Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 123: Tg6_2
Linh lực bạo động như nước sôi nóng hổi đột nhiên bình tĩnh, trở nên ôn hòa.
Trần Nhữ Tâm vừa mở mắt đã trông thấy người đàn ông đang ở dưới thân mình.
Lông mày đối phương như vẽ, khí chất ưu nhã tôn quý, con ngươi điềm đạm hàm chứa vẻ kìm nén du͙ƈ vọиɠ…
“Sư, sư tôn…”
Nghe nam nhân xưng hô, sao Trần Nhữ Tâm lại không biết rõ rằng y chính là đối tượng nhiệm vụ lần này của mình – – Ôn Đạm Dung chứ.
Lúc này, thân thể hai người quấn quít lấy nhau.
Thấy vẻ mặt nhẫn nhịn của y, Trần Nhữ Tâm muốn rời khỏi, nhưng bấy giờ đã chẳng thể dừng lại.
Bằng không, cả hai cũng sẽ bất cẩn tẩu hỏa nhập ma.
Trần Nhữ Tâm duỗi tay nhấn nhẹ lên ấn đường y, dịu giọng nói: “Tĩnh tâm, tập trung suy nghĩ.”
Ôn Đạm Dung nhìn người ở trên mình.
Mái tóc đen nhánh rũ xuống người y.
Cặp mắt đó không chất chứa du͙ƈ vọиɠ, nhưng lại không quá lạnh lùng như trước kia.
Ánh mắt bình thản mà ấm áp giờ đang nhìn mình…
Tại sao khác trước thế?
“Đừng nghĩ nhiều.” Thấy đối phương nhìn mình bất động, Trần Nhữ Tâm đành áp lòng bàn tay lên vùng đan điền bụng dưới của y, khóa tinh khí khó tiêu bằng chính linh lực của mình.
Công pháp vận hành lúc trước là phương pháp thái bổ Ma môn.
Mặc dù vì tu vi hai người chênh lệch quá lớn nên tạm thời không ảnh hưởng nhiều tới y, nhưng về lâu về dài khó tránh khỏi việc căn cơ bị hủy, mai sau khó tu luyện.
Y vốn là thân thể thuần dương, cùng giao hợp thì sẽ giảm bớt được nguồn năng lượng bạo động kia.
Trần Nhữ Tâm khẽ nhắm mắt, chậm rãi thu công pháp rồi mở mắt ra, từ từ đứng dậy khỏi người y.
“Ư!” Động tác của cô khiến Ôn Đạm Dung cả kinh.
Trần Nhữ Tâm hơi ngẩn ngơ, suy tư một chút.
Cô chống tay lên ngực y rồi lại ngồi xuống.
Ôn Đạm Dung hít thật sâu, muốn đẩy người kia ra nhưng thân thể đã sớm bất lực trước sự hành hạ của du͙ƈ vọиɠ.
Y rất muốn…rất muốn cô…
Cơ mà người này là sư tôn!
Thế nhưng, hơi thở trên người cô và mỗi một tấc da thịt, cộng thêm tiếng chuông như xa như gần đang đầu độc thần trí y.
Khóe mắt Ôn Đạm Dung dần đỏ ngầu.
Y nhếch môi kìm nén lý trí sắp bị du͙ƈ vọиɠ nuốt trọn.
Đúng lúc này, vị trí của hai người thay đổi.
Trần Nhữ Tâm nhìn y, nói: “Đừng chịu đựng, vô ích thôi.” Nếu chỉ là giao hợp đơn thuần thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cả hai, âu yếm thân mật bình thường thôi mà.
Trần Nhữ Tâm ôm lấy vòng eo gầy mà mạnh mẽ của đối phương, chậm rãi nói: “Sau hôm nay ta sẽ giải thích chuyện này cho ngươi…Híc…”
Du͙ƈ vọиɠ kéo căng sợi dây cung lý trí cuối cùng.
Đồng thời tiếng chuông lanh lảnh vang lên có nhịp, xen lẫn với vài âm thanh thở gấp mơ hồ.
