Bạn đang đọc Pha Lê Đen: Chương 47
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở?!
Minh Trúc.
Bỗng dưng, tôi có cảm giác như có một nỗi đau nào đó đang đè nặng lên bản thân mình. Không phải là nỗi đau, mà là sự lo lắng, bồn chồn, như thể sắp có chuyện gì không hay xảy ra ấy.
Ngồi một chỗ càng thêm chồn lòng, tôi đứng dậy đi lại, đắn đo một hồi rồi mới lôi điện thoại ra gọi cho anh.
“ I hate myself for loving you…”
Tôi vẫn nghe thấy tiếng nhạc chờ của anh. Được đoạn nửa phút sau thì chỉ còn nghe tiếng tút dài.
Tôi bấm recall gọi thêm lần nữa, trong lòng lại thêm lo lắng. Chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác như vừa có chuyện gì không hay xảy đến với anh.
“ I hate myself for loving you… tút…tút…tút…”
Và lần thứ 3, thì tôi không nghe thấy nhạc chờ hay tiếng tút dài đáng ghét như vậy nữa. Mà là… một âm thanh còn đáng chán hơn.
“ Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
Vậy là… anh đã tắt nguồn. Anh đang bận hay là không muốn nhận điện thoại từ tôi?
Chắc là lại đi nhậu với anh chàng đầu trọc Nam Phong rồi. Lần nào tôi đi chơi, đi bar với Khắc Long mà chẳng gặp Nam Phong chứ.
Nghĩ vậy, tôi vội lục lại trong danh bạ, hi vọng mình đã kịp lưu số của hắn.
– Alo! Có phải số của anh Nam Phong không ạ?
– Phải. Con nào đấy?
Nghe thấy giọng nạt nộ đầy thô lỗ ấy, tôi bỗng chốc run bần bật:
– Ơ… em… em là Trúc, bạn gái anh Long.
– Á. Chẳng phải em chia tay nó rồi sao?
Tôi chưng hửng:
– Không. Bọn em mới quay lại mà, anh chưa biết sao?
Hắn đổi giọng ngọt ngào rất nhanh:
– À ờ… chưa em à. Nãy cho anh xin lỗi nhé, anh đâu biết em gọi.
– Dạ vâng. Không sao ạ. Em gọi là muốn hỏi xem…
Chưa đợi tôi nói hết, hắn đã chen ngay vào họng tôi, làm tôi một phen lớ ngớ:
– Muốn hỏi thằng Long đi đâu phải không? Nãy anh cũng gọi nó đi chơi nhưng nó tắt nguồn. Vậy mà anh tưởng nó đi hú hí với em nào rồi chứ. Thật chẳng ra làm sao cả! – Nam Phong tuôn một tràng. Cũng may là chỉ nói chuyện qua điện thoại, chứ không chắc tôi cũng được ngắm mưa miễn phí rồi.
Tôi ủ rủ:
– Em gọi… xong anh ấy mới tắt nguồn đấy ạ. Giống như là tránh mặt em…
Hắn đưa giọng an ủi:
– Chắc em nghĩ xa quá đó thôi. Anh lại nghĩ là nó bận.
– Vâng… em cũng hi vọng thế. – Tôi vừa dứt lời thì nghe hắn reo lên:
– A! Khắc Long đang gọi vào máy kia của anh, để anh hẹn cho hai đứa gặp nhau nha? – Hắn tỏ ra nhiệt tình.
– Vâng ạ! Nhưng anh đừng nói vội. Anh hẹn anh ấy ra quán bar uống rượu đi. Và đừng nói là em sẽ đến. Sau đó anh nhắn cho em địa điểm nhé!
– Ok, em gái!
– Cảm ơn anh.
Tôi cúp máy rồi quay sang gọi điện cho Khắc Long ngay.
– Tút… tút…tút…
Máy bận. À! Đúng rồi. Là Nam Phong đang gọi cho anh. Vậy nên tôi tranh thủ thay đồ, sau đó lại cầm cái điện thoại ngay.
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
Lúc này thì tôi cảm thấy cáu thật sự. Trời đất ơi! Vậy là anh cố tình tránh mặt tôi chứ chẳng phải bận bịu gì cả. Liên lạc với Nam Phong, mà không liên lạc với tôi…
Hay là… từ trước đến giờ, anh luôn lừa dối tôi chứ không phải tôi lừa dối anh?
