Đọc truyện Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn – Chương 46[END]
Chương 45 — Em là người anh yêu
“Tiểu Thành à, mau ngồi xuống mau ngồi xuống, buổi tối con muốn ăn gì?” Khi mẹ Lục nhìn thấy Tô Thành đã một tuần lễ không xuất hiện ở nhà mình thì lập tức lôi anh vào cửa, hoàn toàn không nhìn thấy động tác khoát tay của Tiểu Hoãn đứng bên cạnh. Cái đứa con gái ngốc này, người đàn ông tốt như vậy, con không bắt được thì thôi đi, còn muốn đưa cho người khác là sao?
Nhìn vẻ mặt Tô Thành chính là con ruột tôi của mẹ Lục, Tiểu Hoãn bất đắc dĩ. Không phải bởi vì thái độ của mẹ đối với anh, mà là cô vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho anh! Ai kêu anh tự làm chủ tình huống như vậy, còn bởi vì cô mà làm nên tình yêu an toàn trên thực tế. Mặc dù nói, anh làm như vậy rất xứng đáng với đấng nam nhi. Dù sao trong trò chơi có quá nhiều đàn ông chỉ tìm kiếm một chút cảm giác mập mờ vui đùa, mà không nguyện ý đem tình cảm trong trò chơi biến thành cuộc sống nghiêm túc đối xử. Cô may mắn lắm đúng không? Nhưng mà tại sao cô không cảm thấy được tự nhiên đây?
Len lén liếc mắt nhìn Tô Thành, anh cười thật là đẹp mắt.
Giống như là nhận thấy mình đang bị cô nhìn chăm chú, Tô Thành cũng nhìn về phía cô, vừa đúng lúc đem toàn bộ vẻ mặt Tiểu Hoãn vào trong đáy mắt, hơn nữa tâm tình còn rất rất tốt, cô trừng mắt nhìn anh.
Trời ạ! Cô không nhìn lầm đi, anh anh, anh nháy mắt. Qúa. . . . kích thích, 囧
~Hai người bị mẹ Lục đưa vào trong phòng Tiểu Hoãn, vẫn yên lặng như cũ, không phải là không muốn nói chuyện, mà là không có bất kỳ ngôn ngữ nào có thể thay thế câu nói trong lòng lúc này.
Tiểu Hoãn chỉ cần nhìn thấy bờ vai của anh, tay của anh liền nhớ lại cảnh tượng anh ôm mình trong quán cà phê.
Anh ôm cô chặc chẽ như vậy, lần đầu tiên cô cảm giác được thật ra đàn ông và phụ nữ có rất nhiều điểm bất đồng, lồng ngực rộng rãi, hô hấp mạnh mẽ, làm cho cô cảm thấy được anh ôm là một loại hưởng thụ thật tốt, thật là quá ngượng ngùng. Cho đến khi ra khỏi quán cà phê anh vẫn còn ôm chặc hông cô, không để cho cô không dính trên người anh, làm hại cô cũng không dám ngẩng đầu.
Nghĩ đến những chuyện mới vừa xảy ra, Tiểu Hoãn không nhịn được cắn môi, tên bại hoại này, lại dễ dàng dời đi lực chú ý của cô như vậy, cô không chỉ không xoay người rời đi, hơn nữa còn ngoan ngoan ăn cơm trưa với anh, lại trở về nhà.
Thật ra thì Tô Thành không tiếp tục dẫn cô đi dạo bên ngoài cũng có nguyên nhân, anh biết cô tức giận, nhưng anh cũng biết cô sẽ không tức giận lâu dài. Dù sao điểm xuất phát của hai người bọn họ đều giống nhau, muốn che chở cho phần tình cảm không dễ dàng có được này, mà không phải vì tranh giành xem ai thích ai nhiều hơn, ai có thể chiếm thế chủ động. Chuyện tức giận như vậy không nên xảy ra trên người hai người, không phải sao?
Huống chi mới vừa rồi anh đã cố gắng khống chế mình, chính là anh sợ mình quá mức nhiệt tình sẽ hù doạ cô, không nghĩ tới, cô để mặc cho anh ôm cô vào trong ngực, cảm giác đó tốt đến nỗi anh không muốn buông tay.
Than nhẹ, anh gọi cô: “Tiểu Hoãn.”
Vốn là Tiểu Hoãn quyết định không chú ý đến anh, ít nhất cũng phải phạt được anh rồi mới nói. Nhưng mà anh vừa kêu cô như vậy, cô liền mềm lòng.
