Đọc truyện Ôn Lương – Chương 25
Diệp Phi là một người không nhàn rỗi được.
Buổi tối ngày đầu tiên Tả Lộ Dư đi công tác, nàng nghĩ nàng phải làm một người vợ hiền, ngoan ngoãn ở nhà chờ, cách vài phút nàng sẽ gửi tin nhắn cho Tả Lộ Dư.
Báo cáo nàng ở nhà tưới hoa, báo cáo nàng mới tắm, báo cáo nàng mới sấy tóc, báo cáo nàng xem tivi, chia sẻ nội dung phim nàng xem.
Rõ ràng nàng sắp xếp cho mình rất ổn ổn thỏa thỏa, nhưng trời mưa nắng khó đoán, một tin nhắn của Hồ Na, nàng không kìm được rục rịch háo hức, chân trước vừa về đến nhà, chân sau đã đóng cửa đi ra ngoài.
Đương nhiên trước khi đi, nàng đã báo cáo cho vợ mình và nhận được phê chuẩn.
Vào giờ cao điểm tan tầm, nàng ở khu nhà đón xe rất lâu mới đón được một chiếc.
Lên xe, nàng thở ra, cầm điện thoại nhắn tin cho Tả Lộ Dư.
Diệp Phi: Em muốn mua một chiếc xe.
Gửi xong nàng thoát ra ngoài, chậc một tiếng.
Trước đây nếu nàng muốn chi một số tiền lớn, đầu tiên nàng sẽ nghĩ đến ba mình.
Thời gian thay đổi con người thay đổi, nàng có gia đình mới.
Diệp Phi vừa định bùi ngùi, đột nhiên nhớ đến lúc chiều nàng đem thẻ trả lại cho ba nàng, ba nàng nói với nàng: “Xài thoải mái đi Phi Phi, Tả Lộ Dư giàu lắm.”
Bỏ đi, lần sau rồi hãy sầu não.
Tả Lộ Dư chưa trả lời, nàng tiếp tục nói: Có khi đón xe hơi bất tiện.
Diệp Phi: Suy nghĩ thì vẫn nên mua một chiếc.
Diệp Phi: Trước đây nếu cần em sẽ lái chiếc ba em không sử dụng.
Nàng suy nghĩ, thu hồi lại hai tin nhắn trước đó.
Vì hôm nay ba nàng cũng lấy lại chìa khóa xe, ngoài sáng trong tối ngầm ám chỉ nàng bảo Tả Lộ Dư mua cho nàng một chiếc xe, chuyện thế này, nàng không muốn để Tả Lộ Dư biết.
Thật ra bản thân nàng cũng có một số tiền, tìm hiểu thử, trả trước một khoản góp không vấn đề.
Về chuyện tiêu tiền của Tả Lộ Dư, nàng tự tiêu là một chuyện, ba nàng bảo nàng tiêu, lại là một chuyện khác.
Diệp Phi lại nhắn: Hay chị có xe nào không sử dụng không?
Có lẽ Tả Lộ Dư đang bận, đến khi Diệp Phi xuống xe cô vẫn chưa trả lời.
Hồ Na hẹn vài người bạn ăn cơm, sau đó mới đến quán bar.
Ở cửa quán bar, Diệp Phi nhận được tin nhắn trả lời của Tả Lộ Dư.
Tả Lộ Dư: Mua một chiếc mới đi.
Tả Lộ Dư: Có thích mẫu nào không?
Tả Lộ Dư: Nếu không thích chiếc nào thì chị tìm người chọn chiếc phù hợp cho em.
Diệp Phi: Không đòi hỏi gì.
Diệp Phi: Có thể chạy được là được.
Tả Lộ Dư: Ừ.
Thường thường, khi Tả Lộ Dư nhắn ừ, đề tài này sẽ kết thúc, đọc tin nhắn Diệp Phi cất điện thoại đi.
Hồ Na cũng đi theo, theo thói quen ôm lấy tay Diệp Phi, hỏi: “Hai cậu đang yêu cuồng nhiệt, Tả Lộ Dư nỡ thả cậu ra ngoài ban đêm à?”
