩn như thế.
Nếu người này không có địch ý với mình thì cô chẳng bận tâm nữa.

Nếu được, cô chưa muốn trở mặt với đối phương nhanh như vậy.

Dẫu sao…đứa con số mệnh lần này khác trước kia.
Đến một tòa lầu các, dưới sự dẫn đường của thị nữ trung kỳ trúc cơ, hai người tới một gian phòng riêng.
Thị nữ trung kỳ trúc cơ nhanh chóng lui đi.
Cấm chế trải rộng khắp căn phòng, tránh bị nghe lén và dòm ngó.
Thôi bao quát, Trần Nhữ Tâm ngồi xuống cái ghế gần đó, nhìn nam nhân vẫn đang đứng, “Ngồi.”
“Đa tạ tiền bối.” Bấy giờ Mạnh Thiên Hạo mới ngồi xuống.
Trên bàn có linh trà và linh quả.

Trần Nhữ Tâm chỉ uống trà.

Linh khí trong nước trà cũng chẳng có lợi gì với Trần Nhữ Tâm, đơn giản chỉ là uống nước mà thôi.
“(Thiên dục quyết) là pháp quyết tu sĩ thượng giới ở tiên phủ Hạo Nguyên để lại, về sau bị một vị tiền bối ma môn cướp được.

Tiếc rằng cuối cùng vị tiền bối kia đã chết dưới pháp quyết.

Về sau pháp quyết không rõ tung tích, cho tới năm trăm năm trước, pháp quyết lại được tìm thấy.

Mà kẻ đó là sư phụ của người…Thú thật, (Thiên dục quyết) trong tay người là bản thiếu.” Mạnh Thiên Hạo đặc biệt có thành ý, kể toàn bộ những gì mình biết, “Ban đầu khi tu luyện (Thiên Dục Quyết), vị tiền bối kia cũng nhận ra công pháp của mình có vấn đề nên bắt đầu tìm cách giải quyết.

Về sau thì tìm được, nhưng vị tiền bối kia đã là đèn cạn dầu, không thể đợi tiên phủ Hạo Nguyên một ngàn năm tiếp theo xuất thế.”
“Ngươi biết được từ đâu?” Dù biết rõ người này có rất nhiều lá bài tẩy trong tay, nhưng nếu không hỏi sẽ khiến đối phương hiểu lầm.
“Nhắc đến cũng khéo, lúc vẫn chưa bước chân vào giới tu chân, vãn bối phát hiện một bản chép tay trong sơn động.

Chủ nhân bản chép tay đó là Xích Vũ tiền bối từng uy chấn giới tu chân hai nghìn năm trước.” Mạnh Thiên Hạo nói tiếp: “Ở Hoành Hải xa xôi, có một tòa tiên phủ được người thượng giới ban tặng.

Cứ cách một nghìn năm, tiên phủ sẽ hiện thế một tháng, trao cơ duyên phi thăng cho giới tu sĩ.


Sau hai tháng là ngày tiên phủ xuất thế…Tới lúc ấy, cả đạo môn và ma môn đều đi tìm cơ duyên của mình.

(Thiên Dục Quyết) không thể tu một bộ, bằng không công pháp sẽ ngược chiều, chẳng những phân tán hết tu vi mà bản thân còn rơi vào kết cục đạo tiêu.

Thế nên, chỉ cần tìm thấy nửa bộ khác trong tiên phủ thì tiền bối không cần phải lo lắng về vấn đề công pháp.”
Trần Nhữ Tâm vô cảm, liếc mắt nhìn hắn một cái: “Mục đích ngươi kể cho ta biết là gì? Ngươi không sợ ta sẽ gϊếŧ người diệt khẩu sao?” Dứt lời, uy áp tu sĩ kỳ Nguyên anh hướng về phía Mạnh Thiên Hạo – –
Mặt Mạnh Thiên Hạo tái mét, nhưng hắn chẳng tỏ thái độ.

Hắn nói: “Mặc dù tiền bối là người trong Ma môn, nhưng trên người ngài không có nghiệp chướng, vậy nên ngài không phải là kẻ gϊếŧ người…Thật ra vãn bối chỉ muốn bản (Đông Cực kiếm đồ) trong tay tiền bối thôi.

