Bạn đang đọc Phàm Nữ Tiên Hồ – Chương 7
Chương 7: Trên cây có cành mây*.
Vân Chi.
Mạc Thanh Trần buồn bực nhìn về hướng gia gia.
Lão đầu cười nói: “Là người đưa bữa sáng tới.”
Nói xong vung tay áo lên, cửa viện dù không có gió tự mở ra, quả nhiên người tới là một nam tử trẻ tuổi ăn mặc gọn gàng, tay xách theo một hộp đựng thức ăn, bên cạnh hắn còn có một tiểu cô nương khoảng chừng mười tuổi.
Nam tử kia khom lưng hành lễ với hai người Mạc Thanh Trần, lão đầu nói: “Được rồi, đặt ở đây đi.” Vừa nói vừa chỉ vào bàn đá ở bên cạnh.
Nam tử yên lặng bước đến cạnh bàn đá, mở hộp đựng thức ăn ra lấy từng món từng món đặt ra ngoài, chỉ một lát sau đã bày đầy bàn đá, sau đó hắn lại thi lễ nói: “Ngũ lão gia, thập lục tiểu thư, xin từ từ dùng bữa.”
Nam tử nói xong thì lui người rời khỏi cửa viện, nhẹ nhàng đem cửa lớn đóng lại, mà tiểu cô nương khoảng mười tuổi kia vẫn ở lại đây.
“Nha đầu, tranh thủ thời gian ăn đi, một lát nữa con liền muốn đi Triêu Dương Đường.” Lão đầu ấm áp nói.
Thấy Mạc Thanh Trần nhìn tiểu nha đầu vài lần, lại nói: “Đây là thị nữ thiếp thân của con, sau này mỗi ngày sáng sớm sẽ dẫn con tới Triêu Dương Đường, cũng sẽ chú ý việc ăn uống hàng ngày của con, ha ha, mỗi một hài tử có thể tu luyện đều có một người hầu như vậy, thẳng đến khi đủ mười lăm tuổi mới thôi.
Tiểu nha đầu, lại đây bái kiến tiểu thư đi.” Lão nhân nói xong liền thản nhiên quét mắt nhìn tiểu cô nương đang đứng yên bất động một cái.
Lúc này tiểu cô nương kia mới cung kính cúi người xuống, giọng nói giòn tan nói: “Vân Chi bái kiến tiểu thư.”
“Là Chi trong cỏ linh chi sao?” Lời nói của tiểu cô nương khiến Mạc Thanh Trần nhớ tới bạn tốt duy nhất Lưu Linh Chi của mình, không khỏi bật thốt lên hỏi.
“Hồi bẩm tiểu thư, là Chi trong nhánh cây ạ.” Vân Chi cũng không ngẩng đầu lên, cung kính trả lời như cũ.
(Chi trong linh chi 芝- [zhī] ; Chi trong nhánh cây 枝- [zhī]; Hai từ đồng âm, Lưu Linh Chi là chữ chi trong linh chi)
“Ách, sơn hữu mộc hề mộc hữu chi*, tên rất hay, Vân Chi tỷ tỷ, ngươi đứng lên nhanh đi, ngươi đã ăn chưa, nếu vẫn chưa cùng ăn một chút đi?” Mạc Thanh Trần hỏi.
(Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi: Núi có cây cây có cành.
Một câu thơ trong bài “Việt nhân ca”)
Vân Chi vội đáp: “Đa tạ tiểu thư ưu ái, Vân Chi không dám, Vân Chi đã ăn rồi.”
Mạc Thanh Trần ngẩn người, đi tới thế giới này ở nhà cậu làm trâu làm ngựa còn không cảm thấy gì, nhưng sau khi tới đây nàng mới cảm giác sâu sắc được sự chênh lệch cấp bậc.
“Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, nha đầu, hóa ra con cũng có đi học sao?” Lão đầu kinh sợ hỏi một câu khiến mồ hôi lạnh của Mạc Thanh Trần suýt chút nữa chảy xuống.
Mạc Thanh Trần vội nói: “Khi còn ở nhà cậu, cách vách có một tiên sinh dạy học đối với Thanh Trần rất tốt, dạy Thanh Trần nhận thức một vài chữ.”
Lão đầu vừa lòng gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt, mau ăn đi, ngày thứ nhất đi tu hành, đi trễ cũng không hay.”
Lão nhân nói xong đưa cho Mạc Thanh Trần một đôi đũa ngà voi, đẩy đồ ăn đến trước mặt nàng.
Mạc Thanh Trần do dự một chút rồi mới hỏi: “Gia gia, cha con đâu?”
Nàng mơ hồ cảm giác được vị phụ thân nàng chưa từng gặp mặt có khả năng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, bằng không hôm qua cũng đã tới, mà người khác cũng không nói thêm gì với mình.
Nhưng mà, một tiểu nha đầu sáu tuổi, muốn hỏi cha đang ở đâu không phải là rất bình thường sao?
Đôi đũa của lão đầu đang gắp măng tơ rơi xuống bàn, sau đó lại phảng phất như không nhìn thấy Mạc Thanh Trần đang nhìn chằm chằm, thật lâu sau bàn tay to lớn vươn tới xoa đầu Mạc Thanh Trần nói: “Cha con, hắn không có ở đây.
Nha đầu, con có hiểu không có ở đây là gì không?”
Mạc Thanh Trần gật đầu nói: “Có phải giống như nương khi đó không có ở đây, sau đó con cũng không thể gặp lại nương nữa.”
Mạc Thanh Trần nói tới đây, nhớ tới nhiều chuyện kiếp trước, không khỏi rơi lệ.
