Ôn Lương

Chương 24


Đọc truyện Ôn Lương – Chương 24


Tả Lộ Dư thấy Diệp Phi tới, những thứ nên nói đã nói, những điều cần chỉ cũng đã chỉ, không vô nghĩa thêm, cuối cùng thông báo cho thêm một ngày rồi đứng dậy.

Tả Lộ Dư đi ra phòng họp trông rất ngầu, Diệp Phi nhìn từ xa không khỏi vỗ tay trong lòng.

Đây là hình ảnh gì thế này? Tả Lộ Dư đi đằng trước, một đám đàn ông mặc âu phục đi phía sau.

Đi từ đằng xa đến, cộng thêm cách trang trí của công ty, Diệp Phi có cảm giác như mình đang xem phim truyền hình.

Chớp mắt, Tả Lộ Dư đã đi đến cạnh nàng, bước chân không dừng lại, chỉ quay đầu nhìn nàng một cái, tiếp đó hơi giơ tay trái lên.

Diệp Phi thấy thế, vô cùng tự nhiên nắm lấy, đi theo.

Một đám người bị trách cứ đi phía sau với tâm trạng sa sút, bất thình lình thấy được cảnh này, bước chân đều ngừng lại, kinh ngạc quên luôn phiền muộn, trợn to đôi mắt.

Áp lực vừa rồi biến mất ngay lập tức, cảm giác hưng phấn bất chợt ập vào đầu khi đột nhiên gặp được chuyện cực sốc.

Cuộc đời thật ra không có bao nhiêu điều bất hạnh, nếu có thì chắc chắn là do không được trải qua chuyện nào vui vẻ hơn điều bất hạnh.

Bạn xem mấy vị phía sau này, nhìn hai người đằng trước tay trong tay mà lòng vui biết bao.

Nhóm tám chuyện của công ty vừa yên tĩnh được một phút, lại trở nên náo nhiệt.

Đồng nghiệp một: Diệp Phi mà mọi người vừa nhắc.

Đồng nghiệp một: Đoán xem tôi vừa thấy cái gì!
Đồng nghiệp một: Cô ấy và Tả Tổng tay trong tay!
Đồng nghiệp một: Vô phòng làm việc!
Lễ tân: Tôi đã nói là không đơn giản rồi!
Đồng nghiệp hai: Nắm tay???
Đồng nghiệp hai: Ai nắm trước?
Đồng nghiệp một: Là! Tả Tổng của chúng ta!
Đồng nghiệp ba: Trời!
Đồng nghiệp ba: Ai có ảnh của Diệp Phi không.

Đồng nghiệp ba: Tôi muốn xem vị thần tiên nào mà bắt được Tả Tổng của chúng ta.

Đồng nghiệp bốn: Lễ tân có.

Lễ tân: [Hình ảnh].


Lễ tân: Ảnh đời thường, nhìn không rõ lắm.

Lễ tân: Ở ngoài đẹp hơn nhiều.

Đồng nghiệp năm: Lai lịch Diệp Phi này thế nào?
Đồng nghiệp năm: Con gái của sếp tổng nào họ Diệp?
Lễ tân: Không biết, không nghe nói có ai họ Diệp.

Đồng nghiệp một: Bất ngờ hơn.

Đồng nghiệp một: Lúc Tả Tổng của chúng ta thấy Diệp Phi, nguyên người trở nên dịu dàng luôn.

Đồng nghiệp một: Phiên bản hiện thực của tiểu thuyết tổng tài bá đạo.

Đồng nghiệp một: Không hề cường điệu một chút nào.

…!
Diệp Phi được Tả Lộ Dư dẫn vào văn phòng, nàng ngẩng đầu ngáp một cái, Tả Lộ Dư buông tay nàng ra, đi về phía bàn làm việc, nhân tiện hỏi: “Buồn ngủ sao?”
Diệp Phi gật đầu: “Có hơi.”
Nàng cười đi tới, kéo cái ghế ngồi đối diện với Tả Lộ Dư: “Sáng sớm dậy thấy thẻ, sợ hãi tỉnh dậy, không ngủ được nữa.”
Tả Lộ Dư nhấp chuột, nhìn vào máy tính: “Tại sao lại sợ hãi?”
“Lần đầu tiên trong đời, được người khác ngoài ba em bao nuôi, quá phấn khích.”
Diệp Phi đến gần hơn: “Nè, Tả Lộ Dư, chị có kiểu quy tắc này không, chẳng hạn như xài một khoản tiền của chị, thì…”
Tả Lộ Dư đợi vài giây, không nghe Diệp Phi nói nữa, nghiêng đầu nhìn nàng: “Thì cái gì?”
“Cho chị làm một lần.”
Nói xong Diệp Phi cảm thấy buồn cười, vỗ bàn nở nụ cười.

Tả Lộ Dư không để ý nàng, tiếp tục nhìn máy tính.

