Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 112: Tg5_11
Nguyệt Dung đứng dậy đi gọi trước.
Chỉ lát sau, Nguyệt Dung dẫn một người tới.
“Nô tài thỉnh an thái tử phi nương nương.” Tôn công công không quỳ xuống, thản nhiên nhìn Trần Nhữ Tâm đang nằm trên giường, “Hoàng hậu nương nương mời thái tử phi qua Cảnh Dương Điện một chuyến.
Trước đó vài ngày hoàng hậu nương nương còn nhắc đến thân thể của thái tử phi.”
Trần Nhữ Tâm được Chu Triều Khanh đỡ đứng dậy, “Tôn công công vất vả rồi.
Bổn cung thay y phục xong sẽ qua ngay.”
“Vậy nô tài đợi thái tử phi nương nương ngoài điện ạ.” Tôn công công hành lễ, lui ra.
Nguyệt Dung vẫn chưa hồi thần sau cảnh tượng kia.
Nàng ta cũng chẳng dám ngẩng đầu lên.
Trước giờ tại mình nhìn bằng mắt trái, công chúa Trần Quốc không phải là người ngu có tôn vinh.
Vậy thì sau này bản thân mình phải cẩn thận hơn để tránh làm hỏng kế hoạch.
Trần Nhữ Tâm hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng nàng ta.
Cô đi vào bên trong.
Trần Nhữ Tâm không trực tiếp thay xiêm y mà tới thư phòng, để Anh Lạc và Chu Triều Khanh chờ bên ngoài.
“Các ngươi chờ ngoài đây.
Đừng cho người khác vào.”
“Dạ, thái tử phi nương nương.”
Trước kia, Anh Lạc lúc nào cũng vô tình gọi cô là công chúa.
Giờ lại muốn cẩn thận từng bước một, tránh mang lại phiền phức cho công chúa.
Vào thư phòng, Trần Nhữ Tâm lấy một tờ giấy mỏng trên án dài.
Mài mực, cầm bút viết mấy hàng ngắn gọn xuống giấy.
Viết xong, Trần Nhữ Tâm gấp lại, nhét vào túi thơm đã chuẩn bị sẵn.
Dù hành động lần này nguy hiểm nhưng cũng là thời cơ tốt nhất.
Cô không muốn đợi thêm nữa, không muốn bị người hoàng cung Hạ Quốc kìm chân.
Chẳng những vậy, cô muốn phá hỏng mọi kế hoạch của Hạ Quốc.
Chỉ khi Hạ Quốc không còn là Hạ Quốc thì cô mới có thể rời khỏi đây thôi.
“Anh Lạc, vào đi.”
Nghe thấy tiếng Trần Nhữ Tâm, Anh Lạc bèn bước vào thư phòng.
Bắt gặp Trần Nhữ Tâm đang ngồi trước án, Anh Lạc hành lễ: “Thái tử phi nương nương, xin phân phó.”
Trần Nhữ Tâm chậm rãi nói: “Người rất thân với Nguyệt Dung?”
“Trong Thái An Điện, quả thực nô tì hơi thân với Nguyệt Dung cô cô.” Anh Lạc nói thật.
“Ta nhớ trước khi đến Hạ Quốc, bên trong đồ cưới còn có mấy hũ rượu nguyệt quế.
Ngươi tự cầm chút đi.”
Mặc dù lòng dạ Anh Lạc đơn thuần, nhưng cũng không ngu.
Nàng ta cúi đầu xuống: “Nô tì biết rồi.”
Thấy nàng ta hiểu ý mình, Trần Nhữ Tâm chẳng nói thêm nữa.
“Giao thứ này cho Tả tướng quân.” Trần Nhữ Tâm đưa túi hương kia cho nàng ta, “Đừng để thủ vệ hoàng cung phát hiện.
Ngươi quen với Nguyệt Dung, đến lúc đó hãy dịch dung thành nàng ta và xuất cung.”
“Nô tì tuân lệnh.” Anh Lạc quỳ trước người cô.
Hai tay nhận lấy chiếc túi hương rồi cất kỹ trong tay áo.”
