Pha Lê Đen

Chương 46


Bạn đang đọc Pha Lê Đen: Chương 46


Rời khỏi tiệm bánh cuốn, chúng tôi quyết định đi kiếm món nước gì uống át. Trời trưa oi bức, nóng quá mà!
– Em thích uống gì? – Khắc Long khoác vai tôi, hỏi.
Tôi nheo mắt:
– Sao lại hỏi em?
Môi anh khẽ đưa ra, trông “ghét” vô cùng:
– Chứ anh quyết định, em lại không đồng ý thì sao.
Tôi nghiêng người qua, nghiêng người lại, giọng cũng đu đưa theo từng nhịp của cơ thể:
– Vậy lần này em cho anh chọn vậy!
Khắc Long reo lên:
– Thật không? Vậy thì mình…
Tôi cười toe:
– Đi uống nước mía đi!
Anh nổi quạu:
– Em ăn gian!
– Thế có đi không? – Mắt tôi mở to tròn, mũi hơn chun lại, môi hơi dểnh ra, trông ngố cực.
Anh đưa tay xoa, à không, là vò đầu tôi, sắp đó kẹp đầu tôi lại:
– Đi thì đi!

– Á! Á! Bỏ em ra…
.
Tại quán nước mía ven đường.
– Chúng ta cứ đi giữa trời nắng thế này, em sẽ ốm mất! – Khắc Long nhăn mặt, đưa tay xoa mái tóc nóng hổi vì bị nắng thiêu của tôi.
– Em cũng thấy mệt. – Tôi nói, và hút thêm một ngụm nước mía.
– Lát nữa anh gọi taxi đưa em về. Em mà bị bệnh thì chỉ có anh khổ thôi.
Gương mặt anh hiện rõ sự lo lắng, trong khi đó tôi vẫn tỏ ra dưng dửng:
– Bị bênh càng sướng. Có người chăm sóc nè!
– Ai chăm sóc cho em?
Tôi đáp như thể đó là điều hiển nhiên:
– Anh.
Anh gõ nhẹ đầu tôi, giọng nói vẫn tràn đầy âu yếm:
– Mơ đi!
Tôi bặm môi:
– Mơ hay thật?
Anh vội vàng:
– Thật! Thật! Thật!
Tôi cười nghiêng cười ngả:
– Haha. Anh là đồ yếu tim, mới hù một xí mà mặt đã xanh lè kìa!
Anh hếch mũi:
– Mặt anh xanh hồi nào?
Tôi nhún người qua lại, trông cái điệu kênh kiệu vô cùng:
– Hồi nãy!
– Hồi nào?
– Hồi nãy!
– Hồi nào?
– Hồi…
.
Khắc Long.
Sau khi rời khỏi quán nước mía, tôi bắt xe taxi đưa Minh Trúc về nhà, em muốn đi chơi với tôi thêm nữa. Nhưng tôi viện cớ bận và không đồng ý. Có lẽ, giữa chúng tôi như vậy là đủ rồi. Một ngày hạnh phúc thế này, là ước nguyện cả đời của tôi. Tôi không dám đòi hỏi gì nhiều. Chỉ mong em có thể rời xa tôi và lại đi tìm một tình yêu mới.
Tôi không thể sống ích kỷ như vậy được. Em cần có một người bạn trai, một người chồng tốt. Có thể người đó không yêu tôi bằng em, nhưng ít nhất còn có thể sống với em đến trọn đời. Còn tôi, khi nào sống, lúc nào chết tôi còn không rõ nữa là….

