Ổ Khoá Con Tim - Crystal Blue

Chương 21: Ngày Đầu Tiên Đi Làm - Gặp Rắc Rối.


Bạn đang đọc Ổ Khoá Con Tim – Crystal Blue: Chương 21: Ngày Đầu Tiên Đi Làm – Gặp Rắc Rối.


Phong Ân vừa lên tiếng vừa kéo cô vào lòng mình. Là do lúc nãy bước ra cửa, 1 nhân viên ôm chồng hồ sơ bước vào đụng phải Nhiên. Cô nằm trong ngực anh, khuôn mặt đỏ ửng, lúc sau anh buông cô ra:
– Lần sau đi phải cận thận.
– Vân…g vâng cảm ơn anh-Nhiên đỏ mặt.
An Nhiên bước ra ngoài đi lên phòng kế hoạch nơi cô phải làm việc. Bên trong phòng mọi người đang tất bật làm việc chuẩn bị cho dự án sắp đến. Tổ trưởng chào hỏi Nhiên:
– Cô là nhân viên mới?
– Đúng vậy, chào anh.
– Tất cả mọi người dừng tay-anh chàng quay lại nói lớn.
– Hôm nay tổ chúng ta có một nhân viên mới, mọi người giúp đỡ cô ấy nhé!
– Chào mọi người, tôi là An Nhiên. Tôi là nhân viên mới mong được mọi người giúp đỡ-cô giới thiệu
– Kia là bàn làm việc của. cô. Tôi là tổ trưởng ở đây, tôi tên Hồ Ca- anh tổ trưởng quay lại thân thiện nói.
– Vâng, mong anh giúp đỡ Ca Ca.
An Nhiên bước lại bàn làm việc của cô. Nhiên mau chóng sắp xếp đồ đạc và chuẩn bị tài liệu. Kế bên cô là 1 nhân viên nữ nhìn nhỏ nhắn, dễ thương. Cô gái thân thiện chào hỏi:
– Chào tiểu Nhiên, mình là Tô Diệp, mọi người gọi mình là Diệp Diệp.

– Chào Diệp Diệp, mình là An Nhiên. Mong bạn giúp đỡ-Nhiên Nhiên thân thiện cười.
Cô bắt đầu vào công việc, mọi người rất tốt, chỉ bảo cô tận tình nhất là Diệp Diệp và Ca Ca. Cô mau chóng hoà mình vào công việc đến quên cả trời đất.
Đến giờ ăn trưa, thấy cô vẫn còn chuyên tâm đánh máy Diệp Diệp lắc đầu nói:
– Nhiên Nhiên à, cậu đi ăn trưa thôi không cần phải làm nhiều vậy đâu. Cậu muốn làm hết công việc của mọi người sao? Bản kế hoạch này chưa đến hạn nộp mà.
– À, mình quên mất giờ. Đi liền đây-An Nhiên thu dọn đồ, mỉm cười đi xuống nhà ăn với Tô Diệp.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cả hai mau chóng thân thiết với nhau, nói cười vui vẻ.
– Tiểu Nhiên này, trước cậu từng làm ở đâu?- Diệp Diệp hỏi khi cả hai ngồi ăn.
– Mình làm ở YJ nhưng công ty vừa phá sản-Nhiên buồn bã
– Ừ. Mà ai giới thiệu cậu vào công ty này vậy?- Diệp Diệp thắc mắc, công ty này nhớ là đâu thông báo tuyển nhân viên công khai nhỉ?
– À…ờ…-Nhiên lúng túng, chẳng lẽ nói là đại Boss của công ty cậu sao? Như vậy sẽ bị nghi ngờ liền.
*Aaaaaaa*
*Đại Boss kìa*
*Giám đốc Ân kìa*
*Aaa*
Tất cả nhân viên nữ trong phòng ăn rộng lớn la hét. Người vì độ đẹp trai của anh, người thì ngạc nhiên. Lần đầu tiên Ân Boss lại xuống phòng ăn, bình thường là nhân viên hay thư kí đem lên hoặc anh ra ngoài ăn. Không phải chảnh là do anh quá bận.
– Ôi hạnh phúc quá…
– Trời ơi chết mất…
– Aaaa, ta tình nguyện khỏi ăn nhìn anh ấy thôi…

Nhiều tiếng nói của các cô gái vang lên. An Nhiên khinh thường, gì mà đẹp trai, cold boy, tài giỏi… bình thường thôi mà, cô thấy anh đáng ghét thì có.
– Này cậu thấy không, đại boss công ty mình đó. Lần đầu anh ấy xuống đây nên công ty mới ồn ào thế kia-Diệp Diệp mơ mộng.
– Mình thấy bình thường mà-Nhiên tiếp tục ăn.
– Ôi Ôi nhìn kìa, anh ấy đang tiến lại đây. Chắc là gặp Phong Nhã, dạo này công ty đang rộ tin đồn hai người này hẹn hò-Diệp Diệp thao thao bất tuyệt chỉ về phía sau mình người con gái tên Phong Nhã kia.

