Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 113: Tg5_12
Giọng khàn khàn khi nói từ cuối cùng.
Trần Nhữ Tâm gối lên cánh tay mình, nhắm mắt ngủ, hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Chu Triều Khanh đứng trước người cô, nhìn một hồi lâu.
Đợi khi trấn tĩnh lại, y mới đứng ở chỗ cũ, chờ cô tỉnh dậy.
Hương nhang an thần trong lò phảng phất bay ra.
Trần Nhữ Tâm ngủ không quá lâu.
Cô ngẩng đầu lên, trông thấy Chu Triều Khanh đang đứng bên cạnh mình.
Lúc cô ngồi dậy, áo choàng lông chồn cũng trượt xuống và rơi trên đất.
Chu Triều Khanh khom người nhặt áo choàng lên.
Sắc trời bên ngoài đã tối mịt.
Trần Nhữ Tâm hơi nhức đầu.
Cô bần thần nhìn chăm chăm về phía trước, rồi day day huyệt thái dương.
Hẳn bên cạnh chỉ có Chu Triều Khanh nên cô mới không đoái hoài xung quanh.
“Người đau đầu à?”
Nghe thấy giọng Chu Triều Khanh, Trần Nhữ Tâm ngẩng đầu nhìn y, khẽ gật một cái: “Ừm, không thoải mái lắm.”
Chu Triều Khanh bước đến trước mặt cô: “Để nô tài.”
“Được.” Trần Nhữ Tâm thả tay xuống.
Chắc vừa mới tỉnh ngủ nên thân thể hơi uể oải.
Cô tựa đầu bên eo y.
Động tác của cô bất ngờ khiến Chu Triều Khanh vội vàng.
Cũng may trong phòng không có ai khác.
Nhưng nếu cứ vậy thì không thể ấn huyệt giúp cô được, y bèn đề nghị: “Thái tử phi nương nương, hay người qua giường quý phi nằm nhé?”
“Không đi đâu.” Trần Nhữ Tâm khẽ ngước đầu lộ cần cổ mảnh mai trắng nõn.
Cặp mắt nhìn y mang theo ý vui: “Ngươi ôm ta đi.”
“…Nô tài tuân mệnh.”
Chu Triều Khanh hơi khom người bế cô lên.
Lúc ôm cổ y, đập vào mắt Trần Nhữ Tâm là gò má góc cạnh của y.
Hẳn tịnh thân quá sớm nên cô không thấy rõ hầu kết.
Cũng chẳng biết trước kia y bị hành hạ như thế nào nữa? Nghĩ vậy, Trần Nhữ Tâm càng không thể buông tha cho đám người kia.
Trần Nhữ Tâm quyết chí rồi tựa đầu trước ngực y.
Nhưng rất nhanh, cô được Chu Triều Khanh đặt xuống giường quý phi mềm mại.
Chu Triều Khanh đắp áo lông chồn lên người cô, sau đó mới nửa quỳ giúp cô đả thông kinh mạch.
Trần Nhữ Tâm thoải mái nhắm mắt lại.
Lòng ngón tay lành lạnh của y đang dịu dàng ấn quanh huyệt thái dương.
Cảm giác váng đầu lúc trước vơi dần.
Nhưng lại muốn ngủ thêm lần nữa.
Thế nhưng, nghĩ ra cô còn chưa dùng bữa tối, Chu Triều Khanh đành nói: “Thái tử phi nương nương, truyền bữa tối không ạ?”
Trần Nhữ Tâm híp nửa mắt: “…Truyền.”
Đỡ cô ngồi dậy, y cầm khăn lau tay cho cô, sau đó giúp cô xỏ giày thêu.
Lần này, Trần Nhữ Tâm không muốn y ôm nữa.
Cô đứng dậy bước ra bàn.
Đám cung nữ nối đuôi nhau đi vào.
Đồ ăn thì nhiều.
Nhưng vì không có hứng thú nên Trần Nhữ Tâm buông đũa rất nhanh.
“Thái tử phi nương nương, canh này rất có lợi cho giấc ngủ, người uống thêm chút đi?” Chu Triều Khanh đề nghị.
Trần Nhữ Tâm nghiêng đầu nhìn y một cái rồi gật: “Ừ.”
Cung nữ hầu hạ bên cạnh tiến lên nhưng bị ánh mắt Chu Triều Khanh ngăn lại.
Đặt chén trước mặt đối phương và nhìn cô uống xong, bấy giờ Chu Triều Khanh mới để hạ nhân dọn đồ ăn trên bàn.
Chờ cung nữ rời đi, Trần Nhữ Tâm nhìn về phía y: “Ngươi đói không?”
“Chốc nữa nô tài sẽ ăn cùng bọn hạ nhân ạ.” Chu Triều Khanh đưa trà cho cô súc miệng.
Cuối cùng, y lau tay đối phương bằng khăn tay.
Sau khi làm xong, y đỡ cô tới giường nghỉ ngơi.
Chu Triều Khanh nhét lò sưởi tay vào.
Trần Nhữ Tâm lại thừa cơ nắm lấy tay y.