Diệp Phi chống đầu: “Tả Lộ Dư, sáng mấy giờ chị đi?”
“Vẫn như mọi khi.”
Giọng nói của Diệp Phi bỗng dịu đi: “Hôm qua ngủ trễ như vậy, còn lăn qua lăn lại lâu như vậy, có thể dậy sớm vậy à.”
“Ừ.” Giọng nói của Tả Lộ Dư vẫn bình thường: “Trước đây bận việc thường như vậy.”
Diệp Phi bĩu môi, không tán tỉnh được.

Nàng chợt nghĩ ra gì đó, lại hỏi: “Tả Lộ Dư, hôm qua là lần đầu tiên của chị thật à?”
Tả Lộ Dư dừng một chút: “Ừ.”
Diệp Phi mơ hồ cảm thấy Tả Lộ Dư đang thẹn thùng, nhân cơ hội hỏi: “Tại sao lần đầu mà tuyệt như vậy.” Nàng khen không keo kiệt: “Học ở đâu? Coi video gì lợi hại à?”
Tả Lộ Dư ho khụ một tiếng, nhìn máy tính có vẻ mất tập trung.

Tả Lộ Dư lắc đầu: “Không có.”

Diệp Phi bật cười, đẩy cái ghế trượt đến cạnh Tả Lộ Dư: “Vậy sao chị biết thế?”
“Chị.” Tả Lộ Dư tắt trang trên máy tính, quay đầu nhìn Diệp Phi: “Em định bàn chuyện này với chị ở đây?”
Diệp Phi tỏ vẻ đương nhiên: “Không được sao? Ở đây không có ai.”
Tả Lộ Dư dừng một lúc, tiếp theo nghiêm túc trả lời: “Hôm kết hôn với em lên mạng tìm, không khó nên nhớ kĩ.”
Môi nàng giật giật, Tả Lộ Dư quả thật không biết tán tỉnh nhau.

Không khó? Đây là một sự miêu tả hài hước.

Nhưng Diệp Phi lại không tha cho Tả Lộ Dư, lại tiến tới: “Nếu chị đã tìm kiếm hết rồi, tại sao lâu như vậy mới đụng vào em?”
“Sợ em không muốn.”
Diệp Phi đá mày, ồ một tiếng, tiếp theo đôi mắt sâu xa mập mờ nhìn quanh phòng làm việc, vài giây sau, nàng quay lại nhìn Tả Lộ Dư.

“Sao vậy?”
Diệp Phi dựa vào ghế: “Em đang nghĩ, nếu mình làm ở đây, chỗ nào thích hợp nhất.”
Tả Lộ Dư dừng một chút: “Em muốn ở đây?”
Diệp Phi nghiêng đầu nhìn cô: “Không được sao?”
Tả Lộ Dư cũng nhìn một vòng, dường như đang nghĩ về khả năng xảy ra vấn đề này.

“Nhưng mà.” Tả Lộ Dư thắc mắc: “Hay có người tới văn phòng tìm chị.”
Diệp Phi cười lớn, tiếp tục đùa giỡn: “Đừng để họ vào, mình ở trong vận động, họ ở ngoài đợi, quá kích thích.”
Tả Lộ Dư lệch đầu nhìn Diệp Phi, dường như không quá đồng ý.

Diệp Phi dở khóc dở cười, vỗ vỗ vai cô: “Giỡn với chị thôi.”
Cũng chính là đùa giỡn kiểu này, Diệp Phi mới có thể miệng lưỡi lanh lẹ như thế.

Nghĩ lại thì Tả Lộ Dư rất phù hợp với nàng, nếu là người khác, nghe xong lời thế này, hơn phân nửa sẽ đè nàng lên bàn làm việc ngay.

Nếu thật như vậy, chắc chắn nàng sẽ nhát gan ngay, chạy cũng không kịp.

Nhưng nếu Tả Lộ Dư có thể đè nàng lên bàn.

Diệp Phi đưa lưỡi liếm răng một vòng.

Cũng được đó.

Kích thích.

“Cho chị mười phút nữa.” Câu nói của Tả Lộ Dư cắt mạch suy nghĩ của nàng, Diệp Phi a một tiếng, lại nghe Tả Lộ Dư nói: “Chị đặt nhà hàng rồi.”
Diệp Phi gật đầu: “Không sao, chị làm đi.”

Tả Lộ Dư ừ: “Còn một việc nữa.”
Diệp Phi lấy điện thoại trong túi ra, nghe Tả Lộ Dư nói: “Chiều chị phải đi công tác, ba giờ bay.”
“Cái gì?” Diệp Phi sửng sốt: “Đi bao lâu?”
“Ít nhất bảy ngày.”
Diệp Phi bỗng mất mát, ồ một tiếng.

“Ăn cơm với em xong chị sẽ ra sân bay.” Tả Lộ Dư bấm in trên máy tính, quay đầu nhìn Diệp Phi.