Thứ này vô cùng quan trọng với vãn bối, nhưng nếu khiến tiền bối khó xử thì…”
Thu uy áp, Trần Nhữ Tâm nhấp ngụm trà.
Giọng cô lạnh nhạt: “Nếu lời ngươi nói là thật, đợi khi tìm thấy nửa bộ còn lại của (Thiên Dục Quyết) thì dĩ nhiên ta sẽ đưa (Đông Cực kiếm đồ) cho ngươi.”
“Đa tạ tiền bối.” Lần này, nụ cười trên mặt Mạnh Thiên Hạo chân thật hơn trước kia.
Tình hình cũng đơn giản và thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Nếu nữ nhân trước mặt bất hợp tác thì có lẽ…hắn sẽ nghĩ cách khác.

Dù thế nào, hắn cũng nhất định phải nắm được (Đông Cực kiếm đồ).
Nhưng giải quyết bằng cách ôn hòa dĩ nhiên rất thoải mái.
Dẫu sao, nữ nhân trước mắt là thất sử Ma môn và có tu vi hậu kỳ nguyên anh.

Quả thật tạm thời hắn không làm gì được cô.

Nhưng dựa vào linh đan cực phẩm cùng pháp bảo trong tay mình, cùng lắm mấy trăm năm nữa hắn sẽ vượt qua cô.

Đến lúc đó, chẳng phải hắn sẽ thoải mái hành động hay sao.
Trần Nhữ Tâm ngồi một lát, hoàn toàn chẳng biết suy nghĩ trong lòng hắn.

Song cô đứng dậy, nhìn hắn: “Chuyện hôm nay đừng để người thứ hai biết.”
Mạnh Thiên Hạo cười tủm tỉm, cũng đứng lên: “Ta nguyện lấy tâm ma ra thề.”
Thấy hắn lấy tâm ma ra thề thật, Trần Nhữ Tâm mới lẳng lặng rời đi.
Trong phòng chỉ còn Mạnh Thiên Hạo.

Hắn ngồi xuống, tự rót cho mình chén trà, uống một hơi cạn sạch.
Hồi lâu, hắn mới hỏi thầm: “Tuy rằng nữ nhân này là thân thể thuần âm, nhưng thật sự có thể giúp ta vượt được lôi kiếp phi thăng hay sao?”

Như hiểu ra điều gì, bấy giờ Mạnh Thiên Hạo mới nở nụ cười, “Thế thì tốt.”
Rời khỏi địa giới đạo môn, Trần Nhữ Tâm khá xui, đụng trúng lúc ma tôn xuất hành.
Ma tôn giữ địa vị tối cao của Ma môn, tu vi khó lường, rõ ràng đã sớm hóa thần nhưng lại không bế quan đợi phi thăng như bao tôn giả hóa thần khác, mà chỉ thích hưởng lạc.
Nhìn hắc phượng kéo cỗ xe kim ngọc bay tới, biết đối phương đã phát hiện ra mình từ sớm, Trần Nhữ Tâm không ẩn thân nữa, khẽ khom người: “Tham kiến ma tôn đại nhân.”
“Là Dục Ma Sứ đó à.” Giọng hắn từ tính mà thanh thoát đến tận xương tủy.

Từ đoạn kí ức ngắn ngủi khi nguyên chủ gặp ma tôn, nói là yêu nghiệt trời sinh cũng chẳng quá đáng.
Trần Nhữ Tâm ngẩng đầu lên, đáp: “Dạ.”
“Qua đây nào.”
Trần Nhữ Tâm khựng lại.

Rốt cục tên ma tôn này muốn làm gì?
Những điều người này làm đều dựa trên sở thích cá nhân, và hắn nhất định không thể dung thứ cho việc bất tuân.

Trần Nhữ Tâm bèn chỉnh đốn bản thân, bước vào xe ngựa.
Cỗ xe được khắc phong ấn không gian, bên trong rất rộng rãi.

Trần Nhữ Tâm đi vào, thấy ma tôn mặc y phục lả lơi đang tựa bên ghế dài mềm mại, bên cạnh còn có vài thiếu nữ xinh đẹp nửa trần hầu hạ…
Dám chắc tên ma tôn này đẹp trai vô cùng.