“…Thái tử phi nương nương?”
Trần Nhữ Tâm ngửa đầu nhìn y, nghiêm túc hỏi: “Ngươi có nguyện mãi ở bên cạnh ta không?”
“Đương nhiên rồi ạ.” Chu Triều Khanh không rút tay mình về.
Y đối mắt với cô, nói: “Phước phần của nô tài.”
Trần Nhữ Tâm hơi nắm chặt tay y, “Ý ta là vĩnh viễn ấy.”
“Chỉ cần người cần nô tài thì nô tài sẽ vĩnh viễn không rời xa người.” Đáy mắt Chu Triều Khanh lộ vẻ khó dò.
Lời nói này mang giọng điệu hơi khác mọi ngày, như thể một người bình thường đang nói chuyện, dẫu giọng nói vẫn có phần the thé.
Nghe vậy, Trần Nhữ Tâm cười xuề: “Thế thì tốt rồi.”
…
Như thể cô đang muốn khẳng định điều gì đó với y.
Trăng lên đỉnh đầu.
Bóng dáng Chu Triều Khanh hòa vào màn đêm.
Hơi thở cũng không làm người ta phát hiện.
Lúc này Trần Nhữ Tâm đã ngủ, ngủ rất ngon.
Khi sắp canh bốn, nhận ra ai đang ở đằng sau, y bèn ngừng bước.
Đồng thời bóng hình chợt lóe, rời khỏi Thái Cùng Điện.
Bóng người kia thấy vậy thì đuổi kịp y.
Chu Triều Khanh dừng chân ở một nơi không có thủ vệ, xoay lưng nhìn người vừa đến: “Chuyện gì?” Giọng nói của y trong trẻo mà lạnh lùng, như tiếng ngọc thạch.
Người đến quỳ trước mặt y, “Mời Vân Hề đại nhân theo thuộc hạ về Tử Vi Cung.”
“Qua ít ngày nữa ta sẽ trở về.” Y thản nhiên nói.
Chu Triều Khanh, hoặc nên xưng là Vân Hề.
Nhưng hiển nhiên đối phương không chỉ tới để nói lời khuyên.
Hắn mang ra một lệnh bài màu vàng kim, “Đây là mệnh lệnh của tôn giả.”
Vân Hề rũ mắt lẳng lặng nhìn lệnh bài trong tay hắn, nhưng hơi thở lại mang sát ý lạnh lẽo.
“Vân Hề đại nhân, hiện giờ tôn giả đang bế quan, trong vòng mười năm sẽ không xuất quan.
Ngài buộc lòng phải chủ trì Tử Vi Cung.” Gã truyền tin thấu tình đạt lí, muốn khuyên y trở về thừa kế vị trí quốc sư.
Lệnh bài vàng kim này là vật của quốc sư.
Một đợt gió mạnh ập tới.
Chân khí gã truyền tin bất ổn.
Khóe miệng hắn rỉ máu.
Còn lệnh bài vàng kim trong tay hắn bị Vân Hề cướp đi.
“Vị trí quốc sư, ta sẽ tiếp quản.” Vân Hề quay lưng lại, thản nhiên nói: “Còn việc bao giờ ta trở về Tử Vi Cung, không đến lượt ngươi hỏi.”
Dứt lời, bóng dáng biến mất ngay tại chỗ.
Nhìn bóng dáng kia rời đi và cung Thái Cùng, đáy mắt gã truyền tin thầm lộ vẻ đố kị.
Nhưng tâm trạng ấy tức khắc bị màn đêm che giấu, bóng người cũng biến mất theo.
Bóng ma lẩn khuất giữa màn đêm lặng lẽ vồ vập, chỉ chờ cơ hội thích hợp để gϊếŧ chết con mồi!
Gió lạnh thổi qua, lật dậy đám lá khô đã mục nát.
Mà lúc này Thái Cùng Điện rất yên tĩnh.
Chu Triều Khanh túc trực bên ngoài, nói với tiểu thái giám thay ca vài câu.
Sau bình minh, phát hiện người trong tẩm điện đã tỉnh lại, bấy giờ y mới mang đồ rửa mặt đi vào.
Trần Nhữ Tâm vừa tỉnh, híp mắt, không muốn ngồi dậy.
Trông thấy Chu Triều Khanh bước đến trước mặt mình thì cô mới ngồi dậy từ trong chăn đệm.
Chu Triều Khanh đã biết thói quen của cô nên giúp cô mặc y phục, nhét lò sưởi tay cho cô rồi cầm khăn tay lau mặt cô.
Súc miệng xong, Trần Nhữ Tâm càng không muốn vận động.
Chờ khi truyền đồ ăn sáng, Trần Nhữ Tâm mới tỉnh táo hơn chút.
Mà lúc này, Anh Lạc cũng trở về sau đợt xuất cung.
Anh Lạc bước vào phòng, nhún mình hành lễ: “Bẩm thái tử phi nương nương.”
Trần Nhữ Tâm phẩy tay cho người khác lui.
