Bạn đang đọc Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn: Chương 44
Chương 44 — Thì ra anh chính là anh ấy
Một ngày 24 tiếng, vậy bốn ngày chính là 96 tiếng.
96 tiếng, không trách được cô lại cảm thấy thời gian dài như vậy, giống như thời gian muốn dừng lại ở giây phút này, không tiếp tục chuyển động.
Tiểu Hoãn thay đổi tư thế nhìn máy tính, kể từ sau khi người đàn ông nào đó nói muốn gặp mặt nhau, cô vẫn luôn ở trong trạng thái vừa kích động vừa bất đắc dĩ không biết phải làm như thế nào. Kích động là bởi vì rốt cuộc bọn họ cũng gặp mặt, đúng vậy, trong thực tế! Bất đắc dĩ là bởi vì cô phải đợi bốn ngày, anh nói bốn ngày này anh không có thời gian lên trò chơi. Hai người hẹn bốn ngày nữa gặp mặt.
Mặc dù rất kích động, nhưng mà Tiểu Hoãn vẫn không nhớ phải hỏi anh gặp mặt ở nơi nào, bởi vì trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn.
Ví dụ như: anh tới từ thành phố nào, cách B thị gần hay là xa, anh đi ngang qua B thị nên đặc biệt đến thăm cô hay sao? Anh đi xe lửa tới đây hay là đi máy bay? Có muốn cô đi đón anh hay không?
Nhưng anh chỉ nói: “Chờ anh là được rồi.” Sau đó cho cô số điện thoại của anh, dặn cô nhớ gửi tin nhấn xác nhận thời gian cho anh vào ngày thứ tư.
Tiểu Hoãn cầm lấy điện thoại di động đang đặt bên cạnh, mở ra rồi đóng lại, số điện thoại của Nhã Thành đã bị cô nhớ kỹ mấy ngày nay, có thể đọc thuộc làu làu luôn rồi.
Ngày hôm qua Tiêu Bạch có đến đây thăm cô, không biết trùng hợp làm sao mà nhìn thấy cô đang mở rồi lại đóng điện thoại, cậu ta liền lén la lén lút tới gần.
Cô có cảm giác có người ở phía sau lưng mình, vừa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Tiêu Bạch cười đến các cơ thịt trên mặt cũng run run: “Tiểu Hoãn à, cậu ở đây làm gì?”
“Không nói cho cậu biết!” Tiểu Hoãn lườm Tiêu Bạch, bỏ điện thoại vào trong túi áo ngủ.
Bị Tiểu Hoãn liếc, Tiêu mỗ cũng không ngại ngùng gì, ngược lại còn cười thật vui vẻ: “Được rồi mà, nói chuyện với ca ca một chút đi.” Thật ra thì Tiêu Bạch đã sớm nhìn thấy cái tên trên đó, ha ha, ai kêu Tiểu Hoãn quá mức chuyên tâm làm chi, không có phát hiện cậu đã đứng sau lưng cậu ấy năm phút đồng hồ rồi, trong thời gian năm phút đồng hồ này, cái tên Nhã Thành bị lật tới lật lui vô số lần. Muốn hỏi cậu tại sao biết Nhã Thành là Tô đại thần sao, vậy còn không đơn giản, hai người đều có chữ Thành. Hơn nữa lúc trước cậu cho Hứa thân gia tài liệu làm binh khí đã thấy qua tài khoản tên là Nhã Thành này. Cho nên không cần phải nói, Nhã Thành nhất định là Tiểu Thành Tô đại thần mà trong lòng cậu sùng bái. Chính là cậu không có nghĩ tới, bình thường Tiểu Hoãn là một cô gái thông minh, tại sao lần này lại trì độn như vậy?
Tiểu Hoãn bị câu nói làm nũng của Tiêu Bạch làm cho nổi da gà, cố gắng kiềm chế bản thân mình coi thường cảm giác lạnh lẽo kia. Kéo quần áo, phất tay: “Cậu đi đi.”
Nhưng Tiêu Bạch là ai? Cậu ta chính là ông tổ sáng lập nên da mặt dày. Huống chi Tiểu Thành còn lấy thân phận trong trò chơi cho Tiểu Hoãn số điện thoại, điều này nói rõ cái gì?
Nghĩ tới đây, Tiêu Bạch lại cố gắng hết sức trừng mắt nhìn Tiểu Hoãn. Đúng vậy, điều này nói rõ cái gì? Chẳng lẽ là nói Tiểu Thành quyết định thay đổi chiến lược trực tiếp cắt đứt tình yêu qua mạng tràn đầy nhiệt tình sôi nổi sao? Nhưng mà căn cứ theo phán đoán của cậu, Tiểu Thành hi vọng có thể đến gần Tiểu Hoãn trên thực tế, ở chung một chỗ với Tiểu Hoãn, đúng không? Tại sao lại đột nhiên thay đổi kế hoạch? Hơn nữa thậm chí còn không nói cho cậu biết! Đau lòng, thật đau lòng!
Tô mỗ quyết định dụ dỗ Tiểu Hoãn nói cho cậu biết tình hình bên trong, vì vậy dứt khoát ngồi lên giường, vỗ nhẹ bả vai cô: “Tiểu Hoãn à, cậu nói gì với đại thần ở trong trò chơi đúng không?”
