Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn

Chương 43


Bạn đang đọc Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn: Chương 43


Chương 43 — Chúng ta gặp mặt đi
Anh nhớ cô, thật sự nhớ cô.
Chỉ có hai ngày ngắn ngủi không nhìn thấy cô, anh liền nhớ gương mặt đáng yêu, lúc cúi đầu lộ ra cái cổ trắng ngần đẹp mắt, khi cười còn xấu hổ nhẹ nhàng cắn phải môi dưới.
Mặc dù Tiểu Hoãn không có lập tức trả lời, nhưng anh biết cô cũng nhớ “anh”.
Đúng là Tiểu Hoãn nhớ “anh”, mặc dù nhớ anh đến nỗi nội tâm bối rối cũng không muốn trực tiếp đánh vỡ không khí thoải mái nói rằng mình nhớ anh. Mà bây giờ anh nói anh nhớ cô, làm cho cô không biết nên phản ứng như thế nào, bởi vì cô không biết, nhớ của anh là cái dạng nào, hay chỉ là thuận miệng “nhớ” có thể nói ra trong trò chơi.
Chẳng qua là không chờ cô nghĩ lại thật kỹ, phát đạn tình yêu thứ hai của anh liền bắn tới.
Anh tư tán gẫu nói với cô: “Nho nhỏ, những lúc em không có ở đây, anh rất nhớ em. Em có nhớ anh không?”
Một chữ đơn giản cỡ nào: nhớ. . . . . .
Nhưng hết lần này đến lần khác, Tiểu Hoãn giơ tay lên rồi lại hạ xuống, đánh ra rồi lại xoá bỏ. Là ai nói có thể dễ dàng nói lời yêu cách màn ảnh máy tính? Một chút cũng không dễ dàng, thậm chí còn cần dũng khí làm bằng bất cứ giá nào.
Làm sao chờ đợi một người lại dễ dàng cho được, ngón tay thon dài mơn trớn hình tượng nha đầu ngây thơ rực rỡ trên màn ảnh, tận lượng buông lỏng chân mày nhưng vẫn không thể đè xuống, bởi vì chờ đợi cô mà sinh ra cảm giác nóng nảy.
Chẳng lẽ cô không nhớ anh sao? Giờ phút này, anh cũng giống như những thiếu niên lần đầu tiên biết yêu, cảm thấy thật khẩn trương.
Chờ đợi làm thời gian trong một giây trở nên dài đằng đẳng, rốt cuộc, anh thấy trên màn hình xuất hiện câu nói như thế này.
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “Ừ, em cũng nhớ anh.”
Tô Thành buông lỏng dựa lưng vào ghế dựa, mệt mỏi hai ngày nay rốt cuộc cũng tiêu tan. Thì ra là, ở trong trò chơi, thảo luận đề tài nhớ đến một người lại là chuyện tốt đẹp đến như vậy, xem ra ban đầu anh cố chấp muốn trực tiếp nhảy qua giai đoạn này, kéo đến thực tế là anh độc đoán. Có lẽ Tiểu Hoãn nói không sai, cho dù là thảo luận đề tài như vậy ở trong trò chơi thì có làm sao? Chỉ cần người cô thích là người đó, chỉ cần cô có thể hiểu, vậy là tốt rồi.
Lúc Tiểu Hoãn đánh ra câu nói này, cô cũng cảm giác được mặt mình nóng lên, giống như cảm giác khi bị sốt.

Rốt cuộc bọn họ đã nói ra được mình cũng nhớ đối phương, có nghĩa là cũng có cảm giác với nhau đúng không? Cô vẫn luôn lo lắng sau khi anh biết cô đã động tâm, anh sẽ có gánh nặng, hoặc là rời khỏi trò chơi giống như những người đàn ông khác, nếu không cũng sẽ nói hai người vẫn là bạn bè bình thường làm cho cô thất vọng. Không nghĩ tới, anh cũng giống như cô, nghĩ đến đối phương. Nói như vậy, cô. . . . . . không phải là yêu đơn phương rồi.
Tiểu Hoãn không nhịn được, cười vui vẻ.
Không trách được có vài người không có cách nào kháng cự việc yêu thương qua mạng, bởi vì không nhìn thấy đối phương lại muốn đến gần đối phương, biết nhiều chuyện về đối phương, cho nên mới khẩn cấp nói ra lời nói trong nội tâm mình. Không có không khí mập mờ hành hạ giữa người với người giống như trong thực tế, yêu thương qua mạng lại có thêm mấy phần lãng mạn và ngọt ngào vì tưởng tượng, cũng bởi vì trao đổi với nhau bằng chữ viết, cho nên ở một lúc nào đó, một vài câu nói có thể biểu hiện rõ rệt nội tâm sâu kín của mình.
