Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 125: Tg6_4
Hôm nay, trên đại lục phía Bắc Hoành Hải, một tòa tiên phủ tràn ngập linh khí hiện lên khỏi mặt biển kèm theo rung chấn mạnh.
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều đứng ngắm nhìn tiên phủ Hạo Nguyên ở khoảng cách không xa.
Xa hơn chút là một nữ tử mặc áo choàng lôi thôi, dung mạo tầm thường, chân giẫm một thanh phi kiếm hạ phẩm, tóc dài đến eo được tóm thành đuôi ngựa, xem chừng chỉ là dáng vẻ của tán tu bình thường, tu vi cùng lắm ở hậu kỳ trúc cơ.
Người đang đợi bước vào tiên phủ đúng là Trần Nhữ Tâm.
Giờ cô cũng giống với những tu sĩ chính đạo khác, thậm chí còn toát vẻ hơi bủn xỉn.
Vậy nên biến thành bộ dạng này để tránh phiền toái.
Cô chỉ muốn tìm được nửa bộ cuối của (Thiên Dục Quyết), nắm giữ đầy đủ công pháp, giải quyết quả bom hẹn giờ cố định trên người mình.
Vì thế, cô chưa muốn tranh chấp hoặc bị đám chính đạo kia gây trở ngại.
Cô cũng chẳng muốn lãng phí thời gian ở tiên phủ Hạo Nguyên.
Dù sao khi cô tới thế giới này, nhiệm vụ mới là chủ yếu.
Bỗng, có một thứ tỏa ra năng lượng rất nhỏ trong nhẫn trữ vật.
Năng lượng đó bất ngờ liên kết với tiên phủ.
Trần Nhữ Tâm lấy ra khỏi ống tay áo, chính là lệnh bài giả ngọc mà Ma tôn đã đưa.
Tòa phủ trên lệnh bài và tiên phủ ở xa xa giống nhau như đúc.
Cho nên…đây là chìa khóa vào tiên phủ sao?
Đúng lúc này, những người khác cũng nhận ra điều khác thường.
Vài thần thức mạnh mẽ quét qua người Trần Nhữ Tâm, cô thầm cảnh giác nhưng lại bất động.
Chỉ sau một thoáng, vài ba tu sĩ bao vây cô, nhìn bộ dạng thì hẳn là người tu luyện bình thường.
“Giao bí khóa ra đây!”
Thì ra thấy cô cũng là tu sĩ bình thường, chiến đấu một mình không nơi nương tựa nên mới chọn ra tay với cô.
Đám người trước mắt có hai tên hậu kỳ trúc cơ, hai tên khác cùng lắm chỉ ngấp nghé trúc cơ chút đỉnh.
Ánh mắt đều lộ vẻ âm ngoan.
Giây phút đó, ranh giới giữa chính đạo và ma môn dường như rất đỗi mong manh.
Trần Nhữ Tâm cũng chẳng để ý tới họ.
Đồng thời bí khóa cảm ứng mãnh liệt với tiên phủ, lập tức, một quầng sáng vàng bao phủ Trần Nhữ Tâm – –
Thấy vậy, đám người kia vội mang pháp bảo ra tấn công về phía cô.
Nhưng khi va chạm với quầng sáng vàng, đòn công kích đều bị bắn ngược trở về.
Đám người kia phải chịu nội thương.
Bóng dáng Trần Nhữ Tâm dần dần trong suốt, thoáng cái biến mất ngay tại chỗ.
Cảm giác hoa mắt ăn mòn ý thức cô.
Khoảnh khắc đó mọi giác quan của cô bị xóa đi.
Trần Nhữ Tâm không chống cự nguồn năng lượng bí ẩn ấy, nhưng cũng chưa buông lỏng cảnh giác.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng Trần Nhữ Tâm cảm giác được thế giới bên ngoài.
Cô mở mắt ra, bỗng ở dưới đáy biển.
Đập vào mắt là biển đen ngòm.
Dưới đáy biển…có vật thể! Trần Nhữ Tâm lập tức vực dậy từ trong nước, giẫm lên thân phi kiếm.
Phương hướng truyền tống là ngẫu nhiên sao? Trần Nhữ Tâm lôi tấm lệnh bài mà đám người kia gọi là bí khóa.
Bấy giờ bí khóa đã hiện nguyên hình.
Cất kỹ bí khóa đi, Trần Nhữ Tâm thử đi tìm thứ mình muốn.
Trên đường rất nhiều linh thảo cực phẩm và linh quả nồng nặc linh khí.
Chúng đều được yêu thú bảo vệ.
Vì chẳng có hứng thú với những linh thảo và linh quả kia nên Trần Nhữ Tâm không dừng lại hái, cũng chưa từng quấy nhiễu đám yêu thú một chút nào.
Đi dọc theo nước màu đen, lục lạc bên cổ chân Trần Nhữ Tâm bị hạ cấm chế từ trước nên không phát ra tiếng vang nào.
Càng đi sâu vào trong thì càng yên tĩnh, như thể chưa bao giờ có sự tồn tại của vật thể sống vậy.