“Hả?” Nghe Tiêu Bạch nói về người đàn ông nào đó, thái độ của Tiểu Hoãn lập tức thay đổi, “Nói gì?”
“Nói gì nữa? Đương nhiên là nói cậu thích anh ấy, cậu muốn gặp anh ấy, sau đó cùng anh phát triển tiếp tục mối nhân duyên này đến hiện thực!” Tiêu Bạch trừng mắt nhìn cô.
Không ngờ, lúc này, Tiểu Hoãn không nói cậu mắc ói, cũng không có tặng cho cậu ánh mắt xem thường, mà là gương mặt đỏ lên một cái kỳ lạ.
Qua một lúc lâu, cô mới chật vật dời mặt nhìn sang chỗ khác, hừ một tiếng: “Hừ, liên quan gì tới cậu!”
Ôi ~ Trong lòng Tiêu Bạch âm thầm rống lên một tiếng, thì ra là bị cậu đoán trúng tâm tư, không biết hai người phát triển đến trình độ nào rồi?
“Đại thần có nói muốn gặp cậu hay không?” Tiểu Thành có gửi cho cậu vài tin nhấn, nói chờ anh đi công tác trở lại sẽ đến thăm Tiểu Hoãn, nhưng không có nói sẽ lấy thân phận gì tới, chẳng lẽ. . . . .
Tiểu Hoãn giật mình, khẩn trương nhìn Tiêu Bạch: “Làm sao cậu biết?” Trong nháy mắt liền liên tưởng đến quan hệ giữa Tiêu Bạch và Hứa công tử, tình cảm giữa Hứa công tử và Tiêu Bạch rất tốt, điều duy nhất có khả năng chính là, Hứa công tử nói cho Tiêu Bạch biết?
“Có phải Hứa công tử nói cho cậu biết hay không?”
Tiêu Bạch cười ha ha, không nói gì có nghĩa là chấp nhận. Thân gia à, ngươi gánh vác rắc rối này trên lưng đi, dù sao ta cũng biết ngươi cảm thấy rất hứng thú với tình hình bên trong, bằng không với tính cách của Tô đại thần chắc chắn sẽ không nói cho hai người chúng ta biết. Thật ra thì, cậu và Hứa thân gia đều mong muốn có thể nhìn thấy Tô Thành và Tiểu Hoãn chân chính đi ra về cùng, nếu không, để Tiểu Hoãn không biết mọi chuyện lâu như vậy, không tốt lắm.
“Tiểu Hoãn à, vậy chừng nào cậu gặp đại thần?” Tiêu Bạch tiếp tục hỏi.
Tiểu Hoãn bất đắc dĩ thở dài, ai, nếu như heo Tiểu Bạch đã biết, vậy cũng không còn gì hay mà lừa gạt. Dù sao cậu ấy đã sớm biết cô thích người đàn ông nào đó, mặc dù Tiêu Bạch trực tiếp hỏi thẳng mặt làm cho cô có chút. . . . . nhưng mà cũng bởi vì Tiêu Bạch lo lắng cho cô mà thôi.
Cô nhếch miệng nói: “Anh ấy nói chờ anh ấy đi Hồng Kông về liền gặp mặt.”
A a, quả nhiên là lấy thân phận trong trò chơi trực tiếp tới gặp Tiểu Hoãn! Cái này là đúng rồi, tránh cho Tiểu Hoãn lại suy nghĩ lung tung. Mặc dù Tô Thành muốn hai người tự nhiên ở chung một chỗ với nhau trong cuộc sống thực tế, nhưng mà một người đàn ông mạnh mẽ, lại đẹp trai như vậy, cô gái nào nhìn thấy cũng thét chói tai đúng không? Nhớ ngày đó cậu đi đến quán cà phê gặp bạn bè quen trên mạng, còn bị người ta cho là tên lừa gạt. Chuyện cũ nghĩ lại mà lòng đau đớn.
“Tiểu Hoãn, chân cậu như vậy, có đi được không?” Tiêu Bạch lo lắng nhìn mắt cá chân Tiểu Hoãn, mặc dù ba ngày trước bác sĩ đã nói là có thể đi lại với tốc độ bình thường, nhưng Tiểu Hoãn vẫn còn nằm trên giường.
Tiểu Hoãn duỗi người, bật cười: “Sớm tốt rồi, mẹ nói tớ nên nằm ở đây.” Chỉ cần chờ hai ngày sau gặp mặt anh, ai, cô chỉ nghĩ thôi mà đã cảm thấy khẩn trương rồi.
“Vậy đến lúc đó hai người gặp mặt ở đâu?” Cậu cũng muốn đi rình coi, oh không đúng, là đi ngang qua, đúng vậy, đi ngang qua.