Nam tử hán không yểu điệu, mà ngược lại còn mang cảm giác khó tả khiến đối phương mặt đỏ tim đập.

Mi tâm của hắn hiện dấu ấn như ngọn lửa vậy.

Tu vi đã cực hạn.

Chỉ cần hắn muốn thì bất kì lúc nào cũng có thể phi thăng lên thượng giới.
Nhưng hắn nán lại ở đây gần một nghìn năm rồi, như chưa muốn phi thăng.
Công pháp mà Trần Nhữ Tâm luyện vốn là Đạo mị hoặc nên không bị quyến rũ bởi vẻ bề ngoài.

Cô cung kính nói: “Ma tôn đại nhân, ngài có gì phân phó.”
Ma tôn vẫy cho đám thiếu nữ bên cạnh lui, nhấc mí nhìn về phía cô: “Nghe nói ngươi thu đồ đệ?”
“Dạ.” Trần Nhữ Tâm cúi mặt.
“Nếu ngươi muốn lô đỉnh đẹp thì ta sai người đưa cho ngươi là được rồi.” Ma tôn nhìn cô tủm tỉm, “Hay, ngươi thích cái loại tu sĩ chính đạo kia?”
“…Đa tạ ma tôn đại nhân.” Quả thực Trần Nhữ Tâm không thể hiểu nổi rốt cục vị này muốn làm gì.

“Được rồi – Không cần quy củ như thế, ngồi xuống nói chuyện đi.” Ma tôn nói: “Ngươi với sư phụ Thủy Lan Tâm của ngươi hơi giống nhau đấy.

Đại đạo vô thường.

Đáng tiếc…”
Nghe vậy, Trần Nhữ Tâm ngồi xuống.
Đối phương lại nói: “Đưa tay cho ta.”
Trần Nhữ Tâm giương mắt nhìn về phía hắn.
“Mặc dù gã kiếm tu kia lợi hại, nhưng dẫu sao sư phụ ngươi là đại tướng mà bản tôn trọng dụng.” Ma tôn vươn tay ra, Trần Nhữ Tâm vô thức tới gần hắn, cuối cùng cô nhoài nửa người lên lòng hắn, bị đối phương nắm lấy cổ tay.

Ngay sau đó một nguồn linh lực xông vào kinh mạch.

Khoảnh khắc ấy Trần Nhữ Tâm lại chẳng chống cự chút nào…
Lúc mặt Trần Nhữ Tâm tái mét thì đối phương buông tay ra.

Hắn buồn bã nói: “Quả nhiên công pháp có vấn đề.”
“…!” Trần Nhữ Tâm lập tức dịch người, cố gắng cách xa hắn một chút.
Thấy vậy, ma tôn cũng chẳng mất hứng, chỉ nói: “Ngươi có hai sự lựa chọn.

Một là đập đi xây lại, kết đan sẽ bảo vệ ngươi.

Hai là, ngươi dừng tu luyện, tìm cơ duyên rồi phá giải.”
Trần Nhữ Tâm không thể không kinh ngạc.

Nhưng cô còn chưa kịp kinh ngạc thì ma tôn nói: “Sư phụ ngươi vừa máu lạnh vừa cố chấp.

Nhưng trước khi chết vẫn nhớ tới ngươi, hắn đối xử với ngươi khá tốt đấy chứ.”
…Thì ra là vì sư phụ Thủy Lan Tâm?
Trần Nhữ Tâm cúi đầu, nói: “Ta chọn cái thứ hai.”
“Ha ha ha ha…”Ma tôn nở nụ cười, “Không hổ là đệ tử của Thủy Lan Tâm.”
Nói xong ném một vật cho Trần Nhữ Tâm.