“Không nỡ đâu, trước khi ra ngoài còn ôm đùi mình khóc lóc van xin mình đừng đi, đừng bỏ chị ấy.”
Hồ Na la lên một tiếng.
Diệp Phi cười: “Tả Lộ Dư đi công tác.”
“Mình biết mà.” Hồ Na liếc Diệp Phi: “Cậu sẽ không ôm đùi người ta khóc lóc van xin chị ấy đừng bỏ cậu chứ?”
Diệp Phi lên giọng: “Mình là người như thế à?”
“Ai biết được.”
Một số bạn bè đến sớm, khi Diệp Phi và Hồ Na vào phòng đã có người ngồi bên trong.
Hồ Na nhìn lướt qua, thấy một cô gái ngồi ngay chính giữa phòng, liếc mắt hừ một tiếng.
“Tại sao cô ta cũng đến?”
Diệp Phi nhìn về bên đó, là Tạ Nhụy mà Hồ Na không ưa trong một năm qua.
“Ai gọi cô ta đến, thật là.” Hồ Na lại oán giận.
Diệp Phi nhướng mày, nàng nhớ đến ảnh chụp màn hình, cũng không có hảo cảm với Tạ Nhụy nổi, quay đầu nhướng mày với Hồ Na: “Tối nay diễn trò không?”
Hồ Na lập tức nhận: “Được thôi.”
Không phải Diệp Phi kiêu ngạo, nàng cho rằng việc mình kết hôn với Tả Lộ Dư, cũng rất đáng để khoe khoang.
Dù sao sớm muộn gì bạn bè của nàng cũng biết, tại sao không tranh thủ tối nay có Tạ Nhụy, chính thức tuyên bố, chọc tức cô ta.
Hai người cố tình chọn chỗ gần với Tạ Nhụy, Diệp Phi ngồi xuống, nói: “Tối mình phải về sớm.”
Hồ Na lập tức hỏi vào: “Sao vậy? Vợ ở nhà chờ à?”
Diệp Phi vừa ngượng ngùng vừa tự nhiên: “Vợ mình đi công tác, nhưng chị ấy bảo mình về sớm.” Để tránh quá cố ý, Diệp Phi lại kèm thêm: “Ngày mai đi phỏng vấn ở xa, phải dậy sớm.”
Nàng có đi phỏng vấn hay không, mọi người sẽ không quan tâm, nhưng Hồ Na bất ngờ tung tin nàng có vợ, dĩ nhiên có người chen miệng hỏi: “Diệp Phi hết ế rồi à?”
Diệp Phi uống nước, hờ hững ậm ừ.
Thái độ rất không rõ ràng.
Người bạn lại hỏi: “Là người bạn của đồng nghiệp đó à?”
Diệp Phi đang có nước trong miệng, Hồ Na thấy thế tiếp lời: “Không phải, vợ của Diệp Phi tuyệt lắm.”
Đến điểm thì ngừng, thấy mọi người có hứng thú, Tạ Nhụy cũng quay đầu lại, nàng lại đổi chủ đề: “Tối nay chơi cái gì?”
Lập tức có người nói tiếp: “Lắc xúc xắc trước đi.”
Diệp Phi gật đầu.
Bên này có người lên tiếng, bên kia đưa xúc xắc đến ngay, Diệp Phi lấy một cái, Hồ Na cũng lấy một cái.
Việc Diệp Phi theo đuổi bạn của đồng nghiệp, thật ra Diệp Phi không nói với nhiều người.
Trước đây khi một người bạn nhắc đến chuyện này với nàng, nàng cũng không nghĩ nhiều, nhưng suy ngẫm cẩn thận, hình như có người từng nói là do Tạ Nhụy quảng cáo.
Khi đó nàng nghĩ đây là sự thật, nói với mọi người thì nói thôi, mọi người biết cũng không sao.
Bây giờ nghĩ lại, rốt cuộc Tạ Nhụy đã mang tâm tư gì khi truyền ra chuyện này?
