Đọc truyện Ôn Lương – Chương 26
Ngay khi bức ảnh xuất hiện, căn phòng thật sự nổ tung.
Đầu tiên là nổ quanh những cô gái lấy Bạch Vãn Nguyệt, sau đó truyền miệng, nổ tung những người biết đến Xioo, lại truyền miệng, cả phòng ăn mười mấy người đều tập hợp lại.
“Thiệt hay giả vậy?”
“Cậu lén thoát ế hồi nào vậy?”
“Wow khỉ chứ là Tả Lộ Dư, cậu giỏi đó.”
“Quen bao lâu rồi, không có ảnh à?”
“Thảo nảo xòe tay là một món Xioo, ghê gớm đó Diệp Phi.”
“Tuyệt vời, không hổ là Diệp đại tiểu thư của chúng ta.”
“Trâu thật.”
…!
Một truyền mười, Diệp Phi lấy ảnh cưới chụp với Tả Lộ Dư vào hôm đăng kí kết hôn từ thư viện ảnh: “Đây.”
Mọi người: “…”
Tiếng ồn ào vang lên sôi động còn hơn khi nãy, có người cầm micro hét lên, tai Diệp Phi sắp nổ tung.
Nàng che tai, vẫy tay ra hiệu mọi người bình tĩnh lại, bỗng một cái micro được đưa tới miệng nàng.
Diệp Phi nhận lấy, nói vào micro: “Làm gì? Muốn mình nói gì?”
Người bạn: “Đăng kí kết hôn với Tả Lộ Dư đó! Không nên nói đôi câu?”
“Rồi rồi, cám ơn mọi người đã chúc phúc, tụi mình sẽ trăm năm hạnh phúc mãi mãi bên nhau.”
Một người bạn ở đối diện cười ha ha ha, nói đùa: “Ai chúc cậu chứ.”
Diệp Phi liếc: “Có lấy Bạch Vãn Nguyệt nữa không!”
Người bạn lập tức nịnh nọt: “Diệp Phi kết hôn vui vẻ! Trăm năm hạnh phúc! Mãi mãi bên nhau!”
Nhóm người lại bắt đầu la ó vì âm thanh này, có người chọn một bài hát chúc mừng hôn nhân, người hát hay nhất được đẩy lên tặng bài hát cho Diệp Phi, một bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Bài hát kết thúc, điện thoại di động của Diệp Phi sáng lên, nàng mở ra phát hiện đó là tin nhắn của Tả Lộ Dư, mà nội dung…!
“Này này.” Diệp Phi cầm micro kêu lên, lại cầm điện thoại.
Cả phòng chợt trở nên yên tĩnh.
Diệp Phi quay đầu nhìn về hướng Tạ Nhụy.
“Tạ Nhụy, cậu nhắn tin cho Tả Lộ Dư làm gì?” Không đợi Tạ Nhụy trả lời, nàng lập tức đọc dòng chữ từ ảnh chụp màn hình mà Tả Lộ Dư gửi đến.
“Tả Tổng, chị kết hôn rồi à? Em có một người bạn tên Diệp Phi, cậu ta nói cậu ta là vợ của chị.”
“Cậu ta có ảnh chụp chung với chị, còn có ảnh cưới nữa.”
“Tả Tổng biết cậu ta không?”
Tạ Nhụy đột ngột khựng lại.
Tạ Nhụy trà xanh* này bị bắt tại trận, biểu cảm hết sức xấu xí.
*Trà xanh: Bề ngoài ngây thơ đơn thuần, nhưng lại ham hư vinh, rất biết cách thảo mai, mưu mô.
“Ai biết mày xài thủ đoạn gì khiến Tả Lộ Dư phải cưới mày cơ chứ.”
Diệp Phi cũng không giận, cười nói vào micro: “Không biết à, kĩ thuật trên giường của tao giỏi lắm.”
Tạ Nhụy giậm chân: “Diệp Phi mày bị khùng à, sao Tả Lộ Dư có thể thích mày được.”