Khoảng cách giữa sự sống và cái chết đối với tôi bây giờ rất mong manh, mong manh và mong manh.
Điện thoại tôi lại reo lên. Có lẽ lại là cái lũ đàn em lắm chuyện chứ gì? Đánh nhau thì tự xử cho rồi, lúc nào cũng ráng kêu tôi vào với lý do là cho yên tâm.
– Alo! Thằng nào lại gây chuyện rồi đó hả? – Tôi hét oang.
– Ơ… Anh Long.
Đầu dây là giọng con gái, nghe ngọt lựng.
Vội vàng, tôi đưa máy ra xem, thì ra không phải là cái lũ ăn bám mà tôi tưởng.
– Mai Thư hả em?
– Vâng, là em. Mà sao anh quát dữ vậy?
– Anh tưởng mấy thằng lại gọi anh đi đánh nhau ấy mà. – Tôi xuề xoà đáp. – Mà thôi, em có chuyện gì thì nói nhanh đi nào.
Mai Thư lấp lửng:
– Em nghĩ… có một điều anh cần biết. Em có thể gặp anh ở đâu?
– Giờ anh cũng đang rảnh… và cũng đang chán đời. Vào bar uống vài ly nhé? – Nói rồi tôi chợt rút lời lại. – Thôi, vào quán café nào đó cũng được. Anh cũng mệt rồi.
– Vâng. Anh chọn đi ạ.
– Em đang ở gần đâu thì tới chỗ đó đi, anh đang đi taxi nên không sao đâu.
– Hoàng Hạc hen?
– Ok.
.
Hoàng Hạc café.
– Em có chuyện gì thì nói đi. Café cũng đã gọi, anh cũng đã uống một ngụm. Em nói đi kẻo anh lại tò mò mà suy đoán linh tinh. – Tôi nói bằng giọng điềm đạm, mà hình như từ ngày tôi mất Minh Trúc đến giờ, tôi đã trở thành người như vậy, dù cô ấy đã trở lại bên tôi.
– Em sẽ không để anh chờ lâu đâu. – Mai Thư mỉm cười rồi lấy ra từ trong giỏ xách chiếc điện thoại màu hồng nữ tính.
– Em định khoe anh điện thoại? – Tôi ngoác miệng ra hỏi, đầy ngạc nhiên.
– Anh cứ đùa! Cái điện thoại “cùi nhách” này, em sao dám khoe với anh. – Cô vừa nói, vừa bấm bấm, cho đến khi đến đúng chỗ cần tìm, cô mỉm cười rồi quay sang tôi. – Anh nghe đi.
– Mai Thư à… Anh có chuyện muốn nói với em.

Á à. Đó là giọng của Triệu Văn.
– Vâng, có gì anh cứ nói.
– Em biết chuyện anh và con bồ mới của Khắc Long chứ?
– Em biết.
– Vậy em có biết tại sao anh lại làm vậy không?
Đến đoạn này thì chợt lắng đi một lát, tôi đoán là Mai Thư vừa lắc đầu.
– Không biết à? Vậy nếu anh nói ra… em sẽ không ghét anh chứ?
– Anh nói đi.
– Vì… mối thù xưa đấy. Vì em đấy… Anh muốn trả thù hắn. Nên đã vờ thích con Trúc ấy, nào ngờ, anh tán nó đổ thật.
– Anh nói với em những điều đó để làm gì?
– Vì anh còn yêu em… Anh chỉ yêu mình em thôi, Thư à. Anh muốn bỏ con Trúc. Anh muốn bỏ nó. Khi đó, em sẽ về bên anh chứ?
Đoạn thu âm ấy dừng lại tại đó.
Và nụ cười của tôi chợt tắt cũng tại đó.
“ Là vì… Triệu Văn muốn bỏ em, nên em mới muốn quay lại với anh sao? Em… em đối xử với anh như một món đồ chơi cũ vậy sao? Có đồ mới, em gạt bỏ anh. Khi đồ mới hỏng, em lại đến tìm anh.
Và kể cả thế, anh cũng đã rất hạnh phúc, em à… Sao em nỡ chà đạp lên cái niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy của anh?
Anh biết, anh là kẻ có H, mang trong mình căn bệnh AISD thế kỷ. Và anh biết, anh không xứng đáng với em. Chính vì vậy, dù yêu em đến thế nào, anh cũng không nghĩ rằng mình sẽ đi cùng em đến tận cuối đường đời. Nhưng mỗi giây, mỗi phút, mỗi giờ,… được ở bên cạnh em, anh luôn tự hứa với bản thân mình rằng sẽ không bao giờ làm em buồn, làm em thất vọng, mà sẽ yêu thương em, đem lại hạnh phúc cho em.
Anh sẽ rời xa em – đó là điều tốt đẹp cuối cùng mà anh có thể đem lại cho em. Và dù anh còn sống, hay đã chết, anh vẫn sẽ luôn cầu chúc em tìm được một tình yêu đích thực, chúc em hạnh phúc.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.