Có người bẩm sinh không chịu nổi người khác sống tốt, rõ ràng người khác không liên quan gì đến cô ta, hơn nữa mức sống của người khác cao thấp cũng không ảnh hưởng đến cô ta, nhưng cô ta lại thích bạn sống một cuộc sống bình thường, thậm chí là bất hạnh.
Nếu chỉ thích trong lòng cũng đành, miễn cưỡng có thể coi là ghen tị bình thường.
Tính ghen tị, ai mà không có.
Nhưng thêm mắm thêm muối thì thật vô nghĩa.
Nàng theo đuổi một cô gái có xuất thân bình thường, thì có làm sao?
Cô gái đó chậm chạp không chấp nhận nàng, thì đã làm sao?
Lắc xúc xắc, bầu không khí trở nên sôi động hơn, sau một tiếng, rượu no rồi mới ổn định lại.
Hiện giờ Tạ Nhụy đang trắng trợn nói chuyện bạn trai mua cho mình một hộp son môi Xioo lớn, rất nhiều màu, không biết dùng đến khi nào.
Diệp Phi nhìn khuôn mặt tươi như hoa của Tạ Nhụy, còn ra vẻ ta đây, nàng quay đầu nhìn Hồ Na một cái.
Hồ Na đến gần hơn, đột nhiên nói: “Nói đến Xioo, nè Diệp Phi, cậu cho mình cái khác đi, màu lần trước mình xài chán rồi.”
“Ừ, tối cậu qua chỗ mình, tùy ý chọn.”
Tạ Nhụy nghe thấy.
Người bạn được Diệp Phi tặng kem nền lần trước cũng a một tiếng: “Đúng rồi Diệp Phi, hình như nhà cậu cũng có nhiều đồ của Xioo lắm.”
Diệp Phi gật đầu: “Có một ít.”
Nàng là đương sự nên không tiện khoe mẽ, nhưng Hồ Na thì không.
“Gì mà một ít, một ít của cậu nhiều quá đó.” Hồ Na khoa trương: “Các cậu không biết, lần trước đến nhà cậu ấy, Xioo của cậu ấy chất đầy trên bàn trang điểm, sản phẩm của Xioo mà các cậu có thể nghĩ tới, cậu ấy có hết.”
Lúc này Tạ Nhụy chen lời vào: “Nói quá, sao Diệp Phi có thể mua nhiều như vậy được, hơn nữa Xioo có rất nhiều nước hoa phiên bản giới hạn với bộ sưu tập son môi, sao có hết được.”
Hồ Na ôi một tiếng: “Không lừa cậu, Diệp Phi đúng là có đủ.” Cô quay đầu vỗ vai Diệp Phi: “Cậu ấy đâu có mua, là vợ cậu ấy tặng.”
Diệp Phi ha ha, rất cố ý nói: “Ôi cậu đừng nói linh tinh, vợ của mình tốt với mình bình thường thôi.”
Mọi người đã quen với tính nghịch ngợm của Diệp Phi, cùng nhau cười.
Hai ba người bạn ăn chung hôm đó cũng đến, nghe vậy hỏi đùa: “Tả Lộ Dư à?”
“Đúng vậy, Tả Lộ Dư là vợ của mình.”
Hồ Na sửng sốt, đi tới hỏi Diệp Phi: “Các cậu ấy biết?”
Diệp Phi lắc đầu nói nhỏ: “Mình có nói, các cậu ấy không tin.”
Quả nhiên ở đây cũng không ai tin.
Bạn bè nhiều, chủ đề thảo luận dễ dàng bị dẫn dắt, vấn đề này nói đến đây cũng ngưng.
Diệp Phi và Hồ Na không vội, mấy câu vừa rồi rõ ràng đã khiến mặt mũi Tạ Nhụy có hơi không vui.
Lại chơi một lúc, Tạ Nhụy lại bắt đầu ra vẻ, điên cuồng khoe mẽ bạn trai tặng cô một sợi dây chuyền được đặt làm riêng mà không ai có thể mua được.
Nói rồi cô lấy dây chuyền ra cho mọi người xem.
