Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 114: Tg5_13
Nghĩ vậy, ánh mắt khi Chu Triều Khanh nhìn cô hơi khác thường.
Trần Nhữ Tâm khẽ ngẩng đầu nhìn y, “Sao thế?”
Chu Triều Khanh khẽ cúi đầu, cung kính đáp: “Nô tài vui lắm ạ.”
Nhìn thấy dáng vẻ kính cẩn hèn mọn đó, tuy Trần Nhữ Tâm hơi bất lực, nhưng cô cũng chưa muốn đập tan quan niệm của y.
Tôn ti có khác.
Quan niệm về giai cấp đã sớm ăn sâu vào máu những người trong thế giới này.
Trần Nhữ Tâm chỉ đành từ từ, âm thầm thay đổi y.
“Chuyện ngày mai sẽ giao cho ngươi.”
“Nô tài tuân mệnh.”
…
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Hôm nay, là ngày thái tử nạp trắc phi.
Trần Nhữ Tâm mặc đồ lộng lẫy, ngồi ở trên.
Dĩ nhiên, trắc phi vào cung không phải bái thiên địa mà chỉ cần dâng trà cho chính thất của thái tử mà thôi.
Vì thế Trần Nhữ Tâm vẫn cần có mặt và thu xếp.
Trần Nhữ Tâm giao việc cho ma ma bên cạnh an bài rồi sai người đưa trắc phi vào cung điện đã xếp sẵn cung nữ thái giám.
Một chút việc vặt dĩ nhiên sẽ do Chu Triều Khanh ôm đồm hết.
Vì vậy, ngày trắc phi tiến cung, dường như Trần Nhữ Tâm chẳng có gì phải làm.
Thậm chí cô còn rảnh rỗi luyện chữ, ôm lò sưởi tay và ngắm mai hồng xinh đẹp nở rộ.
Thời gian như chậm lại, mọi thứ trở nên hài hòa.
Chẳng biết là cố ý hay vô tình, Trần Nhữ Tâm sắp xếp cung điện trắc phi ngay gần tẩm cung của thái tử và Liễu Uyển Dung.
Lần nạp phi này hoàn toàn là ý của hoàng hậu, chỉ vì muốn Hạ Hầu Phỉ Nhiên có thêm nhiều quân cờ hơn so với những hoàng tử khác.
Nhìn Quý Chỉ Thiên, nàng trắc phi mới vào đang quỳ xuống kính trà trước mặt mình, Trần Nhữ Tâm nhận lấy, khẽ nhấp môi.
Sau đó cô lấy vòng như ý trong tay Chu Triều Khanh đưa cho nàng ta, nói như mọi chính thê khác: “Về sau hãy hầu hạ thái tử, sinh con cho hoàng thất.”
“Dạ, tỷ tỷ.” Quý Chỉ Thiên dịu dàng lên tiếng.
Quý Chỉ Thiên là con gái thái phó.
Thái phó là đế sư.
Mặc dù là chức vị không có thực quyền, nhưng lại có rất nhiều học trò, bao gồm cả những tay hạ thần quyền uy.
Động thái này vừa khiến Hạ Đế hài lòng, lại vừa tăng thêm quân cờ cho thái tử.
Quả là kế sách hay.
Trần Nhữ Tâm mặc đồ đỏ.
Đôi môi tô son hồng khẽ cong lên.
Gương mặt kiều diễm mang một chút quyến rũ và khí thế khó tả.
Hạ Hầu Phỉ Nhiên vốn định qua đỡ Quý Chỉ Thiên nhưng lại bị lóa mắt trước nụ cười của Trần Nhữ Tâm.
Đợi khi thái giám chủ trì gọi thái tử ba lần thì Hạ Hầu Phỉ Nhiên mới hồi thần.
Hắn thầm ảo não rồi đỡ Quý Chỉ Thiên dậy.
Trắc phi không thể mặc đồ đỏ nên lễ phục là màu phớt hồng, dù không bì kịp với màu đỏ rực nhưng cũng xinh đẹp động lòng người, cực kì phù hợp với khí chất của Quý Chỉ Thiên, khiến nam nhân muốn thương hương tiếc ngọc.
Dưới ánh nến, nghi thức đã kết thúc.
Đợi khi Quý Chỉ Thiên rời đi, lát sau Hạ Hầu Phỉ Nhiên cũng tan tiệc, Trần Nhữ Tâm che miệng ngáp ngắn.
“Người mệt à?”
Chu Triều Khanh bên cạnh khẽ lên tiếng.
Hiển nhiên y đã sớm để ý đến cô.
Trần Nhữ Tâm ngẩng đầu nhìn y, hơi gật đầu: “Một chút.”
“Việc còn lại cứ giao cho nô tài.
