Phàm Nữ Tiên Hồ

Chương 5


Bạn đang đọc Phàm Nữ Tiên Hồ – Chương 5


Chương 5: Gạt bỏ bản tính dối trá.

Chỉ thấy tay của tộc trưởng lão giả vừa động, trong bàn tay xuất hiện một bàn ngọc hình tròn ánh sáng lấp lánh nhiều màu, năm màu kim, xanh, lam, đỏ, vàng chợt lóe qua, sau đó lại hướng về nhau thành một màu trắng hoàn mỹ.

Lão giả vẫy tay với Mạc Thanh Trần nói: “Thanh Trần, con đưa tay vào giữa bàn ngọc này, tĩnh tâm ngưng thần là được.”
Mạc Thanh Trần gật đầu, nhu thuận vươn bàn tay mảnh khảnh đặt vào giữa bàn ngọc, trong nháy mắt cơ thể giống như có thứ gì đó bị hút đi mất, chỉ thấy trên bàn ngọc hiện lên bốn màu xanh, đỏ, kim, vàng hòa lẫn vào nhau, từ từ màu đỏ và màu xanh càng ngày càng sáng lên mà màu vàng cùng màu kim cũng từ từ mờ dần.

Không biết qua bao lâu, chỉ thấy bàn ngọc lại khôi phục màu trắng, Mạc Thanh Trần giương mắt mong mỏi nhìn lão giả, tay lại không dám nhúc nhích.

Sắc mặt lão giả trầm tĩnh, khẽ thở dài một hơi nói: “Ngụy linh căn tứ linh căn, miễn cưỡng có thể bước chân vào cánh cửa tu tiên.”
Nói xong lấy mắt đánh giá vẻ mặt của Mạc Thanh Trần.

Nhưng lại thấy Mạc Thanh Trần đang vui sướng cười cười.
Lão giả sửng sốt, thầm nghĩ bản thân thật hồ đồ, một tiểu nha đầu sáu tuổi thì làm gì biết chân linh căn hay ngụy linh căn là gì chứ, bất quá loại tính tình lạc quan này ngược lại không sai, có thể đi bao xa thì phải xem số mệnh của nàng rồi, nhưng cho dù là như thế, vốn trong lòng mang theo chờ mong đối với nữ nhi của Mạc Thất cũng hoàn toàn nguội lạnh rồi.


Nghĩ đến đây lão giả quay đầu nói với lão giả mặt đỏ ở bên cạnh: “Lão ngũ, tuy đứa bé này tứ linh căn, nhưng trái lại Mộc và Hỏa lại chiếm bốn phần, nói không chừng phương diện luyện đan có chút thiên phú, có khi lại có thể kế thừa y bát của ngươi.”
Lão giả mặt đỏ không vì chuyện Mạc Thanh Trần là ngụy linh căn mà thay đổi vẻ mặt, ngược lại còn cười tủm tỉm nói: “Tam ca nói đúng, cái này gọi là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa.

Cháu gái của lão ngũ ta nhất định sẽ không kém.” Nói xong lại cười ha hả, ánh mắt nhìn về phía Mạc Thanh Trần tràn ngập từ ái.

Trong lòng Mạc Thanh Trần ấm áp, đây chính là gia gia ruột thịt của mình sao, có lẽ cuộc sống sau này của mình sẽ không quá khó khăn đâu nhỉ?
Bản thân mình cũng không phải không hiểu được ý vừa rồi của tộc trưởng, xem ra mình là người có tư chất tương đối thấp, nhưng nàng vốn đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với kết quả xấu nhất, trước mắt bây giờ lại có thể tu luyện đã thõa mãn rồi.

Nhưng tại lúc này lại nghe một tiếng hừ lạnh, Mạc Thanh Trần giương mắt nhìn, lão giả phía bên phải vẫn luôn một mực yên lặng không lên tiếng quét mắt lướt nhìn nàng một cái, trong mắt tràn đầy khinh thường.

“Lão Lục, ngươi hừ cái gì?” Lão giả mặt đỏ nhảy dựng lên.

