Bạn đang đọc Ổ Khoá Con Tim – Crystal Blue: Chương 23: Gây Rắc Rối (2)
*cạch*
Phong Ân mở cửa ra, anh lẳng lặng tiến lại sofa ngồi. An Nhiên từ lúc dưới sảnh nhà ăn cô chỉ cúi đầu không nói tiếng nào theo anh lên phòng. Đến khi lên đây, cô ngồi trên sofa vẫn chỉ cúi đầu.
Cả hai im lặng, Ân nhìn chằm chằm Nhiên, cô thì cúi thấp đầu. Không chịu được ánh mắt của anh nữa, cô ngẩng đầu lên:
– Tôi…
– Xảy ra chuyện gì?- Ân cắt lời.
– Hả? À không có gì.
– Nhìn người em xem.
Nhiên Nhiên nhìn mình từ trên xuống như con mèo lem nhem. Cô ấp úng:
– Tí nữa khô liền mà.
– Đừng dấu, tôi biết tất cả.
Phong Ân đứng dậy lại phía tủ gần bàn làm việc của mình lấy ra một chiếc khăn lông to ném lại phía An Nhiên.
*Bụp*
– Lau người đi. Tôi không muốn công ty bị con mèo làm bẩn giấy tờ.
– Xì.- cô thở hắt, lườm anh một cái rồi cầm khăn lau người.
– Mà này, sao anh lại xuống đó vậy?-Nhiên tò mò.
– Tìm em.
Nhiên ngạc nhiên, đầu tiên do cách xưng hô của anh. Lần đầu anh gọi cô là em, dù hơi ngượng nhưng cô vẫn thấy vui trong lòng, như vậy anh và cô đã tiến triển một tí. Thứ hai là do anh nói tìm cô, anh tìm cô vì lý do gì? Chẳng phải không có gì để nói sao? Không để cô kịp trả lời, anh nói:
– Định cùng ăn trưa.
– À…- Nhiên gật gù như máy.
– Hết giờ nghỉ trưa rồi- Ân nhìn đồng hồ.
– Ừ, tôi đi về làm đây- Tiểu Nhiên bật dậy quay lưng định về.
– Tối đến nhà Thuận- Phong Ân lên tiếng ngăn bước chân cô.
– Ừ được rồi.
– Tan làm đợi tôi ở bãi xe.
– Ừ- Nhiên đi ra ngoài.
…
Cô trở về phòng, mọi người nhìn cô với con mắt khác. Người thì coi thường, người thì thông cảm, người thì không quan tâm. Cô mặc kệ tiến lại bàn làm việc, Diệp Diệp lo lắng hỏi:
– Sao rồi Nhiên Nhiên, cậu không sao chứ?
– Mình không sao.
– Giám đốc có làm gì em không? Có kỉ luật không?- Hồ Ca tiến lại hỏi.
– Dạ không.
– Vậy được rồi, em làm việc đi-Ca Ca vỗ vai cô rồi trở lại công việc của mình.
– Này Nhiên, chẳng lẽ Giám đốc không nói gì sao? Vậy cậu lên đó làm gì?-Diệp Diệp hỏi nhỏ khi Ca Ca đi mất.
– À, ờ…
– Đừng nói Giám đốc Ân thích cậu nha-Diệp Diệp hét to.
– Suỵt, cậu nhỏ thôi. Nói tào lao không à, chỉ là Giám đốc hỏi vài thứ về công việc thôi- An Nhiên bịt miệng Diệp Diệp đang oang oang mà nhăn nhó.
– À ra là thế. Mà Giám đốc có thích cậu cũng tốt thôi, tớ chẳng thích Phong Nhã tí nào, ỷ được công ty coi trọng là lên mặt- Diệp Diệp nói.
– Cái loại ham tiền bám trai, thấy Giám đốc đẹp trai giàu có nên giở trò quyến rũ. Đúng là hồ ly mà – 1 nhân viên nữ đứng gần đó khinh thường nói.
– Này, Lam Dung. Cậu đừng có mà nói bậy, ai hồ ly chứ-Diệp Diệp tức giận.
– Bộ tôi nói không đúng à?-cô nàng Lam Dung cười hỏi.
Nhìn cô ta cũng được gọi là xếp hạng đẹp trong công ty. Cô ta là phó phòng này, nhiều người hay bị cô uy hiếp.
– Thôi đi Diệp Diệp, kẻ nghe lén không đáng mình quan tâm- An Nhiên nói bóng gió.
– Cô…hừ, để xem cô còn tự tin được bao lâu.- Lam Dung tức tối bỏ đi.
Sau khi Lam Dung đi, cô trở lại công việc của chính mình. Không lâu sau cũng hết giờ làm việc, tất cả dần về hết còn mỗi cô Hồ Ca.
-Anh về trước nhé!
– Vâng, chào anh.
An Nhiên nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi ra về. Cô xuống bãi đậu xe đợi Phong Ân. Đến nơi cô thấy anh đứng nói chuyện với Phong Nhã.
– Giám đốc, xe em bị hư anh có thể chở em về được không?- Phong Nhã nói ngọt.
– Xin lỗi, tôi bận rồi.
– Giám đốc, em không có xe không thể về được- Cô ta rưng rưng.
Ân không nói gì, anh ngẩng đầu lên thấy An Nhiên đang nhìn, anh lên tiếng:
– Lại đây.
Phong Nhã cũng quay lại, cô ta thấy An Nhiên thì giận dữ nhưng mau chóng biến mất. Nhiên tiến lại chỗ hai người, cô mở miệng:
– Chào Giám đốc. Chào cô, Phong Nhã.
– Đi thôi- Ân nói.
– Dạ-Phong Nhã hí hửng
– Nhiên, lên xe- Ân không thèm nhìn cô ta, nói với An Nhiên.
– À ừ. Chào cô, tạm biệt- tiểu Nhiên liếc qua Phong Nhã.
– Nhưng em…-Phong Nhã tức giận.
Phong Ân lái xe đi, Phong Nhã tức giận nắm chặt tay rướm máu. Đôi mắt nheo lại, đỏ bừng.
“An Nhiên, hôm nay cô đã làm tôi nhục nhã trước mắt mọi người, giành mất cơ hội của tôi. Cướp mất Ân của tôi, lấy tất cả. Tôi sẽ không tha cho cô, tôi sẽ lấy lại tất cả. Phong Nhã này nói được là làm được.”
Phong Nhã tức giận nghĩ thầm, quay bước bỏ đi.