Tiểu Hoãn vô cùng cảnh giác liếc mắt nhìn Tiêu Bạch, sau đó làm động tác ngoắc ngoắc ngón tay kêu cậu tới gần, bạn học Tô mỗ lập tức đưa lỗ tai sát vào. Chỉ nghe được Tiểu Hoãn nói: “Không thể trả lời.” 囧. Sao lời Tiểu Hoãn nói lại giống Tô đại thần như vậy, còn dám nói mình không thích Tô đại thần, còn kiên trì đuổi theo Phi Thành Vật Nhiễu trong trò chơi, con gái đúng là miệng không liền tâm mà. Vì vậy Tiêu Bạch vẫn luôn lo lắng Tiểu Hoãn biết Tô Thành chính là thương nhân đại thần buồn bã suy nghĩ, không nói cho cậu nghe, để cho cậu bị Tô Thành dạy dỗ thật tốt, không biết quý trọng người trước mắt, không biết thưởng thức.
Mà suy nghĩ của Tiểu Hoãn chính là, cuối cùng cũng gặp mặt, gặp mặt.
******
Hai ngày nay, Tiểu Hoãn vẫn còn chìm trong đau khổ. Bởi vì càng đến thời gian giao hẹn cô lại càng khẩn trương.
Cho đến ngày thứ tư, chính là ngày anh dặn cô gửi tin nhấn thông báo thời gian cho anh biết, Tiểu Hoãn cầm điện thoại, suy rồi lại nghĩ, nên gửi nội dung như thế nào mới đúng đây?
“Chào anh, em là nho nhỏ?” Hình như quá khách sáo.
“Ngày mai vẫn gặp mặt sao?” Không được không dược, giống như nói rõ cô không tình nguyện với lần gặp mặt này vậy, thật ra thì cô rất muốn thấy anh, mặc dù cô rất khẩn trương. >_“Em là nho nhỏ, em tên là Lục Tiểu Hoãn?” Không đúng, khi gặp mặt mới được nói tên thật, tiểu thuyết trên mạng thường viết như vậy.
Đột nhiên cô nhìn thấy hình ảnh trò chơi trong Đảo Đào Hoa mà Tiêu Bạch in ra cho cô đặt ở trên bàn. Đó là khi bọn họ cùng nhau họp thành tổ đội tìm vật phẩm cho Tiêu Bạch. Mặc dù bên trong cũng có thêm mấy người, nhưng mà ở đó có hình ảnh cô và người đàn ông nào đó đứng chung một chỗ, cho nên ngày đó khi Tiêu Bạch đưa cho cô xem, liền đồng ý với yêu cầu của cô, in hình ảnh đó mang tới đây. Cô lồng tấm hình này vào trong khuông, cứ trưng bày như vậy.
Bạch y nam tử tung bay trong gió, tuấn nhã cao ngất; lại xứng đôi với nữ đồng ngây thơ nhỏ nhắn bên cạnh; giống như là bảo vệ, cách ly cô với trần gian náo nhiệt.
Giật mình, cô bắt đầu gửi tin nhấn cho anh.
Sau khi bấm vào phím gửi đi, Tiểu Hoãn lập tức xấu hổ vứt điện thoại sang bên cạnh, nắm lấy một cái gối ôm, chôn mặt mình vào bên trong nó. Mới vừa rồi cô xúc động như vậy, không biết anh có nhận được hay không?
Vừa định lấy điện thoại xác nhận lại xem có gửi được hay không, điện thoại lập tức vang lên: “Tôi là nữ sinh, nữ sinh xinh đẹp, tôi là nữ sinh. . . . .”
Là ai gọi tới? Đem điện thoại lại gần mặt mình, Tiểu Hoãn ngây người, là, là anh! Trên màn hình điện thoại hiện lên người điện tới, chợt loé chợt loé: Nhã Thành.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Cô vội vàng điều chỉnh hô hấp của mình, Lục Tiểu Hoãn, đừng khẩn trương, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện điện thoại với anh, nên bình tĩnh lại bình tĩnh lại!
Cô khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng Tiểu Hoãn vẫn nhấn xuống nút trò chuyện, cẩn thận đưa điện thoại đến gần bên tai, a lô một tiếng.
“Là anh.” Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói trầm thấp dễ nghe của đàn ông, “Đã nhận được tin nhấn.”
Nghe được giọng nói của anh, cả người Tiểu Hoãn liền thả lỏng, thì ra giọng nói của anh lại dễ nghe như vậy, giống như giọng nói êm tai của MC đài phát thanh, làm cho người ta cảm thấy yên lòng.
“À, em còn sợ anh không nhận được.” Thật ra thì anh trả lời tin nhấn là tốt rồi, còn cố ý gọi điện cho cô. . . . . nhưng cô lại rất là cao hứng.
Ở bên kia điện thoại, người đàn ông nào đó nhẹ nhàng cười, có lẽ là bởi vì cảm nhận được cô đang vui vẻ, còn bởi vì nhận được tin nhấn mà càng thêm vui vẻ.
“Nhớ anh không.” Anh nhẹ nhàng hỏi, giọng nói vừa dịu dàng lại dụ dỗ xuyên thấu qua điện thoại, giống như muốn nướng chín Tiểu Hoãn.
Cô xấu hổ nhớ lại tin nhấn lúc nãy mình gửi cho anh: “Có anh ở trong trò chơi, thật tốt.”