Sợ rằng không có cô gái nào có thể kháng cự hay xem thường lời nói nhỏ nhẹ của người đàn ông mình thích, hơn nữa trong giọng nói đó còn chứa đựng thâm tình và dịu dàng, còn có một chút ý tứ xin lỗi.
Trong lòng có một chút xíu từ chối, nhưng thân thể lại sớm không khống chế được, mặc cho anh lôi kéo tay cô cùng ngồi xuống giường.
Ngón tay thon dài cầm bàn tay Tiểu Hoãn, cuối cùng vẫn lôi kéo nhẹ nhàng, lần nữa ôm cô vào trong ngực; thì ra ôm sẽ nghiện.
Tiểu Hoãn sửng sốt, tại sao anh lại ôm cô? Cô còn muốn nói chuyện thật tốt với anh, dù như thế nào cũng phải viết bản kiểm điểm, sau đó nói cho anh tỉnh táo lại, bây giờ anh lại ôm cô nữa.
“Tiểu Hoãn, vẫn còn giận anh sao?” Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang bên tai, còn có hô hấp nóng bỏng chạm vào lỗ tại cô.
Cô nhắm mắt lại, bình tĩnh bình tĩnh, Lục Tiểu Hoãn.
Vì vậy cô cắn răng đưa tay đẩy anh ra, dùng sức đẩy anh cách mình một cánh tay, nhưng bàn tay đặt trước ngực anh lại bị anh nắm lấy, dán chặc vào lồng ngực. Nhiệt độ trên người, bắp thịt, còn có trái tim đang đập loạn xạ của anh, tất cả đều có tính xâm lược mạnh mẽ, giống như muốn đem cả người cô rơi vào trong thuốc mê. Động tác này, có phải quá mập mờ hay không?
“Nghe chưa?”
Hả? Tiểu Hoãn bị câu nói xa xôi của anh làm cho khó hiểu, nghe được cái gì? Bây giờ không phải là anh muốn nói với cô, anh sai lầm rồi, anh không nên làm theo chủ nghĩa đàn ông, hoặc là, anh tự tiện quyết định phương thức gặp mặt như thế này là không đúng, lời linh tinh như vậy sao? Tại sao lại đột nhiên hỏi cô có nghe hay không, cô cũng không phải là thiên lý nhĩ, đương nhiên cái gì cũng không nghe được.
Tiểu Hoãn cắn môi, lắc đầu, lại không chú ý tới bởi vì động tác cắn môi của cô mà trong tròng mắt đen của Tô Thành càng trở nên thâm thuý.
Bàn tay cầm tay cô lại dùng sức, cánh tay nhỏ bé càng gần tim anh hơn. Cuối cùng cô cũng cảm nhận rõ ràng tim anh đang đập, mạnh mẽ và nhiệt liệt như vậy.
Nói không ra đây là loại cảm giác gì, người này có thể tìm được cô ở trong biển người mờ mịt, hơn nữa còn khoẻ mạnh đứng trước mặt cô, cô có nên. . . . . cảm tạ trời cao hay không?
“Nghe được lòng của anh đang nói chuyện sao?” Anh dịu dàng nhìn cô, nói từng chữ từng chữ, “Nó đang nói, nho nhỏ, tha thứ cho Nhã Thành đi.”
Tiểu Hoãn trừng mắt, anh lại có thể, nói lời nổi da gà như vậy với cô.
Trước kia cô vẫn cho rằng cách thức tỏ tình của nam chính trong phim Hàn quá mức giả tạo, thì ra là cô sai lầm rồi. Khi con người đối mặt với tình yêu sẽ đem chính mình biến thành nhà thơ. Lộ ra chân tình, giống như ánh mắt của anh bây giờ, dịu dàng mà chân thành tha thiết.
Bất tri bất giác đắm chìm trong mắt anh, dần dần không thể tự thoát ra được.
Tròng mắt đen của Tô Thành dần dần sáng lên, trên gương mặt ngây thơ của cô, có một chút nghi ngờ, nhưng nhiều hơn là cảm động.
Bọn họ đều là nam nữ bình thường trên cuộc đời này, cho dù có tướng mạo và điều kiện nhưng đó cũng chỉ là một vài điều mê muội người bên ngoài mà thôi.
