Bạn đang đọc Pha Lê Đen: Chương 45
– Hahaha. Ai biểu anh ngốc chứ? Tự dưng chưa ai nói đã đề nghị cõng người ta làm chi! – Tôi cười phá lên, nụ cười tươi tắn, hồn nhiên như trẻ thơ, tuyệt nhiên không có chút giấu giếm.
– Ừ. Anh ngốc nên mới yêu em mà, cô bé ạ!
Tôi gục đầu vào vai anh, thì thầm qua từng lọn tóc con:
– Cô bé à? Em lớn rồi cơ mà!
Anh bỗng ngân câu hát, thay ột lời đáp thật đáng yêu:
– …Đối với anh em vẫn là cô bé
Những nghĩ suy trong đầu còn non nớt
Chẳng lo ngày mai ngày sau đến
Còn mơ tình yêu sẽ như những giấc mơ nhiệm màu…
Sau đó, tôi cũng hát theo anh, từng lời hát cao vút, nhẹ nhàng của tôi cứ thế hoà quyện vào giọng hát đầy mê hoặc của anh:
– …Tình yêu non nớt em dành nhỏ xinh và rất vô tư
Nụ cười em đó khi kề bên anh
Chỉ biết khóc khi mong nhớ anh thôi…
Anh cõng tôi đến tận trường, đúng hơn là tới tận cửa lớp.
Thực ra thì tôi cũng có bảo anh cho tôi xuống, vì tôi cũng ngại lắm! Nhưng mà sau đó, anh đã nói cho tôi hiểu rằng, việc thể hiện tình cảm khi yêu là lẽ đương nhiên, không có gì phải đáng xấu hổ.
Thế là, tôi quay ngoắt sang tự tin ngay. Được anh yêu như thế này, còn điều gì tuyệt hơn chứ?
Tôi vừa ngồi vào chỗ, thì đã nghe thấy tiếng Đan Quỳnh:
– Vậy mà cứ tưởng Trúc đau chân.
Tôi nhét ba lô vào hộc bàn, môi khẽ cong lên:
– Đau chân?
Quỳnh nói, giọng chậm rãi:
– Thì thấy có người phải cõng đi học.
Tôi “à” lên một tiếng rồi đáp trong tiếng cười:
– Hạnh phúc tí chút ấy mà!
– Vậy tớ cũng phải bảo anh Hiếu Thiên cõng mới được. – Quỳnh đáp, trong âm điệu hoan hỉ không kém gì tôi.
– À! Hoá ra cậu và anh Thiên…
– Ừ. Anh ấy nhận ra rằng, anh ấy yêu tớ, không phải cậu.
Tôi muốn nhỏ đối diện với sự thật, chứ không lấp lửng để thể hiện mình là kẻ chiến thắng. Tôi nghinh giọng:
– Không phải. Anh ấy nhận ra rằng, anh có thể quên tớ và đến với cậu.
– Cậu nói đúng. Tớ không phủ nhận. Nhưng mà… nghe nói cậu với gã đại gia Triệu Văn gì đấy cặp bồ với nhau. Thế sao hôm nay lại…
– Cậu can thiệp hơi sâu rồi đấy. – Tôi gằn giọng. Lúc này, không phải tôi chơi trò ích kỷ, mà chỉ là tôi nhận thấy Đan Quỳnh bây giờ nói chuyện với tôi như kiểu muốn soi mói, muốn moi móc thông tin, chẳng khác gì bọn “chó săn” chuyên đồn bậy đồn bạ ở trường. Nhưng mà con người ai chả có lúc nông nổi và đổi thay? Tình yêu đã làm nhỏ quá mù quáng. Giống như tôi, bị đồng tiền làm cho quay quắt. Và có lẽ, rồi sẽ có ngày nhỏ nhận ra mình đã làm sai điều gì đó, hối hận, dày vò và lại tiếp tục đổi thay, lẽ dĩ nhiên là theo một chiều hướng tích cực. Hay chăng đó đã là quy luật của đất trời?
Nhưng dù thế nào, tôi vẫn mong Đan Quỳnh được hạnh phúc. Đó là lý do tại sao gần đây, có mấy lần tôi chạm mặt Hiếu Thiên ở sân trường, nhưng cố tình lơ đi, hoặc không lơ được, thì đứng lại chào vài ba câu cho có lệ, rồi bỏ đi ngay.
Đan Quỳnh nhấn nhá giọng:
– Tuỳ cậu thôi. Cả trường đang sốt ầm ầm lên vì chuyện cậu chia tay Khắc Long, nhảy qua bồ Triệu Văn mà lại tay trong tay với Khắc Long. Cậu không tính đính chính lại mấy tin thất thiệt này sao?
Tôi nhún vai cho qua:
– Đó là nguồn tin chính xác. Đính chính làm gì chứ?
Minh Trúc của bây giờ sẵn sàng đối đầu với dư luận.