Nhìn dáng vẻ lẫm liệt của nàng ta, hoàn toàn không có khí chất ngốc bạch ngọt thường ngày, Trần Nhữ Tâm bỗng cảm thấy người này thật sự có hai mặt, hay là ngụy trang giỏi?
Cơ mà, dựa vào trực giác của cô thì e là loại đầu tiên.
Chẳng qua tính cách người hai mặt thực sự không khác lạ.
Do sau khi tiến vào trạng thái nghiêm chỉnh, bỏ thái độ lơ là lúc trước đi nên cũng thay đổi như một tử sĩ.
Trần Nhữ Tâm đứng dậy, bước ra ngoài.
“Chu Triều Khanh, giúp ta thay y phục.”
“Dạ, thái tử phi nương nương.” Chu Triều Khanh đuổi kịp theo sau.
Gặp hoàng hậu nương nương thì dĩ nhiên phải ăn mặc trang trọng hơn chút, có vậy thì thái tử phi như cô mới không thất lễ.
Chu Triều Khanh giúp cô chọn một chiếc áo vàng thêu la sam, choàng lớp sa tanh bên ngoài để bảo vệ cô khỏi cái lạnh, rồi thay thắt lưng khảm vàng ngọc.
Trần Nhữ Tâm cúi đầu nhìn y dịu dàng tỉ mỉ thay y phục giúp mình.
Hương thơm thoang thoảng trên người y như mùi lá trúc…Mùi hương này, rất quen.
Ở đâu vậy nhỉ?
Vì mải nghĩ ngợi nên khi Chu Triều Khanh ngừng động tác và dắt cô ra ngồi trước gương đồng thì cô mới hồi thần.
Chu Triều Khanh búi kiểu tóc không mất đi sự trang trọng, cài trâm, cuối cùng lấy than vẽ lông mày cho cô.
Đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng chạm vào má.
Bóng dáng của y in hằn trong mắt Trần Nhữ Tâm.
Lông mi bất giác run rẩy.
“Đừng động đậy.
Nếu không sẽ phải vẽ lại đấy.” Chu Triều Khanh đứng, Trần Nhữ Tâm ngồi.
Hơi thở của y vô tình thoảng qua hai gò má Trần Nhữ Tâm…
Trần Nhữ Tâm giữ chặt vạt áo mình, nhưng giây tiếp theo cô đã bị Chu Triều Khanh ngăn lại: “Thái tử phi nương nương, lát nữa còn phải gặp mặt hoàng hậu nương nương.
Nếu người muốn nắm gì thì cứ nắm áo nô tài đi.”
Vừa nói xong, Trần Nhữ Tâm duỗi tay bắt lấy tà áo y.
Chu Triều Khanh hơi ngẩn ngơ nhưng lập tức dời ánh mắt, lấy phấn son, dùng lòng ngón tay để thoa son lên đôi môi bợt bạt của cô.
Lúc lòng ngón tay chạm phải môi dưới, Chu Triều Khanh dằn xuống tâm tư bay bổng, sắc mặt bất biến bôi đỏ môi cô từng chút từng chút một.
Cảm giác này…vô tình đã làm y nghiện.
Tức thì phát hiện điều gì không đúng lắm, y thu tay về.
Nhưng vì động tác dịu dàng của y nên Trần Nhữ Tâm thấy hơi ngứa ngáy.
Cô bèn liếm môi theo bản năng và vô tình chạm phải đầu ngón tay lành lạnh kia.
Khoảnh khắc đó, cả hai đều ngây ra.
Trần Nhữ Tâm dịu dàng nhìn y, khẽ cong môi.
Thấy môi cô thiếu sắc hồng, Chu Triều Khanh rất muốn tô thêm, nhưng bấy giờ y lại hưng phấn một cách khó hiểu.
Y không muốn bị đối phương phát hiện.
Chu Triều Khanh rũ mắt tránh đi ánh nhìn ấy, đè ép tâm trạng sắp tuôn trào.
Y không nhìn theo hướng cô nữa.
Lòng ngón tay ấn nhẹ son rồi áp lên môi cô.