Đợi khi tiếng chuông dừng lại, cuối cùng Ôn Đạm Dung cũng khôi phục chút thần trí.
Trần Nhữ Tâm duỗi tay ấn vào mi tâm y.
Tức thì, Ôn Đạm Dung nhắm mắt, ngã lên người cô.
Điều hòa hơi thở xong, Trần Nhữ Tâm nhẹ nhàng dời thân thể của đối phương rồi mới đứng dậy.
Thế nhưng, ngay lúc cô đứng dậy, một sự ẩm ướt chảy xuống bắp đùi.
Trần Nhữ Tâm hơi khựng chút, nhưng cũng chẳng để ý.
Cô bế y lên, đi về ao ngọc sau núi.
Nguồn nước này nồng nặc thủy linh khí tinh khiết, có thể chữa trị vết thương trên người tu sĩ, không hiệu quả lắm với tu sĩ kỳ nguyên anh, nhưng đối với kỳ trúc cơ như Ôn Đạm Dụng lại rất hữu dụng.
Đặt y vào ao, Trần Nhữ Tâm áp lòng bàn tay lên vùng đan điền của y, giúp y hấp thụ một chút linh khí của mình.
Dần dà, dấu vết sau hoan ái trên người Ôn Đạm Dung biến mất, đồng thời, linh khí ở vùng đan điền càng đầy hơn so với lúc trước.
Mang một tấm pháp bào đen từ nhẫn trữ vật ra, mặc vào cho y rồi ôm y lên bờ.
Cuối cùng, Trần Nhữ Tâm tắm rửa sơ qua, thay áo cà sa trong nhẫn trữ vật, vẫn quây hai phần ba bầu ngực, vạt áo khó lắm mới che kín vùng mông.
Vải màu tím sậm…Khoác bên ngoài chiếc áo choàng nhạt hơn so với màu vải bên trong.
Áo ngoài mỏng tang, chỉ che nửa bờ vai.
Vạt áo rủ xuống khiến cho cặp chân không bị lộ.
Nhẫn trữ vật không có giày.
Lục lạc vàng bên cổ chân chính là quà của Thủy Lan Tâm, đồng bộ với công pháp tu tập, phát huy tác dụng theo tu vi chủ nhân, thuộc về pháp bảo loại trưởng thành.
Nhìn lắc lục lạc bên cổ chân mình, Trần Nhữ Tâm chợt nhớ tới thế giới trước cũng được y đeo một chiếc…
Gạt đi tâm sự, đeo vòng vào hông xong, bấy giờ Trần Nhữ Tâm mới bế Ôn Đạm Dung lên bờ.
Tu sĩ nguyên anh không cần ngự vật di chuyển theo ý nghĩ.
Trần Nhữ Tâm trở về động phủ của mình, đặt y lên giường hàn ngọc.
Hàn ngọc ngàn năm này có thể chăm sóc thần thức đối phương.
Thái Cực Đồ của Mạnh Thiên Hạo có thể âm thầm đoạt thần hồn con người, nhưng vì nguyên chủ ngăn cản nên hắn chưa thực hiện được.
Cơ mà nó vẫn khiến y mất trí nhớ…Ba trăm năm sau y mới khôi phục ký ức.
Nhưng chuyện trước mắt, Trần Nhữ Tâm cũng chẳng biết phải giải thích với y thế nào.
Hành vi đó hẳn có thể gọi là “cưỡиɠ ɦϊếp”.
Bị chính sư phụ mình làm.
Đối với một người tiếp nhận luân lí cương thường chính thống ngay từ khi còn nhỏ như y, dẫu mất đi ký ức thì bản năng nhận thức sự vật vẫn còn.
Vậy nên, hành động mâu thuẫn của nguyên chủ về sau luôn luẩn quẩn trong lòng làm y nhập ma.
Ôn Đạm Dung là đích tôn của một vị tu sĩ nguyên anh trong Huyền Thiên Tông, sơ kỳ trúc cơ, vì thế vẫn chưa bái sư.