Tính tình Tạ Nhụy như vậy, người không thích Tạ Nhụy tất nhiên không chỉ có một hai người, còn chưa giới thiệu xuất xứ của món đá quý trên sợi dây chuyền, người bạn ngồi đối diện Diệp Phi bỗng a một tiếng.
“Diệp Phi.” Người bạn gọi, khi mọi người có phần yên lặng hơn, người bạn mới nói: “Có phải cậu có người quen trong Xioo không, mấy hôm nữa, là ngày mốt, có một bộ son môi của bộ Bạch Vãn Nguyệt, cậu có thể lấy nó giúp mình được không?”
Diệp Phi nhướng mày: “Cái gì?”
Một người bạn khác: “Bạch Vãn Nguyệt, một bộ sáu cây, có kèm hộp nữa, màu hợp ý mình, nếu được thì mình cũng muốn nữa Diệp Phi.”
“Mình hỏi thử.” Nàng cúi đầu nhắn tin cho Tả Lộ Dư.
Diệp Phi: Bạn của em muốn Bạch Vãn Nguyệt.
Diệp Phi: Có thể lấy được chứ?
Gửi xong Diệp Phi ngẩng đầu, người bạn đối diện hỏi: “Cậu có người trong Xioo thật à? Mình cũng muốn một bộ, nó là bản giới hạn, khó giành lắm.”
Hồ Na cũng lại gần: “Thêm một bộ cho mình.”
Diệp Phi gật đầu, hơi liếc Tạ Nhụy, thấy vẻ mặt Tạ Nhụy rất khó coi, cúi đầu ăn trái cây, không nói lời nào.
Trong lúc chờ đợi tin nhắn, Diệp Phi mở miệng: “Vợ của mình là Tả Lộ Dư, các cậu tin không?”
Mọi người gật đầu: “Tin tin tin, nếu cậu làm được chuyện này cho tụi mình, nói cậu với Tả Lộ Dư đăng kí kết hôn rồi mình cũng tin.”
Diệp Phi quay đầu bất đắc dĩ nhún vai với Hồ Na.
Khoảng trống như thế, Tạ Nhụy đột nhiên lên tiếng: “Tự các cậu không giành đi, bảo Diệp Phi người ta làm cho mọi người làm gì, lỡ đâu Diệp Phi cũng không mua được thì sao, xấu hổ lắm.” Tạ Nhụy cười: “Tính ra thì mình cũng quen Tả Lộ Dư của Xioo, ba mình với cô ấy có chút giao tình, mình từng nói chuyện với cô ấy, nếu các cậu muốn, mình có thể giúp các cậu hỏi thử.”
Hồ Na cười, ôi, con nhỏ không ngồi yên được: “Vậy thì cậu không phải lo, Diệp Phi chắc chắn có thể làm được.”
Điều mà mọi người đang mong đợi, điện thoại của Diệp Phi sáng lên.
Người bạn: “Nhanh nhanh nhanh, xem coi trả lời cái gì.”
Diệp Phi mở màn hình, cũng không tránh.
Người nhắn tên là Tả Lộ Dư, gửi cho nàng hai tin nhắn.
Lời ít mà ý nhiều.
Tả Lộ Dư: Muốn bao nhiêu?
Tả Lộ Dư: Cho em ba mươi bộ đủ không?
Bạn bè ngộp thở khi thấy chữ trên màn hình: “Ba, ba mươi bộ…”
“Ba mươi bộ thì hơi lợi hại đó.”
“Ghi chú tên Tả Lộ Dư có nghĩa là gì?”
“Cậu đổi tên người yêu thành tên này, người yêu cậu không giận à?”
Diệp Phi nhún vai: “Không giận đâu, chị ấy là Tả Lộ Dư, có gì mà phải giận.”
Rốt cuộc sắc mặt mọi người lộ ra vẻ nửa tin nửa ngờ, nàng lấy ảnh do Hồ Na chụp hôm đó trong điện thoại ra để lên bàn: “Đây, mới chụp mấy hôm trước.”
Cả căn phòng lặng yên một giây, bỗng nhiên nổ tung..