Rõ ràng đây là tiên phủ, nhưng lại khiến Trần Nhữ Tâm lầm tưởng bước vào một bí cảnh khác.
Khoảng một ngày một đêm, Trần Nhữ Tâm mới bắt gặp tòa lầu màu vàng kim…Tòa lầu kia được xây từ linh thạch cực phẩm thành cung điện.
Bên ngoài cung điện viết bốn chữ to “Hạo Nguyên tiên phủ”.
Mới đầu nhìn bốn chữ thì rõ, lâu dần thần trí sẽ dễ bị lạc hướng.
Trần Nhữ Tâm không dám khinh thường.
Dù sao đây cũng là đồ thượng giới, kể cả cường giả hóa thần có tới nơi này thì cũng phải cẩn thận một chút.
Trần Nhữ Tâm đứng trước cửa lớn màu vàng kim, duỗi tay đẩy ra.
Bấy giờ, một giọng nói trong trẻo non nớt vang lên: “Số người đã đủ.
Các ngươi có thể tiến vào cung điện của chủ nhân.” Dứt lời, Trần Nhữ Tâm cảm giác mình đã vào trong một không gian.
“Nhóm các ngươi gồm tám người, nhưng chỉ bốn người cuối cùng mới có thể rời đi.” Giọng nói trong trẻo lại vang lên giữa tiên phủ một lần nữa, “Đạo tu càn vị, trung kỳ kim đan; đạo tu khảm vị, hậu kỳ trúc cơ; ma tu chấn vị, hậu kỳ nguyên anh; ma tu chấn vị, hậu kỳ kim đan; đạo tu tốn vị, trung kỳ nguyên anh; ma tu cách vị, hậu kỳ trúc cơ; ma tu khôn vị, trung kỳ kim đan; đạo tu đoái vị, trung kỳ trúc cơ.
Người có duyên với tất cả bảo vật linh đan trong tiên phủ thì cứ lấy.
Mọi người bắt đầu tìm kiếm cơ duyên của mình đi.
Nhớ kỹ nhé, chỉ bốn người cuối cùng mới rời khỏi tiên phủ được.
Cho nên…tự giải quyết cho tốt nha.”
Câu nói cuối cùng “tự giải quyết cho tốt” của khí linh mang hàm ý sâu xa và ác ý khó tả, luôn là giọng trẻ con khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Trần Nhữ Tâm vừa ngoảnh đầu thì thấy trên cánh cửa cô từng bước qua viết chữ “Chấn”.
Xem ra, trong mắt khí linh ở tiên phủ này, tu vi mà cô ngụy trang không tồn tại.
Người đạo tu mạnh nhất là trung kỳ nguyên anh.
Nếu đối phương là pháp tu bình thường còn tốt chán.
Nếu đối phương là một kiếm tu thì chỉ e hắn sẽ là kẻ mạnh nhất trong đám người này.
Chung quy cứ có cảm giác…Hạo Nguyên tiên phủ rất kỳ quái.
Trần Nhữ Tâm chẳng dám khinh thường.
Theo như lời nói vừa rồi của khí linh tiên phủ, có thể nó biết tám người bọn họ đang đứng ở tám nơi khác nhau.
Là địch hay bạn, giờ khó mà phân biệt.
Rốt cục chỉ bốn người mới có thể rời khỏi tòa tiên phủ này.
Vậy nói cách khác bốn mạng người phải ở lại đây.
Tiến lên phía trước, dĩ nhiên sẽ đụng phải đối phương.
Tu vi của đối phương là trúc cơ, kim đan, hay nguyên anh?
Có quá nhiều bất ngờ và khó lường.
Không chỉ Trần Nhữ Tâm nghĩ vậy, tu vi tám người bọn họ cao thấp không đồng đều.
Nếu gặp tu vi thấp tất nhiên là tốt, nhưng nếu gặp tu vi cao thì dĩ nhiên không thể tránh được một cuộc ác chiến.
Cơ mà, thời gian suy nghĩ của họ cũng chẳng nhiều.
Bởi vì, sau khi khí linh dứt lời, đường trước mặt họ càng ngày càng hẹp…chắc chắn sẽ phải lựa chọn trước lúc con đường biến mất.
Trần Nhữ Tâm lập tức chọn lối giữa.
Đợi khi cô ổn định cơ thể, đập vào mắt là thảo nguyên vô biên.
Cây cỏ lay theo gió, cọ lên da Trần Nhữ Tâm, để lại vết thương sâu dài nửa thước.
Trần Nhữ Tâm lập kết giới quanh thân, tránh bị cây cỏ gây tổn thương lần nữa.
Nhưng máu trên cánh tay rơi xuống lá cây, tức thì, như sống dậy, màu xanh mênh mông hóa thành biển máu vô tận.
Ngay giây phút đó, Trần Nhữ Tâm ngự kiếm lên.
Thế nhưng, những con ma vật tạo thành từ biển máu kia lại áp sát.
Trần Nhữ Tâm không giấu tu vi của mình nữa.
Cô lấy pháp khí đánh chết chúng.
