Phàm Nữ Tiên Hồ

Chương 6


Bạn đang đọc Phàm Nữ Tiên Hồ – Chương 6


Chương 6: Ngắm chiều tà dưới tàn cây.
Mạc Thanh Trần ngơ ngác nhìn lão giả mặt đỏ lao tới, lúc này khuôn mặt của lão đầy khói đen, quần áo còn rách rưới, chính là đang phùng mang trừng mắt nhìn Mạc Thập Tứ.

“Ngũ…!Ngũ thúc.” Mạc Thập Tứ nghẹn họng nhìn trân trối thốt lên.

Lão giả mặt đỏ xoay người một cái xem thường nói: “Nhìn cái gì, chỉ là ném phấn xích viêm vào nhiều một chút nên vô tình nổ mạnh thôi sao! Di, nha đầu đến rồi, mau tới đây.” Nói xong ôm lấy Mạc Thanh Trần, rầm một tiếng đóng cửa viện lại, Mạc Thập Tứ ở ngoài cửa sờ sờ chóp mũi, bất đắc dĩ cười cười rồi quay lưng đi.

Mạc Thanh Trần theo bản năng quay đầu nhìn cửa lớn đã đóng chặt, dù sao Thập Tứ thúc cũng là người đầu tiên nàng quen ở nơi này, bây giờ không có hắn, vẫn có chút mất tự nhiên.

“Nha đầu, đến đây, gia gia cho quà gặp mặt.” Lão giả mặt đỏ vừa nói vừa lấy ra một cái túi to lớn bằng bàn tay màu xanh dương thêu hoa văn hình mây.

Trong lòng Mạc Thanh Trần vui vẻ, chẳng lẽ, đây chính là túi trữ vật trong truyền thuyết? Chẳng lẽ gia gia muốn đưa túi trữ vật đưa cho mình?
Lập tức Mạc Thanh Trần biết mình đã đoán sai rồi, chỉ thấy bàn tay của lão giả mặt đỏ đưa vào trong túi lật tới lật lui, cả nửa ngày mới bày ra vẻ mặt lúng túng lấy ra hai viên đan dược màu vàng lớn như hạt đậu phộng nói: “Nha đầu a, khụ khụ, mấy món pháp khí gì đó bây giờ con chưa dùng được đâu, còn Tụ Linh Hoàn này là gia gia tự tay luyện chế, ăn vào có thể giúp tu vi tăng lên nhanh hơn, bất quá bây giờ con vẫn chưa thể ăn, phải sau khi dẫn khí nhập thể mới dùng được.”

Nói xong thấy Mạc Thanh Trần không phản ứng, lại bổ sung: “Nha đầu, con vẫn chưa hiểu được đan dược trân quý đến mức nào đâu, lại đây, gia gia nói cho con một chút.

Hiện tại trong giới tu chân của Thiên Nguyên đại lục chúng ta, các loại tài nguyên cực kỳ thiếu thốn, mặc dù Tụ Linh Hoàn này là đan dược cấp thấp dùng cho Luyện Khí kỳ, ở những môn phái lớn căn cơ thâm sâu tất nhiên cũng không hiếm lạ, nhưng mà loại tiểu gia tộc tu chân giống như chúng ta, nếu có thể thường xuyên ăn được một viên như thế này cũng không dễ gì…”
Mạc Thanh Trần nghe gia gia văng nước miếng khắp nơi nói cả nửa ngày, tóm lại chính là Tụ Linh Hoàn này vô cùng trân quý, nàng trăm triệu lần không được ghét bỏ nó.
Mạc Thanh Trần cố nén cười, mím môi nói: “Gia gia, Thanh Trần hiểu mà, cảm ơn Tụ Linh Hoàn của gia gia, đây là lễ vật tốt nhất mà Thanh Trần từng được nhận đó.”
Một câu nói làm lão nhân như mở cờ trong bụng, lần này lại đưa bàn tay to vào trong lòng lục lọi nửa ngày lấy ra một cái túi màu đỏ.