Diệp Phi chao ôi, tấm tắc: “Tạ Nhụy mặt mày mày khó coi lắm, Tả Lộ Dư không thích tao thì thích mày à? Nếu không thì tao đọc tin nhắn của mày nhắn cho Tả Lộ Dư mấy tháng trước cho mọi người nghe nhá?”
Thật ra Diệp Phi không muốn đọc, chỉ muốn dọa nạt Tạ Nhụy, nàng còn bận tâm Tả Lộ Dư, cảm thấy không ổn lắm.
Nhưng Hồ Na sẽ không nghĩ như vậy.
Cô bật người đứng dậy, cầm micro với dáng vẻ giả tạo, giọng éo éo: “Chị Lộ Dư, em đến nhà rồi.” Hồ Na dừng một giây, còn nói: “Ngủ sớm chút nha.”
Hồ Na đứng đắn trở lại: “Mày thấy Tả Lộ Dư có thèm để ý đến mày không?”
Trông Tạ Nhụy như sắp khóc.
Diệp Phi tiện thể vung tay lên: “Tối nay mình mời, cô Tạ, đi thong thả không tiễn nha.”
Tạ Nhụy rời đi trong nước mắt, người bạn thấy Tạ Nhụy khó chịu, đi đầu vỗ tay, sau đó mọi người cũng vỗ tay theo.
Người bạn nhìn Diệp Phi sùng bái: “Đã quá Phi của mình, mình không ưa cô ta lâu rồi, ba hoa chích choè thích thảo mai mù quáng.”
Diệp Phi nở nụ cười, ngồi xuống, nghe người bạn mới hát trêu chọc: “Nói đi nói lại thì mình cũng tò mò tại sao Tả Lộ Dư lại cưới cậu?”
Diệp Phi vênh mặt: “Không phải mình nói rồi sao, kĩ thuật trên giường của mình giỏi lắm.”
Cả đám người thấy nhưng không thể trách, phát ra tiếng hừ hừ.
Không có Tạ Nhụy, mọi người càng vui vẻ hơn.
Còn một nguyên nhân khác, chính là Diệp Phi mời.
Sau khi sảng khoái quẹt thẻ của Tả Lộ Dư trước mặt mọi người, nhân lúc mọi người không để ý nàng lập tức nhắn tin báo cáo cho Tả Lộ Dư.
Diệp Phi: Cục cưng.
Diệp Phi: Tình yêu.
Diệp Phi: Vợ yêu.
Diệp Phi: Em tiêu tiền của chị.
Không lâu sau, Tả Lộ Dư trả lời: Sắp về nhà?
Diệp Phi: Đúng rồi.
Diệp Phi: Ảnh chụp màn hình chị gửi em thật tuyệt.
Diệp Phi: Yêu vợ quá.
Diệp Phi: Cục cưng của chị tận tay trị Tạ Nhụy.
Diệp Phi: Chị không thấy được biểu cảm của cô ta.
Diệp Phi: Quá sướng.
Tả Lộ Dư: Ừ.
Tả Lộ Dư: Đi đường cẩn thận.
Diệp Phi bĩu môi, nhạy theo giọng điệu thản nhiên của Tả Lộ Dư: “Ừ, đi đường cẩn thận.”
Bất cứ ai đọc được nhật kí trò chuyện cũng không thể ngờ, Tả Lộ Dư thích nàng.
Đây rõ ràng là nàng bám lấy người ta, còn lải nhải rất nhiều với người ta, kết quả người ta lạnh lùng, đi đường cẩn thận.
Vì vậy Diệp đại tiểu thư, người đã uống một ít rượu, bỗng nhiên không được vui.
Hoàn toàn quên mất lời hứa của Tả Lộ Dư sẽ chọn xe cho nàng, nấu ăn cho nàng, gọt táo cho nàng, tặng quà cho nàng, cho nàng thẻ.
Chỉ nhớ.
Ừ.
Đi đường cẩn thận.
Diệp Phi về đến nhà, nàng vừa tắm vừa thề với điện thoại sẽ lơ Tả Lộ Dư một ngày, để coi Tả Lộ Dư có còn ừ ừ ừ nữa không.
Kết quả chưa thề được nửa tiếng đồng hồ đã bị tự bản thân phá hủy.