Diệp Phi khó hiểu: “Sao vậy?”
Tả Lộ Dư do dự mấy giây, mới nói: “Chị không ở nhà, em đừng về nhà quá muộn.”
Diệp Phi gật đầu: “Ừ.”
Tả Lộ Dư còn nói: “Đừng chơi quá trớn với bạn bè.”
Diệp Phi gật đầu: “Ừ.”
Tả Lộ Dư lại do dự, mở miệng hỏi: “Em có thể xin nghỉ đi chung với chị không?”
Diệp Phi thuận thế đã định đáp ừ, nàng ngừng một chút, lắc đầu: “Không được, giờ chị mới nói em không xin nghỉ được, ngày mai có cuộc phỏng vấn.”
Tả Lộ Dư gật đầu, không ép buộc, cô đứng dậy cầm tài liệu đã được in để lên cái giá bên cạnh, xách túi lên: “Đi thôi.”
Diệp Phi không biết, khi nàng dắt tay Tả Lộ Dư đi ra khỏi công ty, nhóm tám chuyện của công ty lại bùng nổ.

Hai người từ thang máy đi xuống, cô bé quầy lễ tân ngồi thẳng tắp, muốn rớt cằm khi tận mắt nhìn thấy.

Hai người đi rồi, cô bé lễ tân mới lấy điện thoại ra, chụp từ xa.

Lễ tân: [Hình ảnh].

Lễ tân: Mọi người tự thưởng thức đi.

Đồng nghiệp một: Wow!
Đồng nghiệp một: Tả Tổng với vợ đi ăn cơm à?
Đồng nghiệp ba: Vợ?
Đồng nghiệp một: Tin tức mới nhất, Tả Tổng đã bí mật kết hôn.

Đồng nghiệp một: Chính là Diệp Phi.

Đồng nghiệp hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy: Wow!
Đồng nghiệp hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy: Khỉ!
Đồng nghiệp tám: Tả Lộ Dư Xioo kết hôn, tại sao không có tin tức gì vậy?
Đồng nghiệp một: Từ trước đến nay Tả Tổng luôn kín tiếng.

…!
Lễ tân cúi đầu, lén lướt tin nhắn, mím môi hưng phấn.

Cô cũng không biết tại sao mình lại hưng phấn.

Dùng cơm à? Lễ tân nhìn ra ngoài, Tả Lộ Dư đang mở cửa xe cho Diệp Phi.

Hình như chưa bao giờ nghe Tả Tổng đi ăn riêng với ai ngoài Diệc Thanh.


Hu hu, tiếp tục hưng phấn.

Tả Lộ Dư đặt một nhà hàng riêng tư chỉ nhìn mặt không nhìn tiền, chỉ cần mở cửa Diệp Phi đã cảm nhận được sự nho nhã trong quán ăn này.

Người phục vụ chào đón, lịch sự tiếp đãi, dẫn hai người vào phòng ăn riêng.

Bữa cơm này, Diệp Phi cảm thấy mình ăn không vui lắm.

Ban nãy khi Tả Lộ Dư nói phải đi công tác, nàng vẫn chưa cảm nhận được mãnh liệt như vậy, càng về sau nàng càng khó chịu.

Mãi sau mới phát hiện ra, thời gian càng tới gần ba giờ, tâm trạng nàng càng sa sút.

Nàng không thể hiện ra, nên nói gì thì nói thế ấy, cần trêu thế nào thì chọc thế ấy, nhưng nói ít hơn bình thường rất nhiều.

Buổi chiều nàng phải về tòa soạn, không có thời gian tiễn Tả Lộ Dư.

Nghĩ lại thì đây là chuyến công tác đầu tiên sau khi Tả Lộ Dư kết hôn được hơn một tháng, hơn nữa đi một lần bảy ngày.

Ra nhà hàng, Diệp Phi khẽ thở dài ở nơi Tả Lộ Dư không thấy được.

Tả Lộ Dư gọi người đến đón mình, đầu tiên đưa Diệp Phi đến tòa soạn của nàng, chào tạm biệt nàng rồi ra sân bay.

Diệp Phi đứng dưới tòa soạn, nhìn xe của Tả Lộ Dư dần dần đi xa, biến mất trong tầm mắt của mình, miệng chậc chậc mấy tiếng, quay đầu đi lên lầu.

Trong thang máy, nàng không kìm được móc điện thoại ra nhắn tin cho Tả Lộ Dư.

Diệp Phi: Nhớ nhớ em.

Tả Lộ Dư trả lời rất nhanh, cả hai bắt đầu trò chuyện với nhau.

Tả Lộ Dư: Sẽ nhớ em.

Tả Lộ Dư: Vừa rồi còn thiếu một câu.

Tả Lộ Dư: Tối phải về nhà ngủ.

Diệp Phi cười, trả lời: Biết rồi.

Diệp Phi: Đi đường cẩn thận.

Diệp Phi: Nhớ còn một cục cưng bé bỏng đang đợi chị ở nhà.

Tả Lộ Dư: Ừ.

Diệp Phi bĩu môi, bẹp miệng, bắt chước giọng điệu của Tả Lộ Dư: “Ừ.”
Nàng ôi một tiếng, đi ra thang máy: “Lạnh lùng.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.