Mặc dù trong lòng cô đang gật đầu, cũng đã từng thú nhận trong trò chơi, nhưng mà muốn nói nhớ một người ở trong điện thoại, thật đúng là khẩn trương. Thậm chí cô còn có thể nghe được âm thanh hô hấp dồn dập của mình.
“Buổi sáng ngày mai anh đến B thị, buổi trưa là em có thể nhìn thấy anh.” Sau đó liền nghe thấy giọng nói thúc giục bên cạnh anh, còn có người đang nói Việt ngữ.
Việt: chỉ hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây.
“Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai anh đi tìm em.” Mặc dù ở giữa một đống giọng nói ồn ào, nhưng giọng nói của anh vẫn rõ ràng, dễ nghe như cũ.
Tiểu Hoãn há miệng, lại khép miệng, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng “Ừ.” một tiếng.
Cuối cùng, cuối cùng cũng gặp anh. Nhưng mà cô nên mặc quần áo như thế nào tới gặp anh đây? Tiểu Hoãn nhìn toàn bộ quần áo trên giường, vô cùng bối rối. Không trách được có người nói, tủ quần áo của con gái vĩnh viễn không đựng đủ quần áo, rõ ràng là nhiều quần áo như vậy, màu sắc rực rỡ, chất liệu phù hợp, tại sao lại tìm không được một bộ nào. Hẹn anh gặp mặt lúc 12 giờ, bây giờ đã là 11 giờ rồi, cô còn chưa có chọn quần áo xong!
Tối ngày hôm qua sau khi cúp điện thoại, cô đột nhiên nhớ tới chuyện anh nói sẽ đến tìm mình, vội vàng gửi tin nhấn cho anh: “Chúng ta gặp mặt bên ngoài đi!” Không thể để cho anh tới chung cư tìm cô, nếu mà mẹ nhìn thấy anh sẽ hỏi lung tung này nọ, ngay cả việc hôm nay muốn đi ra ngoài mà cô còn nói dối là tạp chí xã tạm thời có việc quan trọng, cô nhất định phải đến đó, mẹ mới phê chuẩn cho cô ra khỏi cửa. Quan trọng nhất là cô vẫn chưa có chuẩn bị xong, làm sao bây giờ, mặc kệ, thấy trước rồi nói sau.
Cuối cùng, Tiểu Hoãn chọn một cái áo sơ mi màu trắng có tay áo dài bảy phân, kiểu dáng đơn giản nhưng mà thiết kế tay áo rất đẹp, từ vai đến ống tay áo là một tầng ren. Sau đó kết hợp với váy màu xanh da trời, mang vào giày da màu trắng. Đi lại nhẹ nhàng, làn váy chập chờn theo từng bước đi, thoải mái lại duyên dáng. Hơn nữa bởi vì hôm nay cô rất khẩn trương cho nên khí sắc trên mặt rất tốt, gương mặt nhỏ nhắn kết hợp với gò má nhàn nhạt màu phấn hồng.
Ngay cả mẹ Lục và cha Lục cũng kinh ngạc nhìn cô, hôm nay là ngày gì, tại sao con gái mình lại xinh đẹp như vậy?
Tiểu Hoãn tuỳ tiện uống vài hớp canh xương mẹ Lục nấu ình, vội vàng phất tay: “Cha, mẹ, con đi ra ngoài, chân con không sao, không cần lo lắng cho con.” Thật buồn là mẹ Lục vẫn luôn lo lắng chân cô không tốt, ngày ngày nấu canh xương, cho dù cô thích uống canh đến như thế nào vẫn sẽ ngán, hôm nay vì muốn nhìn thấy người đàn ông nào đó, cô còn uống nhiều hơn mọi ngày mấy ngụm.
Mặc kệ như thế nào, cuối cùng cũng ra khỏi nhà.
Lúc Tiểu Hoãn đến quán cà phê hai người hẹn trước, cô khẩn trương đến nỗi trên trán lấm tấm mồ hôi.
Từ bên ngoài cửa thuỷ tinh nhìn vào bên trong, hình như cũng không có nhiều người. Đúng rồi, đã qua thời gian ăn trưa cho nên trong quán cà phê không có bao nhiêu người.
Tiểu Hoãn đẩy cửa kiếng, một cô bé mặc quần áo phục vụ cười với cô: “Chào chị, chào mừng chị đến nơi này, xin hỏi chị đi mấy người?”
“Hai người.” Tiểu Hoãn quét mắt nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy ở vị trí sát bên tường, có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang ngồi ở đó. Mặc dù có cây xanh trang trí che hơn phân nửa thân thể nhưng cô vẫn nhìn ra được dáng vẻ của anh giống như là đang đợi người.
Tiểu Hoãn vội vàng lấy điện thoại gửi tin nhấn cho: “Em sẽ đến liền.”
Chỉ thấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cầm điện thoại di động đang đặt trên bàn, loay hoay mấy cái, sau đó điện thoại Tiểu Hoãn lập tức nhận được tin nhấn mới: “Không gấp, anh chờ em.”
Là anh! Thật sự là anh! Mặc dù chỉ nhìn thấy bóng lưng nhưng trực giác nói cho cô biết anh nhất định là người đàn ông lớn lên không tệ mà cô tìm kiếm. Cô cảm thấy mình rất may mắn vì trước khi ra cửa đã làm động tác cổ vũ bản thân, như vậy cô mới có thể bình tĩnh như bây giờ, nhìn bóng lưng anh thêm mấy lần, suy nghĩ một lát nữa nên đối mặt với anh như thế nào.