Hiện tại, nguyên chủ lại phá hỏng đường lui duy nhất…Nhưng bây giờ, chỉ còn một cách sai trái.
Từ những tài liệu hệ thống đã cung cấp, Ôn Đạm Dung có tình cảm với nguyên chủ, bằng không y sẽ không lạc thuyệŧ mà nhập ma.
Nhưng nếu cô cố tình quyến rũ y thì chẳng phải sẽ khiến trái tim y rung động, cuối cùng vẫn khó bỏ được kết cục nhập ma hay sao?
Nghĩ vậy, Trần Nhữ tâm có phần không nỡ ra tay.
Nếu tới thế giới này sớm thêm chút nữa, trước lúc chưa giao hợp, vậy thì sẽ nhiều sự lựa chọn hơn.
Thế nhưng, dường như hệ thống cũng chẳng cho cô cơ hội chọn lựa.
“Kí chủ, tốt hơn hết cô nên bỏ dị vật trong não cô đi.
Loại trừ lâu phiền phức lắm ó…”
Giọng hệ thống vang vọng từ tiềm thức.
“Ừ.” Trần Nhữ Tâm nhắm mắt nhìn vào trong.
Biển ý thức của cô là vô sắc, song quả nhiên cô trông thấy một bóng ma màu đen.
Bóng ma màu đen kia là hình hài của một trận ma pháp, vì Alice đã nguyền rủa cô sao?
Biển ý thức xuất hiện một khóm lửa màu tím theo ý nghĩ của Trần Nhữ Tâm.
Ngọn lửa đó nhìn thì chẳng có nhiệt độ, nhưng lại khiến bóng ma màu đen kêu gào thảm thiết.
Rất nhanh, bóng ma màu đen đã hoàn toàn biến mất.
Sau khi làm xong, cô bỗng nghe thấy giọng hệ thống: “Kí chủ, cô có phát hiện…thần hồn của cô mạnh mẽ hơn không?”
Trần Nhữ Tâm hơi khó hiểu.
Chỉ là sau khi tới thế giới này, cảm giác yếu ớt và mệt mỏi truyền đến từ tận linh hồn đã biến mất, thậm chí cô còn phù hợp với tu vi của cơ thể nguyên anh này…
“Ừm…Tôi cũng cảm thấy kì lạ.
Cơ mà nói không chừng vẫn có khả năng khác thì sao.”
Trần Nhữ Tâm hỏi: “Gì mới được chứ?”
“Thì là…cô quan hệ với…”
Giọng hệ thống dần dần biến mất.
Không phải chủ động biến mất, mà là bị động.
Trần Nhữ Tâm cau mày: “Hệ thống?”
“Nhữ Tâm, chúc mừng cô đã tới thế giới này.” Giọng nói trầm ổn của hệ thống vang lên: “Cô phải cẩn thận với đứa con số mệnh ở thế giới này đấy.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Trần Nhữ Tâm thôi nhắc vấn đề vừa nãy.
Nhưng Trần Nhữ Tâm chợt thầm có cảm giác, dẫu tạm thời cô vẫn không thể chứng thực cho suy đoán trong lòng mình.
Đợi khi đi xong luân hồi như hệ thống nói, hẳn cô sẽ biết hết mọi chuyện.
Ngồi bên cạnh giường hàn ngọc, Trần Nhữ Tâm nhìn động phủ trống rỗng của mình.
Nguyên chủ cũng là người xuềnh xoàng, trừ việc tu luyện ra thì áo cà sa trên người là thứ năm đó Thủy Lan Tâm đã đưa.
Trần Nhữ Tâm đứng dậy, liếc mắt nhìn y.
Cô khẽ khom lưng, áp tay lên gương mặt kia.
Nét trong sáng diễm lệ nhưng lạnh lùng thoáng vẻ ấm áp nôn nao: “Gặp được chàng, tốt thật.”
Thế giới trước, cô đã không thể nán lại quá lâu, cũng chẳng biết rốt cục về sau y thế nào…
Hy vọng ở thế giới này, có thể tiếp tục ở bên cạnh y.