Trần Nhữ Tâm nhận lấy.
“Có lẽ vật này sẽ hữu dụng với ngươi.” Ma tôn uể oải hỏi: “Hai tháng sau ngươi quyết định đến tiên phủ Hạo Nguyên hả?”
Trần Nhữ Tâm đáp: “Vâng.”
Vừa dứt lời, Trần Nhữ Tâm đã cảm giác cơ thể bị một nguồn sức mạnh vô hình nhẹ nhàng đẩy ra.
Lúc hồi thần, cô chỉ thấy bóng hắc phượng hoàng kéo xe ngựa đi xa, rất nhanh đã biến mất…

Hai tháng sau, Huyền Quang Tông.
Từ sau khi trở về, Ôn Đạm Dung lựa chọn bế quan, khép cửa.

Hai tháng sau mới mở.

Rất ít người biết tin Ôn Đạm Dung mất trí nhớ, chỉ có chưởng môn và trưởng bối ruột đạo quân Huyền Quang Tông.

Dù không nhớ gì nhưng Ôn Đạm Dung vẫn moi được kha khá tin tức từ nhẫn trữ vật.

Y cũng biết đạo quân Huyền Thanh là trưởng bối ruột thịt của mình, thế nên mới nói thẳng ra rằng mình bị mất trí nhớ.
Cơ mà, suốt khoảng thời gian này y lặng thinh.
Biết Ôn Đạm Dung xuất quan, Huyền Thanh chân quân bèn gác việc trong tay rồi chạy qua.
Khuôn mặt già yếu của người tu chân cực kì thong thả.

Huyền Thanh chân quân mặc trường bào màu xanh, dáng vẻ xem chừng danh tiếng khắp thiên hạ.

Trên người có khí chất tiên nhân.
Thấy người tới, Ôn Đạm Dung hành lễ một cái.
Nom tu vi của y bất ngờ tăng lên một bậc nhỏ , Huyền Thanh đạo quân vui mừng cười nói: “Qua ít hôm nữa Hạo Nguyên tiên phủ sẽ lại xuất thế, đến lúc ấy con có thể đi kiếm cơ duyên kết đan của mình.” Nói xong, Huyền Thanh đạo quân lấy một miếng ngọc, mà cũng chẳng phải ngọc, bên trên khắc hình tòa tiên phủ, “Con hãy cầm lấy thứ này.

Tới lúc đó tự khắc vào được Hạo Nguyên tiên phủ.”
Ôn Đạm Dung nhận bằng hai tay, “Tôn nhi chắc chắn sẽ không phụ sự kì vọng của người.”
“Tốt lắm!” Huyền Thanh đạo quân cười nói: “Tư chất của con không tồi.

Tâm tính cũng ổn.

Đừng quá quan tâm tới chuyện trí nhớ.

Ngày khác có duyên thì sẽ tự khôi phục được thôi.”
Ôn Đạm Dung thờ ơ, thất thần nhìn về nơi xa như đang suy nghĩ điều gì.
“Mấy ngày trước Lăng Tiêu thần quân đến, hình như định thu con làm đệ tử chân truyền đấy…” Huyền Thanh đạo quân ngừng câu chuyện, nhìn theo ánh mắt y, đó là sơn môn bị mây mù bao quanh và trời đất mênh mông vô tận.
Huyền Thanh đạo quân lên tiếng: “Trong lòng con đã chọn ai rồi sao?”
Ôn Đạm Dung hạ quyết tâm, đứng dậy rồi quỳ dưới châm Huyền Thanh đạo quân, “Dạ, tôn nhi đã bái người ta làm sư phụ…”
“A?” Huyền Thanh đạo quân hơi kinh ngạc, “Là người phương nào?”
“…” Ôn Đạm Dung im lặng.
Thấy y không nói, Huyền Thanh đạo quân than một tiếng: “Cũng được, người Ma môn sẽ tề tựu ở Hoành Hải trong chuyến hành trình tiên phủ Hạo Nguyên.

Con phải cẩn thận đấy.” Huyền Thanh đạo quân lấy một pháp bào đặc biệt từ nhẫn trữ vật ra rồi đưa cho y, “Đại lộ vô thường.

Chỉ mình đấu với trời thôi.”
“Tôn nhi nhớ kỹ.”
Đợi khi Huyền Thanh đạo quân rời đi, Ôn Đạm Dung nhìn lệnh bài khắc tiên phủ trên lòng bàn tay.

Con ngươi đen kịt vô cảm.

Môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Sư tôn…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.