Lão đầu cầm cái túi, thật cẩn thận mở ra từng lớp từng lớp, đến lúc này Mạc Thanh Trần mới nhìn thấy, hóa ra bên trong là một đóa châu hoa.

(Trâm cài hình hoa)
Tầng tầng lớp lớp của đóa châu hoa kia là màu lam từ nhạt chuyển sang đậm dần, đến chỗ nhụy hoa là hạt châu lớn bằng trái nhãn màu xanh thẩm.

Nương theo ánh tà dương, hạt châu lấp lánh xinh đẹp lạ thường, tăng thêm vẻ rực rỡ chói mắt của đóa châu hoa.


Lão đầu vô cùng không đành lòng liếc mắt nhìn châu hoa một hồi, lúc này mới từ từ đưa cho Mạc Thanh Trần.

Trong chốc lát Mạc Thanh Trần không dám nhận, nhìn vẻ mặt của lão nàng sợ đưa tay ra lão đầu lại rút về.

“Cầm đi, nha đầu, đóa châu hoa này là do nãi nãi con để lại, ngày xưa là vật của mẫu thân gia gia, vốn định để lại cho con dâu nhưng bây giờ đưa cho con cũng giống như nhau.” Trên mặt lão đầu hiện lên một tia hoài niệm, sau đó lại nói: “Nha đầu, chất liệu của đóa châu hoa này cũng không phải thứ trân quý gì, bất quá lại là đồ tổ tiên liên tục truyền xuống, nay gia gia đưa cho con, con chớ làm mất nó.” Nói xong liền trực tiếp cắm đóa châu hoa vào búi tóc của Mạc Thanh Trần.

Mạc Thanh Trần vội vàng đưa tay nhận lấy châu hoa, miệng nói: “Gia gia, hay là để con cất nó đi, lỡ như cài lên rồi đánh mất hay làm hỏng sẽ không tốt.”
Lão đầu đè tay Mạc Thanh Trần lại nói: “Cài đi, không phải châu hoa là để người ta cài sao, ngày xưa nãi nãi của con cũng cài nó trên đầu hàng ngày.”
Lão nói xong lại nhớ tới giọng nói và dáng vẻ nụ cười của thê tử, nhớ năm đó dung mạo nàng xuất chúng, cũng thường xuyên thay đổi những loại trang sức trân quý, chỉ có đóa châu hoa bình thường này vẫn luôn được cài trên búi tóc…!
Mạc Thanh Trần nghe lão nói như vậy cũng thoải mái hơn, bắt đầu đánh giá cách bài trí trong viện.

Đây là một tiểu viện rất đơn giản, có một căn nhà chính ở hướng nam và một dãy phòng ở ngắn ở phía đông, ở phía tây cũng có một gian, nhìn lướt qua một cái có lẽ là nhà xí.


Trong sân trên đất được trải những tảng đá lớn màu xanh, ở góc tường một cây đào già đến mùa kết đầy quả màu hồng phấn, nhìn qua thật khiến người ta phải chảy nước miếng, mà tuyệt vời nhất là dưới cây đào to lớn còn có một cái xích đu được làm bằng cây mây, cách đó không xa là rải rác mấy cái ghế đá, bên trên trải những đệm lót màu vàng sáng.
“Hắc hắc, nha đầu, con cũng thích cái xích đu kia đúng không?” Lão đầu thấy Mạc Thanh Trần đứng bất động nhìn chằm chằm xích đu, lên tiếng hỏi.