Những con giòi bám vào xương ma vật, ăn thủng kết giới mà Trần Nhữ Tâm lập ra.
Cứ thế này sẽ khó thực hiện được.
Đám ma vật kia bất tử bất diệt, thậm chí chúng có chết cũng hồi sinh rất nhanh.
Còn chân nguyên của mình sẽ hao hết.
Thứ chờ cô kế tiếp là đối thủ mà khí linh an bài cho cô.
Tới lúc đó thì sao có thể tìm ra một nửa pháp quyết trong tiên phủ đây.
Trần Nhữ Tâm lấy một viên xá lợi* từ túi của mình.
Đó là đồ Phật tu, trùng hợp tương khắc với đám ma vật này.
*: Là những hạt nhỏ có dạng viên tròn trông giống ngọc trai hay pha lê hình thành sau khi thi thể được hỏa táng hoặc thân cốt sau khi chết của các vị cao tăng Phật giáo, được lưu giữ với mục đích để tỏa ra phước lành trong kinh nghiệm của những người có liên hệ với nó và được tin rằng có khả năng xua đuổi tà ác trong truyền thống Phật giáo Himalaya.
(Theo Wikipedia)
Nhưng, nó cũng tương khắc với công pháp của mình.
Trần Nhữ Tâm đắn đo, song vẫn rót chân nguyên vào trong đó.
Lập tức, viên xá lợi kia phát ra tia sáng vàng.
Trần Nhữ Tâm bỗng cảm giác chân khí đi ngược chiều, một đợt ngai ngái vọt lên cổ họng, tràn ra khóe miệng.
Tuy nhiên trong nháy mắt, đám ma vật gào thét chói tai rồi biến mất.
Đồng thời kéo theo cả biển máu đỏ tươi.
Chỉ còn lại một hạt châu màu đỏ nhỏ bằng đầu ngón tay rơi trước mặt Trần Nhữ Tâm.
Trên huyết châu có hơi thở của mình…đây là nhận chủ ư?
“Khụ khụ…” Trần Nhữ Tâm lau máu bên khóe miệng, cất huyết châu chưa rõ công dụng đi.
Sau đó cô lập cấm chế đơn giản ở xung quanh, lập tức ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu điều tức.
Một chốc, Trần Nhữ Tâm mới mở mắt lần nữa.
Hơi thở trên người trở về tu vi kỳ trúc cơ.
Cô đứng dậy, bước về phía huyệt động.
Tiếng kêu đau đớn của tước điểu mơ hồ bên tai.
…Hình như, là phượng hoàng?
Thế nhưng, Trần Nhữ Tâm nhanh chóng bắt gặp một đạo tu bạch y đang đấu pháp với tàn hồn phượng hoàng ở đằng xa.
Đạo tu bạch y kia…đáy mắt phẳng lặng của Trần Nhữ Tâm khẽ nhúc nhích, y cũng tới ư?
Thân thể nhanh hơn não một bước.
Trần Nhữ Tâm cầm hồng lăng đáp xuống bên cạnh người đó, rót nhiều chân nguyên vào, hồng lăng vốn vô hại bỗng lao về phía phượng hoàng như lưỡi kiếm sắc bén – –
Nhưng nếu là phượng hoàng thật sự thì đến tu sĩ hóa thần cũng khó mà phản kháng nổi, may sao chỉ là tàn hồn bám vào con rối thôi.
Dẫu vậy, chân hỏa phượng hoàng yếu ớt kia vẫn gây tổn thương tới thần hồn con người.
Bản thân phượng hoàng có ý thức, thấy tu sĩ dưới đất dám trói buộc cơ thể mình thì nổi giận ngay.
Ngọn lửa màu đỏ tràn qua đây.
Trần Nhữ Tâm không chút chần chừ nắm eo nam nhân đang dừng tay đứng xem bên cạnh, vội vàng lui về phía sau.
Phạm vi hoạt động của tàn hồn phượng hoàng có hạn, như thú giữ nhà.
Chắc lúc trước y đã lấy thứ gì đó nên mới đánh động tới nó khiến nó tức giận.
Trần Nhữ Tâm áp chế tu vi của mình.
Dĩ nhiên cô cũng chẳng muốn bại lộ thân phận trước mặt y.
Mà tàn hồn phượng hoàng lại há mồm cản đường, Trần Nhữ Tâm chỉ biết đứng ở một góc khuất, sợ bị tổn thương bởi lửa của phượng hoàng.
Thấy cánh tay bên eo mình và cảm giác thân mật, mềm mại ấm áp truyền đến từ sau lưng, Ôn Đạm Dung điềm mặt rũ mắt: “Buông ra được không…”
Y còn chưa kịp nói xong thì Trần Nhữ Tâm lạnh nhạt ngắt lời y, “Đạo hữu, đừng lộn xộn.”
Nói rồi, Trần Nhữ Tâm lại đổi tư thế để y đứng vào bên trong, tránh bị dính phải chân hỏa phượng hoàng.
Thế nhưng, khoảnh khắc khi hai ánh nhìn chạm nhau, đáy mắt Ôn Đạm Dung thoáng dao động, “Ngươi…”.