Nguyên nhân là do vô số bạn bè của nàng quan tâm nàng, hỏi han, nhiều chuyện với nàng.
Thật sự kết hôn với Tả Lộ Dư Xioo?
Tin tức lan quá nhanh, Diệp Phi vẫn chưa sấy tóc đã nhào lên giường bắt đầu trả lời.
Nhưng một khi mối quan tâm bắt đầu thì nó khó mà dứt được.
Diệp Phi gọi ngay cho Tả Lộ Dư, bên kia vừa bắt máy, Diệp Phi đã mở miệng: “Tả Lộ Dư, em đăng hình kết hôn của mình lên wechat nha.”
Tả Lộ Dư dừng mấy giây, nghi hoặc: “Đột ngột vậy?”
Diệp Phi kiên nhẫn giải thích: “Tối nay nói với vài người bạn, sau đó bị đồn, giờ rất nhiều người hỏi em, em định đăng lên wechat, báo cho mọi người biết.” Nàng suy nghĩ một chút: “Mình kết hôn, có ảnh hưởng chị không?”
“Ảnh hưởng cái gì?”
“Có phải kết hôn thương nghiệp* sẽ tốt hơn với những người kinh doanh như chị không, chị cưới em, cổ phiếu của Xioo có rớt giá không?”
*Kết hôn thương nghiệp: Những công ty, tập đoàn kết thông gia tạo thành liên minh vững mạnh hơn.
Tả Lộ Dư cười: “Xioo không cần dựa vào hôn nhân của chị để duy trì, em muốn đăng thì đăng đi, không ảnh hưởng.”
Diệp Phi cười khẽ, lật người mặt hướng lên trên, hỏi: “Đi ngủ sao?”
“Ừ.”
Diệp Phi nhìn đèn trần, ngọt ngào nói: “Vợ ngủ ngon.”
Tả Lộ Dư nhẹ giọng: “Ngủ ngon.”
Cúp điện thoại, Diệp Phi vui vẻ lăn vài vòng trên giường, tiếp đó mới cầm điện thoại lên.
Đầu tiên, nàng che một số thông tin trên ảnh kết hôn, nhấn vào wechat, chọn hai ảnh.
Một ảnh là ảnh kết hôn đã được che, còn một ảnh là do Hồ Na chụp, hai người nhìn nhau cười.
Nội dung: Thông báo với mọi người, kết hôn rồi.
Vừa đăng lên đã được mọi người ấn like.
Đến khi Diệp Phi sấy khô tóc, nàng nhìn wechat, cảm thấy còn phiền phức hơn.
Chuyện gì thế này, người hỏi còn nhiều hơn…!
Trong wechat, nàng lướt xuống, rốt cuộc tìm được Tả Lộ Dư, đầu tiên ghim cuộc trò chuyện lên đầu, sau đó giả vờ không online không trả lời, ấn vào bình luận.
Bây giờ có rất nhiều bình luận, mấy cái bình luận đầu tiên còn chúc mừng bình thường và thắc mắc, chợt có một người bạn bình luận một câu: Thất tình.
Thế là mọi người hùa nhau, một hàng dài, nam nữ, tất cả đều bình luận: Thất tình.
Diệp Phi bật cười với điện thoại, chụp màn hình, lùi ra ngoài gửi cho Tả Lộ Dư.
Diệp Phi: Cưới được cô vợ quốc dân.
Diệp Phi: Có cảm tưởng gì?
Tả Lộ Dư vẫn chưa ngủ, trả lời: Rất vinh hạnh.
Diệp Phi: Tất nhiên.
Diệp Phi: Chị đã giẫm lên các tình địch, đi đường tắt cưới được em.
Diệp Phi: Phải đối xử tốt với em.
Tả Lộ Dư: Sẽ đối xử tốt với em.
Diệp Phi thấy Tả Lộ Dư không trả lời ừ, vừa lòng, rục rịch lại bắt đầu ngả ngớn.
Diệp Phi: Vợ yêu à.
Diệp Phi: Đêm dài lắm mộng.
Diệp Phi: Có nhớ em không?”
Tả Lộ Dư: Có.
Diệp Phi: Tối không có em ở bên cạnh chị, có thể bị mất ngủ không?