Không sợ yêu đương và quan hệ nữa.
Lần này, y là đạo tu, còn cô là ma tu.
Người đời đều cho rằng: Không cùng chí hướng.
Thật ra câu này cũng khá có lý.
Cô chưa thể phân tán căn cơ tu luyện nên khó mà kham nổi sự nguy hiểm này, chỉ biết dừng tu luyện và tìm ra giải pháp.
Mặc dù, mặc dù có thể thực hiện phương pháp dự phòng nguyên chủ từng sử dụng, nhưng nó không nằm trong lựa chọn của Trần Nhữ Tâm.
Hiện giờ chỉ cần Ôn Đạm Dung tiếp tục chẳng hay biết gì thì đạo tâm vẫn còn, sẽ không tẩu hỏa nhập ma.
Và sau này cũng sẽ không hắc hóa, bị tâm ma đầu độc, đồng quy vu tận với Mạnh Thiên Hạo, đứa con số mệnh của thế giới này.
Duy chỉ thế giới này hệ thống mới nhắc nhở cô: Phải cẩn thận với đứa con số mệnh.
Cho nên, Trần Nhữ Tâm càng chú ý tới người đó hơn.
Ra khỏi động phủ, Trần Nhữ Tâm lên đỉnh núi, ngồi xếp bằng rồi nhắm mắt lại.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua người cô, cuốn bay mái tóc dài.
Nhưng rất nhanh, một lớp kết giới bao phủ khắp cơ thể cô.
Trần Nhữ Tâm đang phân loại linh khí trong cơ thể.
Cô cũng sử dụng linh khí từ Ôn Đạm Dung để chăm sóc đan điền bị tổn thương.
Tu chân bất chấp thời gian.
Nửa tháng sau, Trần Nhữ Tâm lại mở mắt.
Thần thức tỏa ra bốn phía.
Cảm nhận hơi thở quen thuộc đó, bấy giờ Trần Nhữ Tâm mới đứng dậy cưỡi gió đi về hướng kia.
Đã nửa tháng, Ôn Đạm Dung hết tĩnh tọa rồi luyện kiếm.
Kiếm pháp mà y sử dụng rõ ràng chính là kiếm pháp hỗn độn của Huyền Quang Tông.
Nếu nhìn kĩ thì có thể phát hiện kiếm pháp ấy hơi lộn xộn.
Nói đang luyện kiếm thì chẳng bằng cứ coi là phát tiết đi.
Trần Nhữ Tâm cứ đứng ở xa nhìn y như vậy.
Quả nhiên dù mất kí ức nhưng điều ghi tạc trong lòng vẫn còn ư?
Hay là…nói rõ với y từ sớm.
Nghĩ vậy, Trần Nhữ Tâm hiện nguyên hình.
Nhận ra có người, Ôn Đạm Dung đưa ánh mắt sắc lẹm về phía sau, kiếm khí cũng chưa thu về.
Nhưng vừa thấy Trần Nhữ Tâm, kiếm khí lập tức biến mất.
Y cúi đầu xuống, hành lễ: “Đồ nhi bái kiến sư tôn.”
Bước tới đứng cách y một mét.
Trần Nhữ Tâm nom rõ sự khẩn trương của y, như thể đang nhẫn nại điều gì.
“Đứng dậy đi.”
Ôn Đạm Dung thẳng lưng lên, không dám đối mắt với Trần Nhữ Tâm.
Cả cơ thể ở trong trạng thái đề phòng.
“Ngươi mất trí nhớ.
Tên ngươi quả thực là Ôn Đạm Dung, Nhưng ngươi xuất thân chính đạo, là đệ tử của Huyền Quang Tông.
Còn kiếm pháp ngươi vừa mới sử dụng là (Hỗn độn kiếm pháp) do sư tổ Huyền Quang Tông sáng chế.” Trần Nhữ Tâm tóm lược ngắn gọn, “Ngươi bị tính kế ở bí cảnh.