Lão giả được gọi là Lão Lục thản nhiên đứng lên, vung tay áo nói: “Lãng phí thời gian.”
Nói xong cũng không thèm quay đầu lại mà tiêu sái bước đi.

“Lão lục, ngươi có ý gì…”

Lão giả mặt đỏ hổn hển hô lên, nhấc chân đuổi theo đi ra ngoài.

Tộc trưởng bất đắc dĩ liếc nhìn lão một cái nói: “Lão ngũ, tôn nữ của ngươi còn ở đây đó.”
Lão giả mặt đỏ đột ngột dừng bước, ngượng ngùng nói: “Đệ nhất thời tức giận nên quên mất.”
Mạc Thập Tứ cúi đầu, khóe miệng mím lại cố gắng nhịn cười.

“Thanh Trần, kể từ hôm nay con chính thức là tiểu thập lục đời thứ ba của Mạc gia chúng ta, con nhớ kỹ chưa?” Tộc trưởng nghiêm túc nhìn Mạc Thanh Trần hỏi.

Mạc Thanh Trần gật đầu nói: “Thập lục nhớ kỹ ạ.”
Tộc trưởng lại chuyển mắt nhìn sang Mạc Thập Tứ nói: “Thập Tứ, nếu là ngươi dẫn Thanh Trần vào cửa thì cũng từ ngươi giải thích một chút chuyện tu chân cho nàng đi.”
“Vâng.” Mạc Thập Tứ nghiêm nghị đáp.

“Tam ca!” Lão giả mặt đỏ bất mãn hô một tiếng.

Tộc trưởng hung ác liếc nhìn lão một cái nói: “Ta nhớ rõ lô Tụ Linh Hoàn kia đệ còn chưa luyện xong?”

Lão giả mặt đỏ chán nản cúi đầu, lập tức trừng mắt liếc nhìn Mạc Thập Tứ một cái nói: “Thập Tứ, lát nữa tiểu tử nhà ngươi phải dẫn nha đầu đưa qua chỗ của ta.” Nói xong lại cười với Mạc Thanh Trần rồi thở hồng hộc bước đi.

“Được rồi, Thập Tứ ngươi dẫn Thanh Trần đi xuống đi.” Tộc trưởng thản nhiên nói.

Mạc Thập Tứ dẫn Mạc Thanh Trần khom người lui ra, lập tức quẹo trái rẽ phải đi vào một căn nhà bằng trúc.

“Nha đầu, đây là chỗ ở của Thập Tứ thúc, sau này nếu con có gì thắc mắc cũng có thể tới đây tìm Thập Tứ thúc.” Mạc Thập Tứ nói xong thì vung tay lên, cửa tự động mở ra, dẫn Mạc Thanh Trần bước đi vào.

Mạc Thanh Trần đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy bàn giường tủ trong phòng, tất cả đều được làm từ trúc, thoạt nhìn cực kỳ thanh nhã, đập vào mặt là luồng khí mát mẻ khiến thời tiết nóng bức lập tức bị xua tan.
“Nha đầu, ngồi đi.” Không đợi nàng nhìn nhiều, Mạc Thập Tứ đã chỉ vào một cái ghế dựa bằng trúc nói.

Mạc Thanh Trần ngồi xuống, thân người thẳng tắp, ngửa đầu nhìn Mạc Thập Tứ.

Trong khoảng thời gian ngắn, Mạc Thập Tứ giật mình như nhìn thấy một nam tử thanh nhã của hai mươi năm trước, đang đứng đối diện với một tiểu đồng tóc để chỏm hỏi: “Thập Tứ, đệ có hiểu rõ cái gì là tu chân chi đạo* không?” (* đạo tu chân: đạo lý con đường tu chân.)
Bất giác, Mạc Thập Tứ cũng thốt ra những lời này: “Tiểu thập lục, con có hiểu cái gì là tu chân chi đạo không?”
Mạc Thanh Trần lắc đầu.

“Cái gọi là tu chân, tức là học đạo tu hành, theo đuổi được bản ngã (sống với cái tôi của mình), gạt bỏ bản tính dối trá tồn tại…!Tu Chân giới của chúng ta, phân chia tu chân thành Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa chín tầng trình độ.