An Nhiên nhìn theo, đúng là cô ta có đẹp thiệt, thân hình hoàn hảo, khuôn mặt nhỏ nhắn. Đi làm mà váy ngắn như không mặc. Khuôn mặt thêm tí thạch cao nữa. Cô ta đang uốn éo nhìn Ân bước lại, Nhiên rủa thầm. “Coi bộ gu thẩm mĩ của Phong Ân là thích hàng giả”.
– Diệp Diệp, cái cô Phong Nhã gì mà cậu nói nhà làm xây dựng hả?-Nhiên Nhiên quay sang hỏi.
– Sao cậu nói thế? Công ty nhà cô ta giàu lắm chứ, làm về cổ phiếu. Mà năng lực cũng giỏi làm bên thiết kế ý.
– Tại mình thấy mặt cô ta trét gần cả kí thạch cao tưởng nhà cô ta làm xây dựng do dư xi măng không biết làm gì nên bôi mặt ý mà- Nhiên Nhiên bình thản nói.
– Suỵt cậu nói nhỏ thôi coi chừng cô ta nghe thấy thì cậu không yên đâu.
– Mình chẳng sợ, loại dùng hàng giả đó nói làm gì.
– Này cô nói gì đó?-Phong Nhã nghe thấy tức giận tiến lại.
– Cô điếc hả? Tội quá- Nhiên Nhiên trêu.
– Thôi Nhiên-Diệp Diệp can.
– Cô…hừ. A, là nhân viên mới sao? Coi bộ cô chưa biết quy tắc nhỉ?- Phong Nhã cười khẩy.
– Tôi là nhân viên mới và cũng đã thuộc hết quy định của công ty. Có chăng quy định cô nói là do cô tạo ra thì đâu nhất thiết tôi phải biết nhỉ?- An Nhiên cười.
* Ào*
– Đâu ra kiểu nhân viên cũ chỉ bảo nhân viên mới lại có thái độ đó- Phong Nhã tạt ly nước vào mặt An Nhiên. Không khí dần căng thẳng.
*chát*
– Thế đâu ra kiểu người ta đang ăn cô đến gây sự nhỉ?- An Nhiên tát thẳng mặt cô ta. Khuôn mặt hằn dấu vết đỏ ửng, 1 phần lớp trang điểm bị trôi mất.
– Chính cô gây sự trước.
– Ủa vậy cô có hai loại bệnh sao? Tội qúa sao không đi khám? Bệnh thứ nhất là nghe lén người khác nói chuyện, bệnh này nặng nha. Bệnh thứ hai là ảo tưởng, tôi nhớ là không hề nói trực tiếp gì cô cả, phải chăng thấy tôi nói đúng nên cô tự nhận?-Nhiên Nhiên nói 1 tràng.

– Cô…
Phong Nhã tức giận, làm cô nhục nhã thế này nhất định cô không tha cho cô ta. Cô giơ tay định đánh Nhạc Ân:
– Giám đốc-1 người lên tiếng.
Phong Ân bước đến nhìn một lượt, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt ướt nhem của An Nhiên một lát rồi nhanh chóng quay đi. Anh lạnh nhạt nói:
– Chuyện gì?
– Giám đốc, cô ta là nhân viên mới không biết điều dám làm loạn, em dạy bảo cô ta còn đánh em- Phong Nhã ôm bên má bị đánh, giọng ngọt như mía uất ức rơi nước mắt nói.
An Nhiên nhìn trò hề cô ta diễn mà cười khinh, trò đó xưa rồi. Lấy lòng đàn ông sao? Người khác thì cô không biết chứ Ân thì đừng bao giờ làm trò đó với anh. Cô hiểu quá mà.
Ân lướt nhìn An Nhiên, anh ngắn gọn nói:
– Lên phòng tôi- nói rồi anh quay đi.
– Dạ-Phong Nhã đắc ý định đi theo.
– Cô ta, không phải cô-Ân không quay lại nói.
Phong Nhã tức giận đứng yên tại chỗ, hôm nay cô đúng là nhục nhã mà. Thù này cô nhất định trả. “An Nhiên mày đợi đó, tao không để yên đâu” cô ta nắm chặt tay.
Nhiên lo lắng đi theo, vốn định làm như không quen biết anh mà làm việc không ngờ anh lại gọi cô lên phòng, không biết mọi người nghĩ sao nữa. Cô suy nghĩ lủi thủi theo sau anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.