Mạc Thanh Trần gật mạnh đầu nói: “Vâng, rất thích.”
Lão đầu tựa hồ nổi lên hứng thú, lôi kéo Mạc Thanh Trần nói: “Đến đây.”
Nói xong lại dẫn Mạc Thanh Trần đến dưới gốc cây đào, vung tay lên lại có thêm một cái xích đu nữa, mà rõ ràng cái xích đu này nhỏ hơn nhiều so với cái ở dưới tàng cây kia, cũng tinh xảo hơn, dây mây xanh tươi còn thoang thoảng hương thơm mát dịu.
Lão đầu vỗ lên ghế dựa nói: “Nha đầu, nằm lên thử xem, gia gia biết con sẽ thích nó.”
Mạc Thanh Trần rũ mắt xuống, trong lòng như có dòng nước ấm chậm rãi chảy qua, đã bao lâu rồi, không có ai đổi xử tốt với mình như vậy, nàng bắt đầu chờ mong cuộc sống mới ở đây rồi.

Một già một trẻ đều nằm trên xích đu, không lên tiếng nhìn chiều tà đang biến hóa kỳ ảo ở chân trời.

Bất luận là Mạc Thanh Trần ở hiện đại, hay là những ngày sau khi xuyên qua, cũng chưa từng nhàn hạ tỉ mỉ quan sát qua bầu trời của thời đại này, giờ phút này nàng mới phát hiện ra bầu trời không bị ô nhiễm lại đẹp như thế, cho dù nắng chiều đã sắp tắt, nhưng bầu trời vẫn còn trong veo như cũ, khiến cho tâm hồn người ta cũng bắt đầu sáng sủa theo.

Dần dần, thần kinh vẫn luôn buộc chặt của Mạc Thanh Trần cũng được thả lỏng.
Lão đầu từ xích đu đứng lên, chăm chú nhìn tiểu nha đầu đang ngủ say, thấy thân người nho nhỏ của nàng nằm giữa xích đu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chưa lớn bằng một bàn tay, dáng ngủ yên bình, không khỏi khẽ thở dài, ôm lấy Mạc Thanh Trần từ từ đi vào trong phòng.


Ngày thứ hai, mặt trời vừa mới lên Mạc Thanh Trần đã tự tỉnh giấc, không có cách nào, đây là đồng hồ sinh học của hơn một năm nay đã dưỡng thành rồi, nếu dậy muộn hơn một chút, Liễu Dương thị sẽ mắng nàng cẩu huyết lâm đầu.
Mạc Thanh Trần mặc quần áo xong, lại tìm không ra nơi rửa mặt, cũng không biết gia gia đã thức dậy chưa nên đành phải đi vào trong sân.
Một cỗ không khí trong lành xen lẫn mùi hương cây cỏ nhàn nhạt đập vào mặt, Mạc Thanh Trần nhìn chăm chú, thế mà gia gia đã ngồi trên ghế đá dưới tàng cây rồi.

Lão đầu nghe thấy tiếng động nên mở mắt, nhìn Mạc Thanh Trần cười nói: “Nha đầu, sao dậy sớm thế?”
Mạc Thanh Trần đỏ mặt: “Gia gia, người còn dậy sớm hơn con.

Gia gia, rửa mặt ở nơi nào ạ?”
Lão đầu ngẩn người, lập tức nói: “Ai nha, là ta sơ sót, ở đây không có giếng nước.”
Nói xong vung tay lên liền có một cái chậu xuất hiện, ngón tay lại nhúc nhích, chỉ thấy một dòng nước suối chảy vào chậu.
Mạc Thanh Trần mở to hai mắt, trước đó Thập Tứ thúc đi nhanh như gió còn chưa cảm thấy làm sao, nhưng bây giờ lại tận mắt thấy từ trống rỗng tạo ra nước, thật sự quá thần kỳ.

Lão đầu nhìn thấy dáng vẻ của Mạc Thanh Trần, cười ha ha nói: “Đây là Hóa Vũ thuật, nha đầu, chờ đến khi con đạt tới Luyện Khí tầng năm là có thể thi triển.”
Đúng lúc này, Mạc Thanh Trần nghe thấy tiếng đập cửa “Thùng Thùng”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.