Nói ra nhớ nhung đối phương, phảng phất giống như thừa nhận đối phương chiếm vị trí đặc biệt trong lòng mình, trong nháy mắt, tâm tình lập tức trở nên hưng phấn mà khoái trá.
Hai người đắm chìm trong không khí nhịp tim đập loạn nhịp, ai cũng không nói gì, cứ như vậy nhìn về phía hình ảnh trong máy tính, nhìn hai người ôm nhau, từng chút từng chút một say mê.
“Nho nhỏ.” Vẫn là anh mở miệng nói chuyện trước, “Lâu rồi không gọi em như vậy.”
Tiểu Hoãn sửng sốt, gửi đến vẻ mặt đỏ hồng, nhưng khoé miệng lại mỉm cười rực rỡ. Lời của anh nói, mặc dù không giống như những nam người chơi hay nói: lão bà, ta yêu ngươi, lão bà là người duy nhất của ta. . . . những lời mắc ói như vậy; nhưng câu nói nhàn nhạt này lại làm cho lòng người dao động, có cảm giác chân thật.
Suy nghĩ một chút, cô cũng trả lời: “Nhã Thành, anh muốn em gọi anh như vậy sao?” Bởi vì cô cảm thấy mặc dù cái tên này rất dễ nghe, nhưng lại quá mức thân mật, cho nên vẫn không dám hào phóng gọi anh như vậy.
Tô Thành thấy cô hỏi, không khỏi nghĩ về một vài chuyện đã xảy qua.
Khi đó cũng có một người phụ nữ gọi anh như vậy, gương mặt dịu dàng, đứng bên cạnh dáng người cao lớn của cha, nhìn anh cười: “Nhã Thành, mau tới bên mẹ.” Nếu như không có chuyện cha mẹ gặp rủi ro tai nạn máy bay, anh vẫn nghe được mẹ gọi mình như vậy, từ từ lớn lên trong sự dịu dàng của mẹ, đáng tiếc, duyên phận giữa anh và mẹ mình quá ngắn. Cũng may ông nội mang anh về bên nhà nội, dạy anh phải kiên cường, quan tâm chăm sóc anh. Ông nội là một người vô cùng thông minh, là một trong những học giả nổi tiếng, nụ cười hiền lành của ông luôn nhìn thấu việc đời. Anh giống như ông nội, cho nên lần đầu tiên Hứa lão gia nhìn thấy anh đi cùng với Hứa Mộc Vân liền kêu tên ông nội. Chỉ tiếc khi đó ông nội đã qua đời được một năm, mà anh lại từ chối sự chăm sóc của thân thích ông nội phó thác khi còn sống, chịu đựng sống trong gian phòng đã trải qua 7 năm với ông mình.
Thiếu niên cô độc đã sớm trưởng thành, nhưng anh cũng không buông thả bản thân. Bởi vì anh nhớ rõ lời ông nội nói khi còn sống: “Thế giới rộng lớn, muôn màu ánh sáng rực rỡ kỳ lạ, làm người nên giống như hoa sen, nội tâm nên trở nên thanh thản.”
Cũng chính một năm đó, anh đổi tên mình từ Tô Nhã Thành thành Tô Thành. Những giây phút cuối cùng của buổi tối qua đi, thành phố nhanh chóng thức tỉnh vào sáng sớm, đối với anh mà, cuộc sống vừa mới chính thức bắt đầu.
Bạch y nam tử tiêu sái xuất trần, trầm ngâm một lát lâu mới mỉm cười nhìn cô: “Gọi gì cũng được, chỉ cần là em gọi.” Có người mình muốn quý trọng, tất cả đều trở nên dễ dàng thoả mãn.
Tiểu Hoãn mỉm cười gật đầu với màn ảnh, sau đó lại gửi tới vẻ mặt mỉm cười: “Nhã Thành, Nhã Thành.”
Đang cười vui vẻ, vừa nghiêng đầu, nụ cười liền cứng đờ. Bởi vì mẹ Lục bưng chén canh xương đẩy cửa phòng cô, trong lòng Tiểu Hoãn âm thầm kêu không ổn, chắc là dáng vẻ cười ngây ngô mới vừa rồi của mình đều bị mẹ nhìn thấy.
“Con gái à, nhanh uống canh đi.” Mẹ Lục liếc mắt nhìn máy tính xách tay cô đặt trên giường, cẩn thận đưa chén canh cho cô, “Mẹ đã thổi nguội rồi, không nóng đâu, uống nhanh đi, uống nhiều chân mới nhanh khỏi.”