“Quý khách? Quý khách?” Nữ phục vụ nhìn thấy cô vẫn nhìn về hướng bên đó, không thể làm gì khác là xin lỗi nói cho cô biết, “Bên kia đã có khách, tôi sắp xếp cho chị bàn khác được không?”
Tiểu Hoãn phục hồi tinh thần lại, vội vàng khoát tay: “Không cần không cần, tôi tìm người đó.” Sau đó cô chỉ vào bàn của người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, nữ phục vụ vừa nghe nói vậy lập tức liền có tố chất nghề nghiệp, chuẩn bị dẫn cô đi qua.
“Không cần không cần, cái đó. . . . . tôi tự đi.” Vốn là cô đã đủ khẩn trương rồi, nếu như phục vụ còn ở bên cạnh, vậy thật là lúng túng, để một mình anh thấy cô mất mặt là đủ rồi. 囧
~Gật đầu với nữ phục vụ, Tiểu Hoãn bắt đầu đi tới bên kia, mỗi bước đi cũng cứng ngắc hơn mọi ngày.
Mẹ nói hôm nay cô rất đẹp, ngay cả lúc thuê xe tới đây, tài xế taxi cũng nhìn cô nhiều thêm mấy lần, Tiểu Hoãn nắm chặt quyền tay, động viên ình. Không sợ, phải có lòng tin, được rồi!
Làm một cái hít sâu, đi tới trước mặt người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, vươn tay, khoé miệng nâng lên: “Nhã Thành, em tới rồi.”
Bàn tay thon dài sạch sẽ cầm lấy tay cô, chậm rãi nói: “Tiểu Hoãn.”
Tiểu, Tiểu Hoãn? Mới vừa rồi bởi vì quá khẩn trương cho nên cô vẫn nhìn dưới đất, cũng không nhìn thấy bộ dáng của anh như thế nào, Tiểu Hoãn, giống như có cái gì vỗ vào đầu cô một cái, từ từ ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt đen thâm thuý mang theo ý cười.
Người này, người này, không phải là Tô. . . . . Tô. . . . . . Tô Thành! Tại sao anh ở đây?
Tiểu Hoãn theo bản năng nhìn về phía bên phải bên trái, mới vừa rồi người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngồi ở đây, chẳng lẽ cô bị cận thị nên nhìn nhầm? Không thể nào, cô trợn tròn mắt, vậy tại sao Tô Thành lại xuất hiện ở đây? Dùng sức lắc đầu, nhắm mắt, lại mở ra, phát hiện người đàn ông tuấn lãng này vẫn còn ngồi trước mắt mình. Tiểu Hoãn nghi ngờ, lầm bầm lầu bầu: “Kỳ quái, mới vừa rồi mình còn thấy anh ấy nhìn điện thoại.”
Mặc dù cô nói rất nhỏ, nhưng mà Tô Thành lại nghe được toàn bộ, thì ra mới vừa rồi lúc cô gửi tin nhấn cho anh thì đã đến rồi, hơn nữa còn đang quan sát anh.
“Mới vừa rồi anh có thấy người đàn ông nào mặc áo sơ mi trắng không?” Tiểu Hoãn hỏi Tô Thành.
Tô Thành run lên, ngay sau đó liền nâng khoé miệng cười: “Áo sơ mi trắng? Giống anh sao?”
Ừ ừ ừ! Tiểu Hoãn dùng sức gật đầu. Không sai, trên người anh chính là loại áo sơ mi trắng bình thường này, nhưng mà anh mặc vào lại sinh ra cảm giác tự nhiên phóng khoáng. Vừa nhìn mới thấy, hôm nay Tô Thành hết sức đẹp trai, hơn nữa còn cố ý xoắn ống tay áo màu trắng lên, lại thêm mấy phần tuỳ ý và lười biếng; hết lần này đến lần khác làm cho người ta có cảm giác đẹp mắt như vậy. Cô biết anh rất đẹp trai, nhưng cho đến bây giờ cô vẫn luôn cố ý né tránh ánh mắt của anh, cho nên không có nhìn kỹ. Hôm nay mới biết, thì ra anh xuất sắc như vậy, nghĩ đến chuyện người đàn ông xuất sắc này đã từng tỏ tình với mình, mặt của cô lại đỏ thêm mấy phần.
Bởi vì vị trí Tô Thành chọn lựa là khu vực dành cho khách quý, cho nên ghế sa lon có thể ngồi đến ba người. Nhìn thấy trong mắt cô có vẻ say mê rồi lại nghi hoặc nhìn mình, còn ngẩn người, tâm tình của anh liền tốt lên kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình. Mà Tiểu Hoãn bởi vì nhìn anh đến ngây dại cho nên không có phát hiện mình đã ngồi xuống. Chờ đến khi cô biết mình ngồi trên ghế sa lon thì tay trái đã bị anh cầm trong lòng bàn tay, cô mới đột nhiên nhớ được mục đích mình tới nơi này.