Giống như anh được gọi là thương nhân đại thần ở trong trò chơi, ở ngoài cuộc sống thì được người ta nói là người đàn ông kim cương, thật ra thì anh cũng chỉ là người đàn ông bình thường trong bình thường. Một người đàn ông có thất tình lục dục, một người đàn ông sẽ bị một cô gái làm cho kích động. Cô xuất hiện trong cuộc sống của anh, khi anh còn chưa kịp phát hiện, cô liền tiến vào chiếm giữ tim anh. Những thứ khuôn khổ về tình yêu và tâm nguyện, anh và cô đều có, cũng sẽ không bởi vì anh có điều kiện tốt một chút mà ngoại lệ. Anh cảm thấy những chi tiết vụn vặt trong cuộc sống bởi vì có cô mà thay đổi trở nên tốt đẹp, mặc dù chỉ là nhìn cô, nghe cô nói chuyện cũng cảm thấy có người khác ngồi bên cạnh mình, không còn cô đơn nữa.
Chưa bao giờ giống như bây giờ, anh tin chắc mình đã tìm được người mình muốn.
Không biết là người nào bắt đầu trước, chờ Tiểu Hoãn phản ứng kịp thì cô đã rúc vào trong lồng ngực Tô Thành.
Anh có bả vai rộng lớn, cánh tay có lực, ngón tay thon dài, tất cả đều giống như lời nguyền của ma quỷ, không để cho cô rời đi. Mà cô mềm mại lại nhỏ nhắn, đỉnh đầu vừa đúng đến vị trí hõm vai anh, anh cứ ôm cô như vậy, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô.
Trước kia cô thường nghe người ta nói, nếu như một người đàn ông hôn tay bạn, có nghĩa là người đó có ý tứ với bạn; nếu như hôn cổ, vậy người đó muốn đoạt lấy bạn; nếu như hôn tóc; đó là vì muốn bảo vệ người mình yêu thương.
Cô là phụ nữ độc thân 26 tuổi, cuối cùng ở một phút này, cảm nhận được, thì ra mình cũng được bảo vệ.
Tim của anh, chân thành tha thiết như thế, còn có cái gì quan trọng hơn sao?
“Cám ơn anh.” Bàn tay nhỏ bé lặng lẽ ôm hông Tô Thành.
Cô muốn ở chung một chỗ với anh, muốn cùng anh cố gắng vì tình cảm của bọn họ. Để cho cô hào phóng đối mặt với nội tâm của mình một lần đi, Nhã Thành, thật ra thì em cũng thích anh, rất thích, rất thích.
Hai người đắm chìm trong thế giới ngọt ngào hạnh phúc, ai cũng không nhìn thấy ba người ngoài cửa. Nhìn thấy hình ảnh ôm nhau hạnh phúc như vậy, mẹ Lục vội vàng lôi kéo hai người khác vào phòng bếp.
“Bà già, lần này bà sẽ cho con gái đi xem mắt nữa sao?” Cha Lục cao hứng ăn thức ăn trên bàn.
Mẹ Lục liếc mắt nhìn cha Lục: “Nói nhảm, đó là tôi lo lắng con gái lớn tuổi không tìm được đối tượng tốt, mới sắp xếp cho nó đi xem mắt. Bây giờ con gái đã tìm được người mình thích, đương nhiên là tôi sẽ không bắt đi xem mắt nữa.” Mặc kệ như thế nào, đối tượng con mình tìm vẫn là tốt nhất. Chỉ cần con gái vui vẻ, người làm mẹ này cũng yên tâm.
Người nào đó ở bên cạnh yếu ớt giơ tay lên: “Dì, dì, dì có thể buông lỗ tai con ra không?” Người khác chính là Tiêu Bạch, vốn là cậu muốn đến tìm Tiểu Hoãn, xem một chút coi chừng nào cậu ấy đi gặp Tô Thành, ai biết Tiểu Hoãn lại không có ở nhà! Cậu cũng muốn nhanh chóng rút lui đi tìm Tiểu Hoãn, kết quả lại bị mẹ Lục bắt đi mua thức ăn, mệnh cậu thật là khổ mà!
Trải qua lời nhắc nhở của Tiêu Bạch, mẹ Lục mới phát hiện, thì ra mình vẫn còn nắm lỗ tay Tiêu Bạch. Nhẹ nhàng buông lỏng bàn tay, Tiêu Bạch lập tức nhe răng trợn mắt xoa lỗ tai mình, vì sao người bị thương luôn là cậu.