Tiểu Hoãn vội vàng bưng chén canh, một hơi ùng ục ùng ục uống hết, sau đó trả chén ẹ mình, vẻ mặt nịnh hót: “Mẹ à, đúng là mỹ vị nhân gian.”
Mẹ Lục cao hứng đưa bàn tay mập mạp tới, nhéo gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Ba hoa, đừng chơi trò chơi lâu quá, đi ngủ sớm một chút.” Nói xong, lập tức xoay người đi ra ngoài, còn đóng cửa lại cho cô.
“Hô.” Tiểu Hoãn hài lòng sờ sờ bụng, tại sao hôm nay cô lại vui vẻ như vậy, ngay cả nhìn thấy mẹ bình thường hay càu nhàu cũng trở nên đáng yêu khác thường. Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại cao hứng dời tầm mắt trở về màn ảnh.
Thật ra thì mẹ Lục sớm nhìn thấy dáng vẻ cười đến ngu ngốc của Tiểu Hoãn, đó rõ ràng không chỉ là vui vẻ, càng giống như thái độ toát ra ngây thơ của cô gái khi nhìn thấy người mình yêu. Mẹ Lục không tránh khỏi suy nghĩ, mấy ngày nay không thấy Tiểu Thành tới đây, con gái mình cũng không có một chút dáng vẻ nào giống như nhớ Tiểu Thành, xem ra bà cố gắng chế tạo cơ hội cho hai người ở bệnh viện vẫn chưa thành công. Tính toán một chút, con gái vui vẻ là tốt rồi.
Tiểu Hoãn không biết một chút nào về ý tưởng của mẹ mình, tất cả lực chú ý của cô đều đặt trong trò chơi.
Hình như sau khi nói ra cảm giác nhớ nhung, tâm tình u ám mênh mông giống như được mưa bụi rũ sạch, cô không cần bận tâm nhiều chuyện như lúc trước nữa, ví dụ như bây giờ.
Nữ đồng ngây thơ lượn vòng quanh bạch y nam tử, chạy tới chạy lui: “Tốc độ chạy của em nhanh không?”
Bên kia máy tính, người đàn ông nào đó mỉm cười, bây giờ cô đang nằm trên giường làm sao mà chạy được. Nhưng mà nhìn cô điều khiển bàn phím trong trò chơi lại giống như chạy loạn khắp nơi bên cạnh anh, còn ngây thơ hỏi: “Nhã Thành, em chạy hình chữ bát cho anh xem! ~” giữa những hàng chữ này đều chứa đựng vui vẻ, anh ở bên cạnh cô, cho nên cô vui vẻ như vậy, ngây thơ giống như con nít.
Bạch y nam tử gửi đến gương mặt tươi cười: “Chạy chậm một chút, coi chừng té ngã.”
Nữ đồng dừng lại một chút, lập tức chạy vòng quanh anh: “Em sẽ không ngã đâu.”
Đối thoại như vậy, nếu như ở trong mắt người khác mà nói, nhất định là không có chút dinh dưỡng nào, hơn nữa còn ngây thơ. Thao tác trong trò chơi mà có thể té ngã được sao? Nhưng mà trong lòng người đang yêu thì chính là như vậy, ngây thơ, đáng yêu, trong mắt chỉ có đối phương. Trong lúc nhất thời, hai người đều có ảo giác, phảng phất giống như bọn họ không phải ngồi trước máy tính, không phải trao đổi bằng chữ viết, mà là thật sự chạy nhảy chơi đùa giữa cảnh bồng lai thanh sơn lục thuỷ.
Lúc Tiểu Hoãn tắt máy tính vẫn còn đang suy nghĩ, tại sao trước kia cô không thấy thời gian trôi qua nhanh như vậy? Chẳng qua là tuỳ tiện tản bộ với anh liền trôi qua hai tiếng.
Có lẽ đây chính là yêu đi, mặc kệ thời gian chung đụng có bao nhiêu, vĩnh viễn vẫn không cảm thấy nhiều.
******

Xem ra tình cảm giữa Tô Thành và Tiểu Hoã trong trò chơi không giống như lúc trước.
Bởi vì lúc trước bọn họ đều theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, mỗi người đều có tính toán riêng, nhưng mà bây giờ lại khác, bởi vì những thứ bọn họ muốn đều là đến gần đối phương hơn.