Người về tẩm điện nghỉ ngơi trước đi.” Nói xong, Chu Triều Khanh đưa tay cho cô.
“Được.” Trần Nhữ Tâm cũng chẳng từ chối.
Cô duỗi tay vịn lên lòng bàn tay y, ra khỏi tòa điện chăng đầy lụa đỏ.
Gió lạnh bên ngoài thoảng qua mặt, Trần Nhữ Tâm tỉnh táo hẳn.
Đêm nay là trăng rằm.
Ánh trăng bạc sáng tỏ, mông lung và đẹp đến vô thực.
Thấy cô ngừng bước, Chu Triều Khanh bèn nhìn theo ánh mắt cô.
Đó là…ngoài cung.
“Người muốn qua đó sao?”
Nghe thấy Chu Triều Khanh nói, Trần Nhữ Tâm hồi thần.
Cô khẽ nghiêng đầu nhìn về phía y.
Đối diện với đôi mắt đen trầm kia, cô không đáp mà hỏi ngược lại: “Còn ngươi?”
Chu Triều Khanh đột nhiên quỳ xuống, “Nô tài thề đi theo thái tử phi nương nương.”
Trần Nhữ Tâm sực tỉnh.
Cô nhìn đám cung nữ theo hầu phía sau, nói: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
“Dạ, thái tử phi nương nương.”
Đám cung nữ lui ra.
Trần Nhữ Tâm cúi người đỡ y dậy, hơi bất đắc dĩ: “Đứng lên nào.”
“Tạ thái tử phi nương nương.” Chu Triều Khanh đứng dậy.
“Ta muốn qua đó.
Nhưng ta hi vọng sẽ có ngươi bên cạnh…”
Bất ngờ nghe thấy giọng nói êm ái của cô vang lên bên tai, Chu Triều Khanh đối diện với đôi mắt dịu dàng kia.
Khoảnh khắc ấy, y rất muốn, rất muốn ôm người này vào lồng ngực, rất muốn hôn môi cô, nghe cô phát ra tiếng kêu nao lòng người.
Trong bóng đêm, ánh mắt Chu Triều Khanh dần nguy hiểm nhưng lại bị màn đêm che khuất nên cô không phát hiện được.
Lý trí quay về, Chu Triều Khanh không tiến lên ôm cô và cũng không có hành động mạo phạm.
Nhận ra y đang cứng đờ người, Trần Nhữ Tâm khẽ thở dài một tiếng, nói: “Chúng ta về Thái Cùng Điện thôi.” Song, xoay lưng đi trước.
Đằng sau cô, Chu Triều Khanh rũ mắt che giấu du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu đáng sợ.
…Y lại nhẫn nhịn và thở khẽ như tự thuyết phục mình.
Rốt cục hoàng thất Hạ Quốc đang nhắm tới điều gì, y đã biết ngay từ ban đầu rồi.
Y không thể để cô trở thành con rơi trong tay Hạ đế, trở thành vật hi sinh giữa giao chiến hai nước.
Nhưng, ban đầu y chỉ muốn cô tránh đi kết cục bị xử tử.
Hiện giờ…y lại muốn dành tất cả thời gian sau này làm bạn gắn bó cùng cô.
Chu Triều Khanh từ từ đi theo bên cạnh cô.
Trở về tẩm điện, Anh Lạc tiến lên hành lễ rồi cởi lễ phục trên người cô xuống.
“Thái tử phi nương nương, nô tỳ đã hầm xong canh.
Người muốn uống chút không?” Anh Lạc gỡ trâm cài đầu, giúp cô chải tóc thật gọn gàng.
“Không cần.” Chẳng biết có phải do tối nay uống rượu hay không, dạ dày hơi khó chịu.
Cô đành nói: “Trà là được.”
“Dạ, nô tỳ đi ngay.”
Chu Triều Khanh đang đứng một bên hơi nhíu mày, nhưng không nói gì cả.
Đợi Anh Lạc lui xuống, Trần Nhữ Tâm ngồi trên giường.
Trong phòng đốt địa long, cô chỉ mặc áo trong nên không cảm thấy lạnh.
“Thái tử phi nương nương.”
Nghe tiếng Chu Triều Khanh, Trần Nhữ Tâm bỗng ngẩng đầu lên.
Nhưng một giây sau, Trần Nhữ Tâm thẫn thờ.
Xúc cảm ấm áp trên môi…là thật.
Nhưng tại sao trước kia y lại không cho cô đụng chạm?
Nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi với vẻ lưu luyến vô tận.
“Chu Triều Khanh…”
“Nô tài đây.”
Cằm Trần Nhữ Tâm bị y nâng lên.
Sức lực mang ẩn ý không thể kháng cự.
Cặp mắt đen láy phản chiếu hình bóng cô, chẳng giống sự kính cẩn ngoan ngoãn thường ngày…
Hơi thở giao hòa, khó bề chia tách.