Tả Lộ Dư: Không biết.
Tả Lộ Dư: Có thể.
Diệp Phi cảm thấy mình bị điên, rõ ràng tin nhắn Tả Lộ Dư gửi đến rất lạnh lùng, nhưng nàng lại cảm thấy chữ nghĩa mang theo trêu ghẹo kích thích.
Nhưng trêu ghẹo phải “trêu” như thế nào?
Nàng liếm liếm môi, mở điện thoại định tìm kiếm, nhưng rồi khựng lại.
Không.
Rốt cuộc đang nửa đêm mà nàng lại suy nghĩ thứ dơ bẩn gì vậy!
Diệp Phi: Gần mười một giờ rưỡi rồi.
Diệp Phi: Cục cưng gửi cho em tin nhắn thoại đi.
Diệp Phi: Nói ngủ ngon.
Tin nhắn thoại của Tả Lộ Dư gửi đến rất nhanh.
Tả Lộ Dư: “Ngủ ngon.”
Diệp Phi chậc một tiếng, rất lạnh lùng.
Diệp Phi: Nói Phi Phi ngủ ngon.
Tả Lộ Dư nghe lời: “Phi Phi ngủ ngon.”
Thêm cái tên, khá hơn một chút.
Qua lại hai lần, Diệp Phi bỗng cảm thấy vui vẻ khi huấn luyện Tả Lộ Dư như thế.
Cho nên nàng lại nhắn: Gọi cục cưng ơi.
Nhắn như vậy, bên Tả Lộ Dư chậm trễ không thấy hồi âm, chỉ hiện lên đối phương đang nhập văn bản, chứng tỏ Tả Lộ Dư vẫn chưa ngủ.
Diệp Phi:???
Diệp Phi: Sao vậy?
Diệp Phi: Không nói ra được?
Tả Lộ Dư: Hơi hơi.
Diệp Phi đè xuống biểu tượng micro: “Cục cưng ơi, nhanh lên.”
Hồi lâu, bên Tả Lộ Dư vẫn không có động tĩnh.
Diệp Phi:???
Diệp Phi: Tả Lộ Dư.
Diệp Phi: Không nói thì em ngủ.
Hai giây sau lời này, rốt cuộc Diệp Phi nhìn thấy Tả Lộ Dư gửi tin nhắn thoại đến.
Nàng phấn khích mở ra.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, phát ra tiếng thì thầm của Tả Lộ Dư: “Cục cưng.”
Lười biếng, quyến rũ, còn mang theo sự ngây ngô và thẹn thùng.
Hoàn toàn khác với những gì Diệp Phi thường nói và được nghe.
Diệp Phi nằm xuống giường, đôi tay nắm chăn thật chặt.
Khỉ!
Muốn chết!
Nàng có trêu được Tả Lộ Dư hay không nàng không biết, nhưng Tả Lộ Dư đã chọc được nàng.
Nhưng nàng cũng không thôi, cầm điện thoại ấn biểu tượng micro, ho một cái, dùng một giọng điệu rất không hài lòng, trách tội: “Không được đâu vợ ơi, cục cưng không phải kêu như vậy, chị phải uốn lưỡi âm cuối, chị phải gọi là cục cưng ơi.”
Gửi xong, Diệp Phi vô cùng mong đợi nhìn màn hình.
Màn hình hiển thị đối phương đang nói, tiếp theo biến thành Tả Lộ Dư, sau đó lại biến thành đối phương đang nói.
Sau vài lần, một tin nhắn thoại rốt cuộc đã đến.
Tả Lộ Dư: “Cục cưng ơi.”
Diệp Phi ôm điện thoại la hét trong phòng ngủ: “A a a! Sắp điên rồi.”
Rất tốt, rất quyến rũ, rất hấp dẫn, rất dễ nghe.
Diệp Phi cúi đầu, lưu lại cả hai tin nhắn thoại, đồng thời gửi: Vợ em giỏi quá, ngủ nha.
Sau đó nàng nhận được tin nhắn ngủ ngon của Tả Lộ Dư.
Nàng cười khúc khích với điện thoại: “Diệp Phi, mày biến thái quá.”.