Cô không phải tới nơi này nắm tay với anh! Cô là tới gặp Nhã Thành! Cái người Tô Thành này, dáng dấp tốt như vậy không dùng làm gì, lại lấy nó sử dụng chiêu thức mỹ nam kế với cô, thật là ghê tởm.
Vì vậy, cô muốn rút tay mình khỏi bàn tay anh, nhưng mà mặc dù bàn tay anh cầm lấy tay cô không có lực nhưng lại rất chặc, cô dùng hết sức cũng không rút tay ra được, tức giận nhìn anh, anh giống như không có nhìn thấy cô đang tức giận, còn cười cười.
“Tô Thành!” Tiểu Hoãn gọi anh, “Anh buông tay tôi ra trước, tôi tới đây tìm người.” Không được, thể chất của anh quá kỳ quái, anh nắm chặt tay cô, toàn thân cô liền nóng lên.
“Oh?” Bởi vì quán cà phê rất yên tĩnh, Tô Thành cũng cúi thấp đầu nói với cô, “Tìm người sao?”
Đúng vậy, đúng là cô đến đây tìm người.
“Ừ, tìm người, hẹn ở quán này.” Tiểu Hoãn tiếp tục nhỏ giọng trả lời, hoàn toàn không nhận ra tư thế hai người thân mật như thế nào. Ngược lại nữ phục vụ thỉnh thoảng đi ngang nơi này, thấy cảnh tượng này liền cảm thấy ngại ngùng. Vừa nhìn liền biết là hẹn hò, cho nên lúc cô đi ngang qua vị trí của hai người cũng giảm nhẹ bước chân, rất sợ sẽ quấy rầy ngọt ngào của bọn họ.
“Chẳng lẽ anh ấy không tìm được nơi này?” Tiểu Hoãn bất an muốn quay đầu nhìn sau lưng, nhìn xem người đàn ông cô tìm có đến chưa, lại cảm giác được trên tay đột nhiên căng thẳng, Tô Thành vẫn nắm lấy tay cô gọi: “Nho nhỏ.”
“Sao?” Sau khi Tiểu Hoãn trả lời, đột nhiên cảm thấy không ổn.
Anh mới gọi cô là gì?
Chỉ nghe giọng nói từ tính của Tô Thành vang lên bên tai cô: “Nơi này rất dễ tìm.”
Hả? Có ý gì?
Tiểu Hoãn từ từ nghiêng đầu lại nhìn anh, anh nâng khoé miệng cười vô cùng dịu dàng: “Giao hẹn lúc 12 giờ, 11 giờ anh đã đến.”
12 giờ, 11 giờ, ý của anh là, không phải là. . . . . .
Tiểu Hoãn cũng không biết tại sao mình lại có ý tưởng điên khùng đến như vậy, chẳng qua là đột nhiên lại tưởng tượng đến cái này.
Tô Thành vẫn cười nhìn cô, ngay cả khoé mắt và đuôi lông mày cũng làm cho cô có cảm giác quen thuộc không nói nên lời, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Rất lâu sau đó, cô mới thử dò xét hỏi: “Nhã Thành?”
Lúc cô cho rằng anh sẽ hỏi mình ngược lại là Nhã Thành là ai, đột nhiên nghe anh nói.
“Là anh. Nho nhỏ, anh chờ em đã lâu.”
Lại là anh!!! Tô Thành lại là Nhã Thành!! Nhã Thành lại là Tô Thành!!
Cô nói không ra cảm giác trong lòng mình là như thế nào, người đàn ông vẫn luôn làm cho cô suy nghĩ, lại là người đàn ông ở trong phòng bệnh nói muốn cô làm bạn gái của anh!
Bỏ qua cảm giác kinh ngạc còn có một chút cao hứng, chẳng phải đây muốn nói cô và anh rất có duyên hay sao?
Nhưng mà, nhìn gương mặt chắc chắn và nụ cười nhợt nhạt đang nhìn cô, cô đột nhiên cảm thấy trong ngực có cảm giác buồn bực. Chẳng lẽ anh đã sớm biết cô là Tiểu Hoa Tiểu bá vương? Nếu như đã biết, tại sao không nói cho cô biết? Vì muốn trêu chọc cô sao?
Tô Thành vẫn nắm tay Tiểu Hoãn, anh cảm giác mình nhìn hoài vẫn không đủ, một tuần lễ không nhìn thấy cô, anh rất nhớ cô, nếu như không phải ngại vì đây là nơi công cộng, có lẽ ý chí kiên cường từ trước đến nay rất tốt của anh sẽ hoàn toàn biến mất, kéo cô vào trong ngực, ôm thật chặc cũng không chừng. Nhưng anh không thể, không thể hù doạ cô. Anh nhất định phải kiên nhẫn chờ đợi cô tiếp nhận mình.
“Anh sớm biết tôi là Tiểu Hoa Tiểu bá vương rồi phải không?” Trong mười mấy giây ngắn ngủi, Tiểu Hoãn liền liên tưởng đến rất nhiều chuyện, có lẽ lúc cô sử dụng loa lớn gọi anh đi ra thì anh đã biết cô là ai, nhưng không có vạch trần, còn dụ dỗ để cô lâm vào trong tình cảm mà anh bày sẵn.