Điểm thêm sắc hồng còn đang dang dở.
Trần Nhữ Tâm cũng ngồi yên, không trêu y nữa.
Chu Triều Khanh cầm một đôi hài thêu hơi dày rồi nửa quỳ trước người đối phương, nắm mắt cá chân cô, đụng phải lắc lục lạc, thứ mà đích thân y đã đeo cho cô…
Chỉ lát sau đã xỏ giày xong.
Chu Triều Khanh đứng dậy, “Thái tử phi nương nương, ta đi thôi.”
“Ừ.” Trần Nhữ Tâm vịn lên cổ tay y, rảo bước.
Thấy Trần Nhữ Tâm cuối cùng cũng đi ra, Tôn công công thở phào nhẹ nhõm rồi dẫn đường.
Chu Triều Khanh vươn tay để cô vịn lên cổ tay mình.
Trần Nhữ Tâm được y đỡ.
Gió lạnh thổi qua.
Bàn tay dần tê cứng, nhưng cô vẫn không lên tiếng.
Dù thoáng nhận ra nhưng Chu Triều Khanh chẳng thể dùng chân khí sưởi ấm cho cô, tránh để cô phát hiện điều khác thường.
Rốt cục cũng đến Cảnh Dương Điện.
Sau khi truyền báo, Tôn thái giám bèn dẫn Trần Nhữ Tâm vào.
Hoàng hậu nương nương chỉ cho phép một mình Trần Nhữ Tâm.
Do vậy Chu Triều Khanh phải ở bên ngoài.
Trước lúc đi, Chu Triều Khanh nhìn chằm chằm bàn tay hơi tê cứng của cô.
Trần Nhữ Tâm chậm rãi bước vào Cảnh Dương Điện.
Nói thật, cô thấy hơi khó chịu.
Vả lại bây giờ cô không thể làm trái hoàng hậu lấy nửa câu.
Nhìn hoàng hậu ngồi trên cao, Trần Nhữ Tâm quỳ xuống hành lễ theo lệ cũ.
“Nô tì thỉnh an mẫu hậu.”
“Đứng dậy đi.” Thấy cô kính cẩn, hoàng hậu cũng thoải mái hơn nhiều, “Ban ghế ngồi cho thái tử phi.”
Được cung nữ bên cạnh nâng dậy, Trần Nhữ Tâm ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống thì đã nghe hoàng hậu nương nương mở miệng: “Nghe nói ban ngày thái tử tới tẩm cung của thái tử phi?”
Trần Nhữ Tâm ôn tồn trả lời, không chút hoang mang: “Dạo gần đây thái tử có vẻ hơi mệt mỏi.
Nô tì thực sự lo lắng, chỉ biết hầu hạ và chăm sóc thái tử thật tốt theo đúng bổn phận của mình.”
“Xem ra thái tử phi hiểu chuyện hơn rồi.”
“Vì mẫu hậu có cách dạy bảo ạ.” Trái lại câu này là thật.
Thấy cô như thế, hoàng hậu hơi bất ngờ nhìn cô, nói: “Vậy, bản cung yên tâm rồi.”
Trần Nhữ Tâm cúi đầu, cực kì kính cẩn.
“Thái phó có đứa con gái, hiền lương thục đức, sẽ hầu hạ thái tử cùng thái tử phi và phân ưu vì thái tử.” Nét mặt hoàng hậu xem chừng hơi mệt mỏi.
Hiện giờ Đức phi thừa ân bảy ngày liền, Tam hoàng tử cũng dần được hoàng thượng ưu ái, mà trái lại, thái tử hành sự luôn phạm sai lầm.
Nay đằng ngoại thất thế, còn thái tử phi chỉ là cái vỏ rỗng, nên bà ta đành phải tìm người trợ lực cho con mình.
Nhưng dù thế nào thì thái tử phi cũng là công chúa một nước.
Bà ta không hề muốn ồn ào nhốn nháo quá khó coi.
Tuy nhiên, e là thái tử phi đã hiểu rõ hoàn cảnh của mình và trở nên ngoan ngoãn hơn.