Luyện Khí bất quá là giai đoạn ban đầu, chỉ có khi đến Trúc Cơ kỳ mới xem như chính thức bước lên con đường tu tiên.

Người tu tiên có hàng vạn hàng nghìn, dừng lại ở Luyện Khí kỳ cũng nhiều vô số kể, mà nếu có thể Kết Đan thành công, đó đã là cao thủ ít có trong tu chân giới, trước mắt mọi người đều biết đệ nhất cao thủ Hà Tiêu Dương cũng chỉ là Xuất Khiếu Trung kỳ mà thôi, còn về những giai đoạn sau đó cuối cùng là có người nào đạt tới hay không thì vẫn không ai biết…” Mạc Thập Tứ nói lưu loát một phen xong, liền hướng nhìn về phía Mạc Thanh Trần.

Còn nhớ lúc ấy bản thân nghe Thất ca nói cả một tràng như vậy, hưng phấn lúc ban đầu đã sớm biến chuyển thành mơ màng buồn ngủ rồi, mà trước mắt tiểu nha đầu này hai mắt lại như phát sáng lên, tựa như đều ghi tạc trong lòng mỗi một câu nói của mình, trong lòng không khỏi bắt đầu tán thưởng nhưng lập tức lại nghĩ đến tư chất bốn linh căn của nàng, chỉ có thể thầm than một tiếng thật đáng tiếc.
Lại không biết lúc này Mạc Thanh Trần cũng rất bất đắc dĩ, trong lòng điên cuồng gào thét nói: Thập Tứ thúc, ngươi đối xử với đứa trẻ sáu tuổi như vậy sao, nói liên tục một canh giờ đấy, dù bản thân đã cố gắng tập trung tinh thần để nhớ kỹ những thông tin này nhưng bây giờ cũng quên mất không ít rồi.

Mạc Thập Tứ không biết Mạc Thanh Trần đang oán thầm, chỉ thấy tay hắn vừa động trong lòng bàn tay liền xuất hiện một cái ngọc giản màu xanh, không để ý rằng Mạc Thanh Trần hiếu kỳ mà đưa cho nàng nói: “Đây là những lý giải về thiên nguyên tu chân*, những lời ta nói đều ở trong này, chờ tới khi con Luyện Khí tầng một đạt tới giai đoạn dẫn khí nhập thể là có thể xem được.”(*Thiên nguyên tu chân: những giải thích ban đầu những yếu tố chủ yếu căn bản về tu hành của thời kỳ Thiên Nguyên đại lục hiện tại.)
Mạc Thanh Trần cố gắng kiềm nén khóe miệng đang co rút nhận lấy ngọc giản, trong lòng hận đến nghiến răng: Thập Tứ thúc, thì ra ngươi rất phúc hắc!
Mạc Thập Tứ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại như cái bánh bao, nhịn không được cười ha ha, lại lấy ra tấm bùa nói: “Nha đầu, đây là Hỏa Đạn Phù, cũng không phải thứ đáng giá gì, con cứ giữ đi, bất quá phải nhớ kỹ không được sử dụng tùy tiện, đợi đến khi con xem lý giải về thiên nguyên tu chân rồi sẽ hiểu.”
Trong lòng Mạc Thanh Trần dễ chịu hơn một chút, không khách khí nhận bùa vào tay lại nghe Mạc Thập Tứ nói: “Nha đầu, ta sẽ dẫn con tới chỗ Ngũ thúc, đợi ngày mai con sẽ đi theo mấy huynh đệ tỷ muội khác cùng nhau tu hành.

À, nha đầu, Thập Tứ thúc chỉ có thể nói với con một câu, cố gắng tu luyện, đừng nên gây chuyện, nhưng mà không thể một mực tỏ ra yếu kém.”
Nói xong vỗ vai Mạc Thanh Trần, dắt nàng một bước ra một bước đã xa mấy trượng, không lâu liền đến chổ của lão giả mặt đỏ.
Còn chưa chờ Mạc Thập Tứ mở miệng nói chuyện, liền nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng vang thật lớn, sau đó có một người lao tới giống như cơn gió, trong miệng mắng: “MN, lại thất bại, xém chút nữa là nổ chết lão tử rồi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.