Lão đầu nhìn nha đầu vừa gầy vừa nhỏ lại “lách tách” rơi lệ như người lớn, thương tiếc thở dài nói: “Nha đầu, con đừng khóc, khi con bước vào tiên đồ thì sẽ hiểu được, những người như chúng ta, từ lúc bắt đầu nên đem chuyện sống chết xem nhẹ, bằng không ràng buộc quá nhiều, chỉ sẽ ngăn trở con theo đuổi con đường trường sinh mà thôi.
Bất quá nếu con đã hỏi về cha mình, vậy thì chờ hôm nay sau khi con về gia gia sẽ dẫn con đi tới mộ phần cha con thắp một nén nhang, coi như là hết duyên phận cha con của các ngươi.”
Tuy lão nhân nói vân đạm phong khinh, nhưng Mạc Thanh Trần cũng nhận ra lão vẫn rất thương cảm, trong lòng thầm nghĩ đại đạo vô tình, nhưng bản tính con người có thể thật sự làm được những chuyện đó hay sao?
Lão đầu thấy Mạc Thanh Trần vẫn ngơ ngác không nói lời nào như cũ, khóe miệng hơi kéo lên nói: “Được rồi, mau ăn sáng đi, còn nói nữa con sẽ muộn thật đấy, như thế không hay đâu.” Nói xong lại bắt đầy quét sạch đồ ăn.
Mạc Thanh Trần ngẩn ngơ, vội vàng tăng tốc độ.
Chờ tổ tôn hai người ăn xong, lão đầu lại dặn dò: “Nha đầu, theo quy củ của Mạc gia chúng ta, trong khi tu hành nếu xảy ra chuyện giữa các tiểu bối với nhau thì phải tự mình giải quyết, nếu như có người kiếm chuyện với con, con cũng không cần nhường nhịn quá, bởi vì trong tộc khuyến khích sự cạnh tranh, chỉ cần không thương tổn tính mạng là được.”
Mạc Thanh Trần ngoan ngoãn gật đầu, thầm nghĩ quả nhiên gia tộc tu tiên càng coi trọng thực lực hơn so với gia tộc bình thường, hôm nay gia gia dặn dò như vậy, hôm qua Thập Tứ thúc cũng nói những lời giống như thế, xem ra cuộc sống sau này không gió êm sóng lặng như những gì mình tưởng tượng.
Mạc Thanh Trần đang suy nghĩ, ai ngờ lão đầu lại đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện, như kẻ trộm nói: “Bất quá nha đầu, con là cháu gái Mạc Đại Niên ta, ai muốn khi dễ con, con cứ nói với gia gia, tuy rằng gia gia không thể công khai nhúng tay vào, nhưng cho nó một chút dạy dỗ…!Gia gia là am hiểu nhất nha, ha ha…”
Mạc Thanh Trần đầy mặt hắc tuyến được Vân Chi dẫn ra khỏi viện vẫn còn có thể nghe thấy được tiếng cười rất lớn của Mạc Đại Niên.
Mạc Thanh Trần theo Vân Chi đi tắt qua hành lang, những tản đá cây cối kỳ quái cứ tới lui lượn quanh, thầm nói chẳng trách trong tộc an bài người hầu cho những hài tử chưa đầy mười lăm, nhận biết con đường này cũng đủ để cho người nhức đầu.
Từ đầu đến cuối nàng đi chậm hơn nàng ấy nửa bước, Vân Chi vẫn quy củ dẫn đường, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Vân Chỉ tỷ tỷ, ngươi là người ở nơi nào a?”
Mạc Thanh Trần vốn không phải người thích nhiều chuyện, nhưng xem thần sắc Vân Chi, trông chờ nàng chủ động mở miệng là không có khả năng, sau này các nàng cũng không thể một mực chung sống với nhau như thế được, như vậy cũng quá đè nén rồi, nếu như vậy, mình giữ thân phận cao hơn nên vươn tay ra trước cũng là điều nên làm.
Vân Chi ngẩn người, dường như không nghĩ tới Mạc Thanh Trần lại chủ động nói chuyện với nàng, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên thập lục tiểu thư này đến từ bên ngoài, nếu những tiểu thư thiếu gia được sinh ra trong gia tộc lại có thêm linh căn, thì nhất định sẽ khinh thường nói chuyện cùng một người phàm như mình.
“Vân Chi tỷ tỷ?” Mạc Thanh Trần thấy Vân Chi xuất thần, thậm chí thiếu chút nữa đâm đầu vào gốc cây hạnh phía trước, không khỏi kêu ra tiếng.
Trên khuôn mặt luôn nghiêm túc quy củ của Vân Chi hiện lên một tia lúng túng, lập tức trả lời: “Hồi bẩm tiểu thư, Vân Chi là người của Mạc gia ạ.”
Thấy Mạc Thanh Trần mang vẻ mặt nghi hoặc, Vân Chi thầm nghĩ thôi quên đi, vị tiểu thư này thoạt nhìn không hiểu cái gì cả, nên nói thêm một chút cho nàng biết, dù sao mình cũng là thị nữ thiếp thân của nàng, sau này có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, trả lời: “Có lẽ tiểu thư còn chưa biết, Vân Chi cũng là tộc nhân của Mạc gia, chẳng qua là ba đời rồi vẫn chưa có hài tử nào có linh căn một chi dòng thứ mà thôi.”
“Cái gì, vậy tính ra tỷ là tộc tỷ của ta, vậy vì sao, vì sao…” Mạc Thanh Trần thật giật mình, nàng vẫn tưởng rằng Vân Chi là tiểu nha hoàn mua từ bên ngoài về, không nghĩ tới nàng lại giống như mình, cũng là tộc nhân của Mạc gia.
Mạc gia này, rốt cuộc tại sao lại để tộc nhân làm thị nữ của mình chứ?
—