Quả nhiên, Trần Nhữ Tâm khẽ cúi đầu, thưa: “Nô tì nghe theo ý mẫu hậu.
Nếu có thể giúp đỡ thái tử thì nô tì vui vẻ còn chẳng kịp nữa là.”
“Thái An, con có thể hiểu chuyện như thế là bản cung rất vui.” Hoàng hậu khẽ mỉm cười, “Dù có ra sao, con vẫn mãi là chính phi.
Điều này sẽ không thay đổi.”
Đáy mắt Trần Nhữ Tâm hằn rõ sự vui mừng: “Mọi chuyện cứ theo mẫu hậu làm chủ.”
Thấy cô như vậy, hoàng hậu cũng yên tâm.
Công chúa Thái Cùng này, tâm tư không nhiều như người khác mà rất dễ bị ức hiếp.
Sau đó, bà ta trấn an: “Con cũng chăm sóc thân thể thật tốt.
Sinh con cho hoàng thất là bổn phận của con đấy.”
“Nô tì ghi nhớ lời mẫu hậu.”
Hoàng hậu nhéo nhéo ấn đường, nhìn có phần mệt mỏi.
Trần Nhữ Tâm bèn đứng dậy: “Mẫu hậu nghỉ ngơi cho khỏe.
Nô tì cáo lui.”
Hoàng hậu nhẹ nhàng phẩy tay, ý bảo cô được rời đi.
Vừa ra khỏi Cảnh Dương Điện đã bắt gặp Chu Triều Khanh đang đứng dưới tàng cây mai hồng.
Thấy cô bước ra, y chủ động tiến lên.
“Về thôi.”
Nom vẻ mệt mỏi trong mắt cô, Chu Triều Khanh lôi ra một bình sứ nhỏ từ tay áo.
“Gì đây?” Trần Nhữ Tâm duỗi tay cầm lấy không chút do dự.
Chu Triều Khanh trả lời ngắn gọn: “Có thể đuổi được hàn khí.”
“Ừ, ta nhận.” Trần Nhữ Tâm vuốt ve bình sứ bạch ngọc.
Áp lực trong lòng xua tan rất nhanh.
Trên đường, Trần Nhữ Tâm ngậm một viên.
Chẳng biết có phải do tâm lý hay hiệu quả của thuốc không, gió lạnh thoảng qua cũng không còn buốt giá như trước nữa.
Trở lại Thái Cùng Điện của mình, tẩm điện đã đốt địa long, ấm áp.
Chu Triều Khanh cởϊ áσ choàng giúp cô rồi nhét lò sưởi tay cho cô.
Trần Nhữ Tâm thoải mái nằm trên giường.
Một chốc sau, có cung nữ dâng trà sâm lên.
Trần Nhữ Tâm chống cằm, ngửi mùi trà sâm, cô bất giác chìm vào giấc ngủ.
Chu Triều Khanh trở về thì thấy cô đã ngủ.
Y phất tay cho cung nữ lui, nhẹ nhàng choàng áo lông chồn lên người cô.
Thấy dáng vẻ ngủ say vô hại kia, Chu Triều Khanh thầm hoài nghi.
Y làm vậy…là đúng sao?
Y đã đồng ý với sư phụ rằng sẽ không có bất kì liên lụy gì tới nàng ấy, nhưng vẫn vào cung.
Nếu chính nàng ấy nguyện gả cho Hạ Hầu Phỉ Nhiên thì y sẽ không nhúng tay mà chỉ nhìn thôi.
Nhưng chẳng biết từ bao giờ, sự tình trở nên sai lầm, không thể quay về được nữa.
Y đảo mắt nhìn Trần Nhữ Tâm đang thở đều đều, giọng nói trầm thấp khe khẽ, “Nếu Chu Triều Khanh không phải là Chu Triều Khanh, nàng vẫn sẽ đối xử với ta như vậy sao?”
Tin tưởng vô điều kiện như vậy, chỉ cất giấu sự ấm áp cho mình y.
Cảm giác này, một khi đã nghiện thì không thể quay đầu lại.
“…Liệu nàng biết được chăng?”.