Tiểu Hoãn nhìn thấy bộ dáng mỉm cười của anh, trong lòng cảm thấy uỷ khuất và tức giận.
“Anh đã sớm biết tôi là ai đúng không? Lúc kết hôn cũng biết tôi là ai sao? Anh thấy tôi say mê anh, anh có hài lòng không? Lấy người khác ra đùa giỡn rất vui vẻ sao?” Lúc cô nói ra những lời này, giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào.
Tô Thành sửng sốt, anh biết mình tự tiện quyết định phương thức gặp nhau là anh không đúng, nhưng anh tuyệt đối không hi vọng cô bởi vì chuyện này mà đau lòng hay là uỷ khuất.
Nhìn ánh mắt của cô mở thật lớn, hốc mắt hồng hồng, giống như bất cứ khi nào thì nước mắt cũng có thể rớt xuống, anh thấp giọng than thở.
“Tiểu Hoãn. . . . . .”
Thừa dịp anh buông lỏng, Tiểu Hoãn rút tay mình khỏi bàn tay anh, sau đó lảo đảo đứng lên lui về phía sau mấy bước.
Tô Thành giật mình, nhìn thấy bộ dáng muốn ngã xuống của cô, cánh tay của anh vừa muốn đưa tới đỡ cô đứng dậy liền bị cô né ra.
“Tôi mệt rồi, tôi muốn về nhà.”
Cô không muốn ở lại nơi này. Trước khi lên đường tới nơi này, trong lòng cô tràn đầy vui sướng, suy nghĩ cuối cùng mình cũng nhìn thấy người đàn ông nào đó. Sau khi thấy anh, cô có chút kinh ngạc, nhưng vẫn rất cao hứng, bởi vì anh đối xử với cô tốt như vậy. Nhưng mà anh là người đàn ông nào đó, hơn nữa anh còn biết rất rõ tình cảm cô dành cho anh là như thế nào, vẫn giấu giếm cô, mặc kệ một mình cô đau lòng và tịch mịch, vùi mình trong bối rối. Cô đã từng lựa chọn hai người đàn ông này mà lâm vào khổ sở, thậm chí còn mất ngủ. Rõ ràng anh có cơ hội nói cho cô biết, rõ ràng không cần cô phải lựa chọn, anh lại ép cô làm ra lựa chọn. Anh thật là quá đáng, thật, thật là quá đáng.
Suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, nước mắt liền rơi xuống.
Tô Thành nhìn thấy thái độ cự tuyệt ngàn dặm của cô, còn có gương mặt đang khóc không chịu nhìn mình, trong lòng anh cũng khó chịu như vậy.
Anh là một người kinh doanh, anh không giỏi về tình yêu, cũng không biết nên làm như thế nào để nắm giữ lòng phụ nữ. Anh cứ nghĩ rằng chỉ cần mình đến gần cô, sẽ làm cho cô có cảm giác chân thật, lại bỏ quên cảm nhận trong lòng cô.
Cuối cùng là anh sai lầm rồi.
“Tiểu Hoãn, nghe anh nói được không?”
“Không muốn nghe.”
“Tiểu Hoãn.” Tô Thành ngăn cản đường đi của cô, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn, trong giọng nói ngoại trừ bất đắc dĩ còn tràn đầy thành khẩn.
“Lúc kết hôn anh cũng biết em là ai, không, phải nói là anh đã sớm biết em, nhưng không phải là trên thực tế, mà là em ở Giản Vân sơn.”
Tiểu Hoãn ngoài miệng nói là không muốn nghe, nhưng sau khi nghe được những lời anh nói thì liền nhìn về phía anh. Anh, đến cuối cùng có ý gì?
Tô Thành kéo cô lại gần mình một chút, giãy giụa lại không biết nên làm thế nào, nói: “Anh không muốn thừa nhận lời giải thích vừa thấy đã yêu, nhưng mà anh đúng là như vậy, ngay từ lúc Tiểu Bạch mua ngọc bài của anh, từ đó nhìn thấy em. Hơn nữa còn gặp ở Giản Vân sơn, chính là em không ngừng thay đổi trang phục, dáng vẻ vênh váo kia vừa đáng yêu lại ngây thơ. Có lẽ bắt đầu từ khi đó, anh nhớ em, cho nên lúc em muốn trả ngọc bài, anh liền yêu cầu bản thân người nhận tới trả hàng.”
Tiểu Hoãn nghe anh nói như vậy, kinh ngạc đến nỗi quên mất mới vừa rồi mình muốn đi như thế nào, chỉ có thể mở to mắt nhìn anh, không phải đâu, theo như lời anh nói, vậy anh đã có âm mưu từ sớm rồi sao?
Mà Tô Thành nhìn thấy ánh mắt này của cô, lại đỏ mặt, không được tự nhiên ho khan hai tiếng.
“Biết em là nho nhỏ, là bởi vì lần đó em và đồng nghiệp đến phỏng vấn thư ký của anh, em ở ngoài hành lang nghe điện thoại, câu cuối cùng kia trùng hợp bị anh nghe thấy.”
“A? Câu nào?”