Mặc dù Tiểu Hoãn không có hỏi công việc của anh là gì, không hỏi anh cao bao nhiêu, không hỏi thể trọng cơ thể, nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng ra được. Anh là người đàn ông nhìn như thế nào cũng cảm thấy lạnh lùng, sau đó đột nhiên đi ngang qua người cô, cười lễ phép với cô. Đây là Nhã Thành trong tưởng tượng của cô.
Mà mấy ngày nay, mỗi khi Tiểu Hoãn login đều cao hứng chờ anh, cô không sợ không có việc gì làm, cho dù chỉ là ngồi ở chỗ đó cũng không cảm thấy chán ghét. Bởi vì cô biết anh sẽ đến.
Bạch y nam tử luôn xuất hiện những lúc cô ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng kêu: “Nho nhỏ.”
Hai người cùng nhau tản bộ khắp nơi trên bản đồ, mặc dù chỉ là đi loạn, nhưng bởi vì có người làm bạn bên cạnh, mà người này lại quý trọng mình, liền cảm thấy có cảm giác an tâm và tuỳ ý không nói nên lời.
Tiểu Hoãn thích thú nâng càm nhìn dáng vẻ của anh, xuất trần thoát tục như vậy, nếu như nói đây là bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích, vậy anh chính là người đó đúng không? Nhưng mà hoàng tử này không có bạch mã, chỉ có phong độ mà thôi.
Nhìn thấy vậy, cô sẽ không nhịn được nói với anh: “Nhã Thành, tại sao anh lại hấp dẫn người khác như vậy?” Đương nhiên, những lời này là cô độc thoại nội tâm, tức nhiên là cô sẽ không trực tiếp nói ra, bởi vì cô rất xấu hổ.
Những lúc như vậy, anh luôn giống như có tâm linh tương thông với cô, gửi cho cô gương mặt tươi cười, sau đó bạch y nam tử và nữ đồng ngây thơ lại tiếp tục nhìn nhau.
Trải qua một tuần như vậy, thỉnh thoảng có vài người chơi đi ngang vô tình nhìn thấy hình ảnh này, sẽ nhanh chóng chạy lên kênh thế giới cảm thán: “Thương nhân đại thần và lão bà thật là ân ái! Thỉnh thoảng thật hâm mộ!”
Có không ít MM ở trên kênh thế giới thảo luận, ví dụ như chim sẻ biến thành phượng hoàng, phượng hoàng hạnh phúc, hay là thương nhân đại thần là người đàn ông thâm tình, nếu như đại thần thích mình thì tốt. . . . .! Đại loại như thế.
Thậm chí còn có người còn trực tiếp tỏ tình trên kênh thế giới: “Đại thần, em yêu anh!!! Chúng ta JQ đi!”
Có lúc Tiểu Hoãn mở kênh thế giới, vừa vặn nhìn thấy người chơi đang thảo luận sôi nổi, cô cảm thấy rất buồn bực. Đương nhiên không phải vì người ta nói cô là chim sẻ biến thành phượng hoàng, mà là bởi vì những nữ người chơi kia, ở giữa hàng hàng lớp lớp chữ viết, luôn biểu đạt sự ái mộ của họ dành cho anh. Cô biết anh cũng mở kênh thế giới, nhất định có thể thấy được, cho nên làm bộ không thèm để ý nhưng vẫn cẩn thận cúi sát vào màn ảnh quan sát phản ứng của anh. Bởi vì, mỗi khi nhìn thấy nữ người chơi tỏ tình với anh, lòng của cô liền xuất hiện cảm giác chua chát, hừ, lại dám theo đuổi người đàn ông nhà cô. Sau khi âm thầm hừ xong, Tiểu Hoãn mới ý thức được mới vừa rồi mình nghĩ cái gì, lại cảm thấy mình bị sét đánh trúng đầu rồi, thậm chính ngay cả lời nói người đàn ông nhà cô mà cũng nghĩ ra được, thật là 囧. Không trách được cổ nhân có câu, hồng nhan hoạ thuỷ, người đàn ông nào quá đẹp trai sẽ làm trong lòng con gái sinh ra cảm giác bất an.
Có lúc gặp phải MM đặc biệt day dưa không dứt, xoát bình luận một câu rồi lại một câu yêu anh như thế nào, xoát đến nỗi làm những người chơi khác cảm thấy tức giận.
Người đàn ông nào đó sẽ xuất hiện trên kênh thế giới, sau đó nhẹ nhàng nói: “Cám ơn ngươi yêu thích ta, ta đã kết hôn. Xin đừng xoát bình luận.”