Ta đã cứu ngươi.
Mục đích cứu ngươi vì ta tu luyện gặp rủi ro, cần…giao hợp với ngươi.” Rốt cục, Trần Nhữ Tâm vẫn chưa thốt ra hai từ “thải bổ”.
Ngừng một chút, Trần Nhữ Tâm nói tiếp: “Ta cứu ngươi một mạng.
Ngươi lấy thân trả lại.
Chẳng phải chính đạo các ngươi có thuyết nhân quả sao? Lễ bái sư lúc trước không tính, ta cũng không phải là sư phụ của ngươi.”
Hơi thở ma môn trên người Trần Nhữ Tâm bộc lộ rõ rệt, kể cả năng lực khống chế tìиɦ ɖu͙ƈ.
Mặc dù đã giấu đi nhưng vẫn khiến người ta ham muốn và cuồng si.
Cô thờ ơ nhìn y, thậm chí còn hơi lạnh lùng: “Ta là Dục Ma Sứ của Ma môn, đợi khi trở về Huyền Quang Tông thì ngươi sẽ biết những lời ta nói có thật hay không.”
Ôn Đạm Dung siết chặt chuôi kiếm.
Đáy mắt thoáng vẻ khiếp sợ…và bàng hoàng.
Nhưng giây phút ấy, y lại không hề phản bác lý do.
Trong nhẫn trữ vật có chính tu luyện mà y tâm đắc, cộng thêm pháp quyết của đạo môn, bởi lẽ đó nên y mới luyện lại những thứ vốn đã lu mờ.
Cho nên…sư tôn nói thật sao?
Không, không phải sư tôn.
Nếu nàng ấy nói thật, thế thì y và nàng ấy phải là kẻ thù mới đúng.
Nhưng tại sao…nàng ấy lại kể cho y biết?
Dường như hiểu rõ suy nghĩ trong lòng đối phường, Trần Nhữ Tâm thản nhiên nói: “Ta đã chiếm được nguyên dương của ngươi.
Giờ ta giữ ngươi cũng vô dụng.
Hơn nữa, ta chưa có ý định chống lại đám lão quái Huyền Quang Tông đâu.
Ngươi cứ tự rời đi đi.”Dứt lời, Trần Nhữ Tâm ném một ngọc bài màu đen cho y, “Có cái này thì ngươi sẽ ra được khỏi địa giới Ma môn, trở về Huyền Quang Tông.”
Nói xong, Trần Nhữ tâm bèn xoay người mặc kệ y có tiếp nhận hay không.
Giờ y chưa động lòng, khả năng bị tâm ma lợi dụng rất ít, vì vậy Trần Nhữ Tâm vẫn lựa chọn nói cho y biết.
“Đứng lại.”
Thân thể nhanh hơn não, Trần Nhữ Tâm ngừng bước.
Cô cũng chẳng quay lưng, giọng nói cực kỳ lạnh nhạt: “Chuyện gì nữa?”
“Ta sẽ tìm kí ức về.
Nhưng nếu là thật, ta chắc chắn không bỏ qua đâu…”
“Tùy ngươi.” Trần Nhữ Tâm lạnh lùng ngắt lời đối phương, như đột nhiên nhớ ra cái gì, cô xoay lại, thờ ơ nhìn y: “Nghe nói ngươi đang sở hữu (Đông Cực kiếm đồ), giao nó ra đây.”
“…Ngươi!”
“Tự giao ra? Hay là đích thân ta động thủ?”
Ôn Đạm Dung vốn rất thẳng lưng.
Khoảnh khắc đó khiến Trần Nhữ Tâm không đành lòng.
Nhưng nghĩ đến sau này, sự chần chừ cũng biến mất.
Ôn Đạm Dung từng mất trí nhớ.
Y mở nhẫn trữ vật của mình ra, quả nhiên tìm được (Đông Cực Kiếm đồ) mà cô vừa nói.
Mặc dù trực giác biết vật này rất quan trọng đối với mình, nhưng y vẫn giao nộp.