Tô Thành cười cười: “Em nói ~” Anh cố ý kéo dài âm cuối, “Bởi vì cậu không bằng Phi Thành nhà tớ.” Những lời này lưu lại ấn tượng quá sâu sắc, chính là câu này, làm cho anh biết cô gái thanh tú có gương mặt trái xoan này chính là nho nhỏ của mình.
Loại lời nói tuỳ tiện này lại làm cho anh nhớ rõ ràng như vậy, Tiểu Hoãn hoàn toàn im lặng.
Được rồi, sau khi nghe anh nói anh khắc sâu ấn tượng với cô khi gặp cô ở Giản Vân sơn, trong lòng cô liền cảm thấy thoải mái lên một chút. Nhưng mà, cô vẫn không hiểu tại sao anh lại không nói cho cô biết, chẳng lẽ, bởi vì anh là người đàn ông trẻ tuổi có tiền đồ nhất B thị, cho nên không cho phép yêu thương qua mạng sao? Vậy anh chơi trò chơi làm gì.
Vì vậy Tiểu Hoãn hít mũi, không cam lòng nói: “Cho dù là như vậy, anh vẫn có nhiều cơ hội để nói cho tôi biết anh chính là Nhã Thành, anh chính là Phi Thành Vật Nhiễu, tại sao anh không nói?”
“Nói ra thì có thể làm gì đây?”
“Nói ra thì tôi sẽ không khó xử như vậy, căn bản là anh không biết khi tôi chọn lựa giữa anh và Nhã Thành đã giãy giụa như thế nào.” Anh là đàn ông, cho nên không hiểu cô bối rối ra sao, một người trong lòng mình thích, một người có điều kiện ưu tú lại dịu dàng làm ình dao động. Những thứ này, anh căn bản là không hiểu.
Tô Thành không nhịn được cau mày, anh chỉ nghĩ phải làm như thế nào thì cô mới tiếp nhận mình một cách chân thật nhất, lại quên mất cô cũng không biết cô đang đối mặt với cùng một người, anh tự tạo áp lực ình, thậm chí còn lên án bản thân.
Anh thật sự sai lầm rồi, những năm nay, anh vẫn cho rằng mình có thể xử lý mọi việc hoàn hảo đến nỗi giọt nước không lọt, có thể coi là trình độ hoàn mỹ. Lại không nghĩ rằng, mình sơ sót nhất thời, cho nên làm cô gái mình quý trọng chịu uỷ khuất.
Trong khoảng thời gian ngắn, cảm giác sợ hãi tràn đầy trong ngực anh, cánh tay thon dài dùng lực một chút, liền đem Tiểu Hoãn kéo vào trong ngực mình, ôm chặc lấy cô, không muốn buông ra.
“Anh. . . . .” Cho đến bây giờ Tiểu Hoãn chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác giới như vậy, ánh mắt chỉ có thể không ngừng nhấp nháy.
Anh ôm cô, cho nên anh ôm cô.
Trên người anh có hương vị nhẹ nhàng thoải mái, giống như mùi cỏ xanh nhàn nhạt.
Anh ôm cô chặt như vậy, giống như là nhớ nhung trong một thời gian dài, nhiệt độ nóng rực xuyên thấu qua quần áo mỏng manh, làm lòng cô cũng trở nên nóng bỏng.
Cô muốn đẩy anh ra, muốn học giống như nữ nhân vật chính trên TV, dùng sức đẩy anh khỏi mình, sau đó hừ lạnh rồi bỏ đi mất; nhưng cô lại không chuyển động được, cứ mặc cho anh ôm như vậy.
Là bởi vì cô biết anh là người đàn ông nào đó sao? Cô vẫn luôn không có cách nào cự tuyệt anh, bây giờ lại biết thân phận của anh, còn có toàn thân anh tản mát ra tin tức anh cần cô, làm cho cô vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Loại cảm giác này thật là mâu thuẫn, lý trí nói cho cô biết mình nên đẩy anh ra, nhưng tình cảm lại khống chế cô, dặn dò cô nên ngoan ngoãn để cho anh ôm, nghe anh thở dài nhẹ nhàng bên tai.
“Tiểu Hoãn, anh thích em. Thích đến nỗi không muốn buông tay.” Cảm giác khi ôm cô thoải mái như vậy, giống như rốt cuộc anh cũng tìm được hạnh phúc trong cuộc đời đơn độc của mình.
Chưa bao giờ anh nghĩ mình là người hiểu lòng con gái, nhưng mà nếu như cô muốn, vậy anh nguyện ý làm theo phương thức mà cô yêu cầu, cố gắng vì cô mà thử nghiệm một lần, cho cô gái anh quý trọng thử nghiệm một lần.
“Tiểu Hoãn, em có thể giận anh, nhưng không được khóc.” Anh lấy càm nhẹ cọ cổ cô, “Anh thích nhìn em cười.”
Mặc dù cô không nói gì, nhưng cô lại rất ngoan ngoãn gật đầu.
Có lẽ, thích một người, không chỉ thật lòng, nên vì đối phương mà suy nghĩ, hơn nữa nên học cách tha thứ những lỗi lầm vì yêu mà phạm phải, những lỗi lầm nho nhỏ.