Minh Trúc của bây giờ sẵn sàng làm tất cả vì yêu.
.
Ra về, anh đợi tôi ở ngoài cổng trường. Mà chẳng phải chỉ mình anh, mà thêm cả chiếc motor nữa.
– Em không thích đi motor mà… – Mặt tôi lại ỉu đi như bánh bao chiều.
– Vậy anh đi đổi ô tô nhé? – Anh nói, mắt sáng rực.
Tôi đẩy người anh ra, môi cong lên, nửa đáng yêu, nửa đanh đá:
– Xì! Ứ có giỡn!
– Thế lại thích tôi cõng tiểu thư nữa chứ gì?
Tôi bụm miệng lại giấu nụ cười, giả vờ đằng hắng:
– E hèm. Tiểu thư ra lệnh, cất xe, đi bộ, huề vốn!
– Ok. Ok. Đi bộ thì đi bộ. – Anh gật đầu cái rụp, sau đó, tôi vẫn nghe thấy anh nói, tuy là rất nhỏ. – Miễn sao là được ở bên em.
.
Khắc Long nắm tay tôi đi trên con đường dài được phủ một màu hoa sữa trắng ngần, đượm hương thơm ngát.
Hơn bao giờ hết, chúng tôi hạnh phúc khi ở bên nhau, khi có nhau, khi tin tưởng nhau.
– Bây giờ mình đi đâu? – Anh hỏi.
Tôi đáp ngay:
– Đi ăn.
– Em thích ăn ở đâu? Món Nhật, Trung, Hàn, Pháp hay…
Chưa để anh kể lể hết các món ăn từ 5 châu 4 biển, tôi gạt chúng sang một bên:
– Xa xôi quá. Đi ăn bánh cuốn Việt Nam thôi!
– Bánh cuốn? – Có lẽ anh đã rất ngạc nhiên khi thay vì Sushi, mì Ý hay Pizza, tôi lại chọn món quá đỗi bình dân này.
Thực ra thì tôi đã suy nghĩ kĩ càng trong cả mấy tiết học rồi. Thế nên, tôi không có ý định thay đổi nữa, giọng chắc nịch:
– Ừ. Bánh cuốn.
– Có gì ngon đâu chứ?
Tôi ngẩn người ra, từng ngón tay lại xoè ra khi một nguyên liệu được vang lên:
– Bánh cuốn có vị ngọt của thịt ba chỉ, có rau sống xanh, có dưa leo thái mỏng mát dịu quyện với có khế vị chua chua, thanh thanh, chấm với nước mắm ớt tỏi…
Anh xua tay ra hiệu “xì-tốp”:
– Thôi được rồi! Anh đang đói lắm đây này, em kể một hồi là dạ dày anh hết co bóp nổi mất!
Thật nhanh chóng, chúng tôi tạt vào một quán bánh cuốn bình dân đậm chất Việt.
– Anh lau đũa đi! – Tôi dựa người vào chiếc ghế nhựa, bắt đầu ngồi sai vặt.
Anh lừ giọng:
– Em là con gái, đi ăn thì phải lau đũa cho người khác chứ. Huống hồ anh là người yêu em.
– Để cho công bằng thì mình “oẳn tù tì” vậy. – Tôi chép miệng rồi bắt đầu huơ huơ bàn tay trắng nõn của mình ra.
– 1… 2… 3…
Tôi ré lên:
– Yeah! Lau đũa đi! Lau đũa đi! “Số phận định đoạt” anh lau đũa là phải lau đũa!
Anh vội vàng đưa tay mình bụm lấy cái loa của tôi:
– Em bé cái miệng thôi. Vào chỗ này là anh đã ngại lắm rồi đấy, biết không hả?
Tôi cộp cộp hai hàm răng lại vào nhau:
– Bỏ tay ra! Không là cắn bây giờ!
– Cho em cắn đấy! Cắn đi! – Anh hếch mặt, cái điệu thách thức trông khó ưa đến chết!
– Đó là anh nói đấy nhé! – Tôi cười khà khà, hàm răng bỗng loé sáng, đôi mắt như hoá đỏ, hệt như ma cà rồng. – Chuẩn bị có thêm thịt cuốn bánh tráng rồi! Hĩ hĩ!
– Aaaa…. Đau anh! – Khắc Long gào lên, mặt giận dỗi, thu tay về.
– Hí hí. – Tôi cười hích hích. – Cho chừa!
Anh quay mặt đi:
– Chừa cái gì mà chừa! Đau chết rồi đây này!
Aishi! Anh giận tôi mất rồi. Thế nên, tôi tìm cách cầu hoà ngay, tôi làm vẻ mặt cún con:
– Thôi mà! Xin lỗi mà! Đừng giận mà! Biết lỗi rồi mà! Lát mua kẹo à!
Sau đó, tôi nắm lấy tay anh, đưa lên miệng, thổi thổi.
– Phù! Phù! Hết đau này! Hết đau này!