Hay là… anh không yêu tôi thật lòng và để tôi như con ngốc cứ xoay đi rồi xoay lại?
Hay là…
Tôi không thể kìm lòng cho đến cái “hay là” thứ 3 này nữa, tôi gọi cho Nam Phong ngay.
– Sao rồi hả anh?
– Anh đang định nhắn tin cho em thì em gọi…
Tôi phát cáu bởi cái lối nói cà rề khoa trương ấy:
– Anh nói nhanh lên!
– Quán cũ thôi em, Melody Bar.
– Vâng… em đến ngay… – Tôi lật đà lật đật, vừa nói vừa vơ lấy đôi giày và chiếc túi xách.
– Nhưng mà Khắc Long đến đó từ trước rồi, em ạ. Có vẻ như cậu ấy đang giải sầu bằng rượu…
– Vâng, vâng, vâng. Cảm ơn anh. – Tôi nói vội rồi chạy xộc ra khỏi phòng, quên cả khoá cửa, nhưng cũng chẳng buồn quay lại khoá.
Tâm trạng tôi rối bời.
Con tim tôi rối bời.
– Bác tài! Bác làm ơn lái xe nhanh nhanh giùm cháu!
Tới nơi, tôi chạy xộc vào ngay.
– Cô ơi! Tiền.
– Dạ vâng. – Tôi phải chạy ngược trở lại, móc ví tiền ra trả.
Qủa thật, càng vội vàng, nóng lòng thì con người lại càng dễ mắc sai phạm. Cứ làm mọi việc một cách chậm mà chắc, có khi lại còn nhanh chóng giải quyết được vấn đề hơn.
Chỉnh sửa lại mái tóc, cố len mình tránh khỏi những ánh nhìn soi mói, tôi bước vào quán bar, dáo dác tìm một hình bóng.
Khắc Long đang nằm vật giữa chiếc nệm salon. Xung quanh anh là mấy gã con trai và một đám… gái điếm.
Dù rằng đây là khu tách biệt với sàn nhảy, mấy ánh đèn nhấp nhoáng hay tiếng nhạc rầm rộ không thể kéo đến tận đây đến mức gây inh đầu, nhức óc. Nhưng sao tôi thấy choáng váng quá.
Đứa con gái mặc đồ ngắn cũn cỡn, thậm chí nhìn còn tệ hơn cả bikini, một tay rót rượu, một tay vòng qua người anh…
Tôi nhìn mà thấy đau, đau ghê gớm.
Thì ra… cái tình yêu mà tôi nghĩ là chân thật hay chân thành gì đấy… đều vô nghĩa, đều không tồn tại. Thật đáng ghê tởm!
Haha. Nực cười! Nực cười quá! Trông tôi có giống con hề không. Đứng cảnh nhìn người mình yêu phè phỡn cùng gái…
Nước mắt tôi ứa ra, mặn chát.
Nam Phong từ đâu vội vàng chạy lại:
– Anh xin lỗi. Anh không nghĩ rằng…
Tôi hất tay hắn ra, lệ vẫn rơi và tiếng nấc vẫn vang lên khe khẽ.
Nam Phong bước từng bước giận dữ lại phía Khắc Long:
– Thằng khốn kia! Minh Trúc đến rồi kìa!
Ban nãy, tôi còn thấy anh say khướt, thế mà nghe Nam Phong quát, anh đứng bật dậy, đưa mắt nhìn sang trái, sang phải rồi dừng lại khi nó chạm được đến hình ảnh một cô gái tóc tím, mang bộ váy trắng thanh khiết, đôi tay buông thõng như đã đánh mất thứ gì, và gương mặt đỏ lựng trong nước mắt.
– Trúc… – Đôi môi anh run rẩy.
Tôi mỉm cười với anh, nụ cười hiền lành, lung linh như những hạt pha lê trong sáng. Và có lẽ, đó cũng là nụ cười cuối cùng tôi dành cho anh. Tất cả mọi thứ trong tôi giờ chỉ còn là một đống đổ nát… không hơn không kém.
Đầu tôi chúc xuống, bàn chân lê từng bước về phía cửa, mệt nhoài.
– Khắc Long! Mày đi.ên hay sao mà không đuổi theo hả?
– Mặc kệ cô ta đi.