“Chuyện thái tử phi nương nương phân phó đã thỏa đáng rồi ạ.” Anh Lạc quỳ xuống, “Nguyệt Dung cô cô vô tình bị xe ngựa húc ngã đụng đầu, bây giờ hơi ngây dại.”
Trần Nhữ Tâm thờ ơ hỏi: “Nàng ta đâu?”
“Vẫn ở ngoài cung ạ.
Nô tỳ đã bẩm báo ma ma chưởng sự, nói là sẽ sai người xuất cung tìm nàng ta về.” Anh Lạc đáp.
Hôm qua, Anh Lạc uống chút rượu với Nguyệt Dung rồi đánh vào đầu nàng ta sau khi say, khiến thần trí nàng ta không thể trở về như lúc ban đầu được nữa, sau đó cầm lệnh bài của nàng ta và cùng nhau xuất cung.
Sau khi xuất cung, Nguyệt Dung bị bỏ lại ở ngoài, còn Anh Lạc đưa xong thư thì lặng lẽ quay về cung trước bình minh.
Nguyệt Dung không thể ở lại, bằng không sớm muộn gì cũng xảy ra sự cố.
Nhưng nàng ta là người trong cung của hoàng hậu nương nương, vì không thể tùy tiện biến mất nên chỉ đành ra hạ sách này.
Lúc xác nhận mệnh lệnh mình đang thi hành, lòng Anh Lạc lặng như nước.
Đó là tâm trạng của một tử sĩ thực thụ.
Trừ nhiệm vụ ra thì không còn điều gì khác.
“Ngươi làm rất tốt.” Thậm chí là hoàn hảo.
Trần Nhữ Tâm nhìn khuôn mặt không chút mỏi mệt đó, thậm chí có thể điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, biến thành thiếu nữ ngây thơ không biết ưu sầu trước kia.
Người này mới là hạt mầm thích hợp trở thành sát thủ trời sinh.
Trần Nhữ Tâm chậm rãi nói: “Nghỉ ngơi đi.”
“Dạ, thái tử phi nương nương.”
Anh Lạc lui ra.
Trần Nhữ Tâm thất thần nhìn vô định.
Nhiệm vụ ở thế giới này của cô vẫn chưa bắt đầu…Vân Hề, đợi khi xong chuyện Hạ Quốc thì tới Tử Vi Cung một chuyến vậy.
Chỉ lát sau, Chu Triều Khanh bưng ấm trà tới, cắt đứt mạch suy nghĩ của Trần Nhữ Tâm.
Trần Nhữ Tâm nhận trà, nhấp một ngụm, sau đó đưa chén trà cho y, nói: “Buổi nạp trắc phi ngày mai, ta nên chuẩn bị những gì mới được đây?”
“Đồ cưới thì thái tử phi cầm theo hai món bất kì là được ạ.”
Trần Nhữ Tâm vốn chỉ hỏi bừa, nghe y nói vậy, “Thế cứ làm theo lời người đi.” Nói xong, Trần Nhữ Tâm lấy túi gấm vàng nhạt bên người ra, lôi một chiếc chìa khóa đưa cho y, nói: “Về sau ngươi hãy bảo quản giúp ta.”
Chu Triều Khanh lại quỳ xuống, cúi đầu: “Thái tử phi nương nương, vật này quý giá, nô tài…”
“Đây là mệnh lệnh.” Trần Nhữ Tâm đứng lên nâng y dậy, “Ngươi muốn chống lại ta sao?”
“Nô tài không dám.”
Trần Nhữ Tâm thản nhiên nở nụ cười: “Vậy thì cất đi.”
Đây là chìa khóa hồi môn của nàng ấy.
Vốn dĩ do nàng ấy tự bảo quản, ấy thế mà đưa luôn cho y.
Tin tưởng mình vậy ư?
…Không sợ một ngày nào đó, mọi thứ nàng ấy nhìn thấy thật ra đều là giả dối sao?
Hai tay Chu Triều Khanh nhận lấy chìa khóa từ cô rồi cất kỹ.
Đôi mắt cụp xuống, che giấu sóng ngầm bắt đầu trào dâng.
Vậy thì vĩnh viễn không để nàng ấy tìm ra chân tướng là được.
Lời nói dối lâu sẽ dần dần biến thành thật, dĩ nhiên nàng ấy chẳng phát hiện.
Thậm chí lúc này y không biết rằng một ngày nào đó khi mọi sự giả dối bị vạch trần thì liệu mình có thể đối mặt với ánh nhìn chán ghét và ruồng rẫy của nàng hay không.
Tuyệt đối không thể!
Bàn tay dưới ống tay áo thùng thình hơi siết chặt, đè xuống nỗi khủng hoảng và bất an đột ngột xuất hiện.
Nếu nàng ấy phải đi thì giam nàng ấy bên cạnh mình chẳng phải tốt lắm sao…
Nghĩ vậy, ánh mắt khi Chu Triều Khanh nhìn cô hơi khác thường.
Trần Nhữ Tâm khẽ ngẩng đầu nhìn y, “Sao thế?”
“Nô tài vui lắm ạ.”.