Nhận lấy (Đông Cực kiếm đồ), Trần Nhữ Tâm rời đi đầu không ngoảnh lại.
Đợi khi bóng dáng cô biến mất, Ôn Đạm Dung vung kiếm trong tay, một phượng hoàng hóa thành từ hồng liên nghiệp hỏa, đánh về phía đỉnh núi – –
Tức thì nham thạch thành tro bụi.
Ôn Đạm Dung nắm chặt miếng ngọc bài đen.
Sườn của ngọc bài đâm vào lòng bàn tay.
Máu tươi nhuộm đỏ ngọc bài, mang một cảm giác quái dị.
Y cũng không làm gì nữa mà ngự kiếm rời đi.
Thế nhưng, ngay lúc y rời khỏi Thiên Ma tông, vài đệ tử Ma môn đã để mắt tới.
Trần Nhữ Tâm đi theo suốt đoạn đường, không uổng phí xử lí vài tên tiểu quỷ kỳ trúc cơ, hộ tống y trở về Huyền Quang Tông.
Thấy y bước vào địa giới đạo môn, Trần Nhữ Tâm vẫn chưa rời khỏi.
Đến tận lúc bóng dáng biến mất ở cửa núi Huyền Quang Tông, Trần Nhữ Tâm mới ngừng được.
Ấy vậy mà sau khi rời Huyền Quang Tông, đương chuẩn bị về Thiên Ma Tông thì cô nhận ra một hơi thở đang dõi theo mình.
Hơi thở này còn rất yếu, nhưng lại dõi theo mình đơn giản như thế.
Vì không có địch ý nên Trần Nhữ Tâm cũng phớt lờ.
Bấy giờ cô mặc pháp bào ngăn cách thần thức con người, vì chẳng muốn đám đạo môn chú ý tới, vậy nên cô chỉ dùng thần thức cảnh cáo đối phương.
“Tiền bối, xin dừng bước.”
Giọng nói này…Trần Nhữ Tâm bất giác nhíu mày.
Cô xoay người, nhìn gã mang thần khí đứa con của số mệnh, lạnh nhạt hỏi: “Chuyện gì?”
Mạnh Thiên Hạo tươi cười trên khuôn mặt anh tuấn làm người ta có ấn tượng tốt: “Tiền bối, mời kiếm một chỗ nói chuyện.”
Phải cẩn thận với người này.
Lời hệ thống nói vang lên trong lòng Trần Nhữ Tâm.
“Xin tiền bối yên tâm.
Vãn bối không tơ tưởng tới (Đông Cực kiếm đồ), chỉ muốn thương lượng cùng tiền bối một chuyện thôi.” Mạnh Thiên Hạo hạ mình rất thấp, nhìn vô cùng chân thành, khiến người ta không còn âm thầm đề phòng hắn nữa.
Cơ mà, tu vi của Mạnh Thiên Hạo cùng lắm ở giai đoạn trung kỳ trúc cơ; thứ hai, dường như đối phương mang đến cảm giác thân thuộc tự nhiên.
Đây là đứa con số mệnh của thế giới này sao?
Điều làm cô quan tâm hơn, nhưng đúng như cô đoán, Mạnh Thiên Hạo thực sự có thể cảm nhận được hơi thở và vị trí bản kiếm đồ.
Chắc thấy Trần Nhữ Tâm chưa phản ứng gì, Mạnh Thiên Hạo đành phải nói vọng lại: “Vãn bối từng tìm ra bản ghi chép (Thiên dục quyết) trong bí cảnh, trên đó có viết bí truyền của ma đạo đại năng, và công pháp trí mạng…”
(Thiên dục quyết) chẳng phải là công pháp nguyên chủ đang luyện hay sao?
Trần Nhữ Tâm lạnh nhạt lên tiếng: “Dẫn đường.”
Mạnh Thiên Hạo thầm thở phào nhẹ nhõm rồi nở nụ cười mờ ám:
“Mời tiền bối theo ta…”.