Khoảnh khắc đó, Trần Nhữ Tâm vô thức bắt lấy tà áo y.
“Nếu thái tử phi không chán ghét vứt bỏ nô tài, vậy thì nô tài sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh người…”
Nghe thế, Trần Nhữ Tâm đã hiểu hàm ý đằng sau.
Cô vội đáp: “Không đâu, không bao giờ.”
“Vậy là tốt rồi.” Có được đáp án ưng ý, lần này Chu Triều Khanh đưa lưỡi thăm dò giữa cánh môi cô.
Khi cô ngoan ngoãn hé miệng, y phải rất tự chủ mới không trực tiếp đẩy ngã cô ra…
Y hôn rất dịu dàng nhưng lại mang theo một hàm ý khó hiểu, mà rõ ràng không phải như vậy.
Trần Nhữ Tâm ngậm mút lưỡi y, cùng nhau đảo loạn.
Một khắc sau, y vòng tay qua eo Trần Nhữ Tâm, buộc thân thể cô dựa sát gần mình, không cho cô khước từ chút nào.
Thế nhưng, ngay lúc Trần Nhữ Tâm đã hơi mê man, Chu Triều Khanh bỗng rời khỏi môi cô rồi dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng lau đi cánh môi ướŧ áŧ.
Đè xuống sự xao xuyến trong cơ thể, Chu Triều Khanh tỉ mỉ chỉnh trang y phục xộc xệch giúp cô, tránh để người khác nhận ra điều gì khác thường.
Đợi khi sửa sang xong, tiếng bước chân bên ngoài truyền đến.
Quả là Anh Lạc.
Nàng ta cầm một ấm trà đi tới.
Bấy giờ Trần Nhữ Tâm dần dần tỉnh táo.
Nhớ lại hình ảnh mới rồi, Trần Nhữ Tâm không khỏi nghiêng đầu nhìn Chu Triều Khanh mặt mày vô cảm và kính cẩn, cứ như thể vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì.
Là vì, không có du͙ƈ vọиɠ sao?
“Thái tử phi nương nương, mời dùng trà.”
Giọng nói của Anh Lạc làm Trần Nhữ Tâm sực tỉnh.
Cô nhận lấy chén trà.
Nước trà đủ ấm.
Quả thật hơi khát nước, vì vậy uống xong nửa chung trà, cô mới cảm thấy thoải mái hơn.
Anh Lạc nhận chén trà rồi nghe Trần Nhữ Tâm nói: “Anh Lạc, tối nay ngươi không cần gác đêm.”
Anh Lạc hành lễ: “Nhưng thái tử phi nương nương có cần nô tỳ sai người gác đêm không ạ?”
“Không cần.”
“Dạ, nếu thái tử phi nương nương phân phó cái gì thì nô tỳ sẽ canh giữ ngoài điện.” Anh Lạc chưa hề hoài nghi quyết định của cô.
Có lẽ từ hôm đó, ánh mắt nghiêm trọng của nghĩa phụ đã khiến nàng ta bất giác phục tùng mệnh lệnh công chúa.
Nàng ta nhất định phải bảo vệ công chúa thật tốt, không phụ sự kì vọng của nghĩa phụ.
Bằng không, nàng ta còn mặt mũi nào đi gặp nghĩa phụ nữa đây?
Sau khi Anh Lạc rời đi, trong phòng chỉ có hai người.
Trần Nhữ Tâm nhìn Chu Triều Khanh đang cung kính đứng bên cạnh, từ tốn mở miệng: “…Miễn cưỡng lắm hả?”
Nghe vậy, Chu Triều Khanh đối diện với ánh mắt cẩn trọng của cô, rũ mi, đáp: “Nô tài chưa thấy miễn cưỡng.”
Nhớ về cảnh tượng trên đường trở về lúc trước, mình đã xoay người dựa gần y và thân thể y hơi căng cứng như đang nhẫn nại điều gì nên đành thối lui.
“Mặc dù thích chàng chủ động chạm vào ta, nhưng ta không muốn chàng chịu khổ…hùa theo ta.” Nói đến đây, Trần Nhữ Tâm ngừng một chút, đứng dậy bước tới trước mặt y, “Thứ ta muốn không phải quan hệ giữa nô tài với chủ tử, hẳn sẽ hơi kinh thế hãi tục, nhưng ta hiểu rõ mình đang làm cái gì.”
“…” Chu Triều Khanh bất ngờ giương mắt.
Y nhất thời chẳng biết phải phản ứng thế nào trước lời giải thích nghiêm túc kia.
Nói cho nàng ấy biết, mình không phải là Chu Triều Khanh thực sự?
Hay nói cho nàng ấy biết, rằng mọi thứ nàng thấy trước đó đều là giả dối?.