Câu trả lời lễ phép, lại trăm phần trăm cự tuyệt nữ người chơi kia, vì vậy người chơi trên kênh thế giới lại có dịp cười nhạo nữ người chơi không biết tự lượng sức mình, có người nói mị lực của Tiểu Hoa Tiểu bá vương quá mạnh mẽ, nhưng nhiều hơn nữa là khen ngợi thương nhân đại thần hết lòng yêu thương lão bà.
Mặc dù trong lòng Tiểu Hoãn nhìn thấy anh cự tuyệt người khác ở trước mặt mình sinh ra một chút cảm giác vui vẻ, nhưng tóm lại vẫn cảm thấy không thoải mái.
Vì vậy cô cố gắng để ình trở nên hào phóng nói: “Cái đó. . . . . nghe người trong bang phái của họ nói người tỏ tình với anh là đại mỹ nữ.”

Người đàn ông nào đó chỉ cười nhạt, không để ý lắm, nói: “Vậy thì sao, anh chỉ cần một mình em là đủ rồi.”
Chỉ cần một câu nói, vốn là cô còn bận tâm vì cô nương khác mà nói N câu nói không được tự nhiên như vậy, nhưng sau khi nghe anh nói thì hai tay Tiểu Hoãn lập tức ôm mặt đỏ hồng, xấu hổ lắc đầu.
Người đàn ông này, quá phóng khoáng, có thể lấy giọng nói lơ đãng bình thường nói ra câu nói nóng bỏng như vậy, mà cô lại. . . . rất thích.
Nhìn thấy cô liên tiếp gửi đến vẻ mặt xấu hổ, thậm chí anh còn có thể tưởng tượng được gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của cô, còn có dáng vẻ ngại ngùng khi mái tóc mềm mại rủ vào một bên mặt.
Kể từ sau khi anh dành hai ngày chuẩn bị hoàn thành tài liệu, anh liền bay tới Hồng Kông, xử lý một vài chuyện khẩn cấp. Cho nên không có xuất hiện ở nhà họ Lục quan sát tình huống của cô, anh vẫn cảm thấy cảm giác nhớ nhung không bỏ xuống được. Cũng may là mấy ngày nay Tiêu Bạch luôn tự giác gửi tin nhấn nói tình huống khôi phục của Tiểu Hoãn cho anh biết, anh biết cô hồi phục rất nhanh, có thể từ từ đi đường, anh cũng yên tâm hơn rất nhiều. Tạm thời không thấy được cô, không thể làm gì khác là mỗi ngày cố gắng làm việc, rút ngắn thời gian để có thể vào trong trò chơi nói chuyện với cô, một tuần này, thời gian trôi qua thật nhanh.
Chẳng qua là anh rất muốn nhìn thấy cô, cầm lấy mười đầu ngón tay mãnh khảnh, nhìn vẻ mặt mỉm cười lại xấu hổ.
Giống như là theo bản năng, ngón tay thon dài nhẹ gõ bàn phím.
“Nho nhỏ.”
“Hả?” Cô cao hứng nhanh chóng trả lời.
Anh nhìn nữ đồng ngây thơ lãng mạn trên màn ảnh, đánh ra từng chữ từng chữ: “Bốn ngày nữa, anh sẽ từ Hông Kông trở lại. Đến lúc đó, chúng ta gặp mặt đi.” Anh không muốn đợi thêm nữa, mặc dù biết rõ mình sẽ làm cô ngạc nhiên, nhưng anh vẫn muốn gặp cô.
Tiểu Hoãn ngơ ngác nhìn màn ảnh, sửng sốt khoảng một phút.
Anh nói, anh nói, anh muốn gặp cô. Cô muốn gặp anh sao? Cô muốn gặp anh sao? Nếu như anh nhìn thấy cô lại không hài lòng về cô, lại không thích cô thì làm sao bây giờ? Nhưng mà nếu như cô không nhìn thấy anh, cô sẽ hối hận sao?
Chẳng qua là trong nháy mắt, suy nghĩ đã tung bay tán lạn.
Mặc dù cô nghĩ rất nhiều thứ, nhưng trong nội tâm lại có giọng nói hùng hồn không ngừng vang lên: “Muốn gặp anh! Muốn gặp anh! Muốn gặp anh!”
Tiểu Hoãn làm động tác hít sâu, đúng vậy, nếu như cô đã sớm biết con đường này không dễ đi, còn cần gì phải lựa chọn, nên dũng cảm kiên trì thì tốt hơn.
Xác định được tâm ý của mình, Tiểu Hoa Tiểu bá vương nói với người đàn ông nào đó: “Được, em chờ anh.”
Bởi vì câu nói này, trong tròng mắt đen thâm thuý xuất hiện vui vẻ không cách nào che dấu.
“Được, một lời đã định.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.