“Tiêu Bạch à, không phải là dì nói con, sau này dì không cho con làm phiền con rể.”
“Con rể? Là ai?” Tiêu Bạch không phản ứng kịp.
Chỉ thấy bàn tay mẹ Lục nhanh chóng đưa tới, cực kỳ chuẩn xác bắt lấy hông Tiêu Bạch, nhéo một cái: “Còn có ai! Đương nhiên là Tiểu Thành rồi!”
Ô ô ô, thắt lưng của cậu! Hạnh phúc cuộc sống sau này của cậu thật là “may mắn” mà.
Nhưng mà cậu thật sự không nghĩ tới hai người sẽ phát triển thuận lợi như vậy, hình ảnh ôm nhau mới vừa rồi của bọn họ, thật là muốn chụp lại chia sẻ với Hứa thân gia, nhưng mà mẹ Lục. . . . . tính toán một chút, sau này hãy nói. Nhưng mà, thấy Tiểu Hoãn và Tô Thành ôm nhau, cậu thật cao hứng vì Tiểu Hoãn, sau này Tiểu Hoãn có thể thoát khỏi hàng ngũ xem mắt, chính thức gia nhập hàng ngũ ngọt ngào rồi. Nhìn thấy bộ dáng hạnh phúc của hai người, cậu cũng bắt đầu hối hận, ban đầu không có cùng với mấy phu nhân của mình phát triển một chút tình cảm. Nhìn hai người bọn họ ngọt ngào như vậy, cậu thật hâm mộ. Tiêu Bạch than thở, không nhịn được lại đến phòng ngủ Tiểu Hoãn ngắm nhìn, hai người sẽ ở chung một chỗ thật tốt đúng không?
Này, cậu nói nhảm cái gì vậy, đương nhiên sẽ ở chung một chỗ thật tốt, cậu có lòng tin đối với Tô Thành, hơn nữa càng có lòng tin với Tiểu Hoãn! Hai người này, có thể từ trong trò chơi đi tới thực tế, đó đã rất dũng cảm rồi, cậu tin tưởng, bọn họ dũng cảm như vậy, nhất định không thành vấn đề.
Ai nói không đúng đây, mặc dù yêu thương qua mạng là hư ảo, nhưng chỉ cần bạn thật lòng, tất cả đều không khó khăn. Trên đời này, bất cứ chuyện gì cũng giống như vậy.
******
Cảnh sắc trong Đào Đào Hoa vẫn hoa lệ như cũ, bốn mùa không thay đổi, hiệp sĩ vẫn thang thang kiếm sống trên giang hồ hư ảo.
Chuyện xưa kể về thương nhân đại thần và nữ hiệp sĩ đoản kiếm, thỉnh thoảng có người nhớ tới bọn họ, nhưng đều là hâm mộ.
“Nếu như ta có thể gặp được một người đối xử tốt với ta như vậy ở trong trò chơi thì tốt biết mấy!”
Đương nhiên câu nói như vậy chỉ là tuỳ tiện nói ra, nhưng mà chuyện xưa tốt đẹp chính là chuyện mà ai cũng muốn hướng tới, dù sao nó cũng tràn đầy xinh đẹp và ấm áp.
Nước chảy trên Giản Vân sơn vẫn trong suốt như cũ, hình ảnh vẫn xinh đẹp như cũ.
Dưới gốc cây đại thụ, một nam một nữ, bạch y nữ tử yếu ớt dựa vào trong ngực bạch y nam tử.
Năm tháng qua đi, cảnh sắc in đậm lòng người. Bốn mùa không thay đổi, gió nhẹ lướt qua, tung bay vạt áo.
Một người tên là Nhã Thành, một người tên là Tiểu Hoãn.
Thân mật như vậy, ôm nhau như vậy, hơn nữa bối cảnh còn xinh đẹp như vậy, thoạt nhìn giống như một bức hoạ chứa đầy tình yêu.
Nhã Thành: “Anh nhớ em.”
Tiểu Hoãn: “Chẳng phải hôm qua mới gặp mặt sao? — —”
Nhã Thành: “Đó là ngày hôm qua, bây giờ anh nhớ em.”
Tiểu Hoãn: “. . . . . . Em cũng vậy.”
Nhã Thành: “Muốn đến gặp em, muốn ôm em, muốn hôn em.”
Tiểu Hoãn: “>_