Nước Mắt Của Mưa (Trò Chơi Định Mệnh Phần 2)

Chương 7: Lương Tâm Bị Tha Hoá


Đọc truyện Nước Mắt Của Mưa (Trò Chơi Định Mệnh Phần 2) – Chương 7: Lương Tâm Bị Tha Hoá


Cũng khá lâu rồi Khả Hân mới về nhà, kể từ lúc cô đậu đại học thì số lần cô về nhà ít hơn do cô vừa học vừa đi làm.
Khả Hân về nhà được mẹ đãi những món ăn mà cô thích. Khi ăn uống xong thì cô hỏi thăm đôi điều.
– Con nghe Kiều Anh nói cô Thúy đang nằm viện. Có đúng như vậy không mẹ?
Khả Hân giọng hiền lành.
– Ừm, cô Thúy của con bị bệnh cũ tái phát. E là lần này không qua được.
Nụ cười nhạt hiện trên khuôn mặt Khả Hân sau khi nghe lời đó.
– Thôi con vào bệnh viện thăm cô Thúy nha mẹ._ Khả Hân đeo túi xách vào tay trái, đứng dậy và đi.
– Khả Hân, con không được giết cô Thúy con đấy, dù sao cũng là cô con. Mọi chuyện đã qua rồi.

Khả Hân hơi khựng người, mặt chuyển sang lạnh lùng.
– Mẹ yên tâm!
Cô không nói nhiều chỉ để lại 3 chữ với gương mặt lạnh giá rồi bỏ đi.
Mẹ cô thở dài, mong là cô sẽ không gây ra chuyện gì.
Khả Hân lên xe, xe vừa chạy đi ở phía này thì phía kia một chiếc xe khác chạy tới. Chiếc xe đó dừng trước nhà Khả Hân. Chủ xe bước xuống và nhấn chuông cửa.
Mẹ Khả Hân bước ra mờ cửa.
Chủ xe hỏi gì đó thì mẹ Khả Hân chỉ, nói cô đến bệnh viện thăm cô ruột của cô rồi. Người đó chào lễ phép rồi lên xe đi.
Khả Hân đến bệnh viện, cô lại hỏi y tá ở quần đăng kí, biết số phòng thì Khả Hân đến đó.
Tiếng giày cao gót vang lên trên hành lang yên tĩnh của bệnh viện, nó mang theo sự chết chóc sắp tới đây.
Đứng trước cửa phòng bệnh, Khả Hân nhếch mép rồi bước vào.
Cùng lúc đó có một người khác cũng vào bệnh viện hỏi số phòng của cô Khả Hân và cũng đang tiến tới đó.
Khả Hân mở cửa bước vào, người phụ nữ ngoài 60 nằm trên giường với bộ quần áo bệnh viện. Mũi thì đeo ống thở, tay thì gắn dây truyền dung dịch dinh dưởng. Điện tâm đồ ở kế bên đang chạy từng đường gấp khúc.
Đôi mắt xinh đẹp của Khả Hân híp lại. Những kí ức đau thương của Tuệ Nhi ngày xưa hiện về. Là một Tuệ Nhi yếu đuối, bị người nhà ức hiếp khi cha mẹ đi làm xa, bị người khác cướp mất bạn bè, cô chẳng biết làm gì khác ngoài việc về đêm, giam mình trong phòng và khóc. Nhớ cha mẹ cũng không dám nói chỉ nói những chuyện về cuộc sống thường ngày. Nếu không vì người đàn bà đang nằm trên giường kia không nghĩ tình nghĩa chị em ruột thì cha cô không phải bị tâm thần nhẹ, cha mẹ cô không phải đi làm xa và cô không phải tha hoá về tính cách như thế này.
Nếu như không có cái chết của Thiên Lam thì cô vẫn là một Tuệ Nhi yếu đuối hiền lành chứ không phải một Khả Hân thâm sâu, tàn ác.
Vì họ, chính họ đã ép cô, nếu ngày xưa họ không nghĩ tới tình người thân mà cùng nhau áp bức cô, ép buột cô nghỉ học thì thời gian qua cô học lại cách của họ nhưng mà tàn ác hơn rất nhiều.

Cô vạch ra từng kế hoạch trả thù từng người, cả anh trai cô và nội cô, cô còn ra tay huống chi chỉ là người cô này.
Cô nhớ như in ngày cô ra tay với anh cô và nội cô. Cô đã bày ra kế hoạch khiến anh cô ham kê cờ bạch rồi thiếu nợ rất nhiều, khi đó cô đã có khả năng trả nhưng không giúp. Nếu ngày xưa, anh cô lấy tiền lương đóng học phí và ủng hộ cô đi học thì lúc đó cô đã giúp anh rồi. Thêm một điều
nữa, sòng bạc lớn mà anh cô nợ là do cô và Hoàng Khải làm chủ. Nói rõ ra là mọi thứ đều do cô bày ra.
Cô sai người đến đòi nợ anh cô, khi đó mẹ cô khóc hết nước mắt còn cha cô thì giận rất nhiều riêng cô thì thản nhiên vì lúc đó cô đang vẹn cớ ở KTX trường và đang thi học kì để lánh mặt.
Cô cho người bắt anh cô cô đến một nơi, nơi đó rất cao, được coi là bờ vực. Xung quanh chẳng có nhà chỉ có đá và cỏ, phía dưới là nước biển xanh thẳm như lòng dạ của cô, lạnh lùng và thâm sâu. Cô cho người ép anh cô vào bước đường cùng như cô của lúc trước, khi anh cô rơi xuống vực, tay còn mong manh bám vào bờ vực thì cô mới xuất hiện. Hôm đó cô mang giày cao gót đỏ, mặc một chiếc áo sơ mi đỏ, quần skinny đen, tóc buột cao bước từng bước lại bờ vực và ngồi xỏm xuống trước mặt anh cô. Cô đưa tay ra để anh cô nắm lấy, khi anh cô nắm lấy thì cô nói
– Nếu như 3 năm trước, bàn tay của anh chìa ra để cho Tuệ Nhi nắm lấy và cứu nó thì bây giờ anh không bị rơi vào hoàn cảnh này.
Nói xong cô nhếch môi cười một tia lạnh giá và hất tay anh cô ra để anh cô rơi xuống. Thấy anh cô rơi xuống cô không một chút ái náy mà bình tĩnh đứng dậy nhìn quá trình anh cô rơi xuống.
Chắc bây giờ anh đã hiểu cái cảm giác bị người khác vô tâm bỏ mặc mà không chìa tay ra cứu rồi chứ! Nể tình anh em, nếu rơi xuống cha mẹ kêu người tìm anh mà anh may mắn vẫn còn sống thì tôi sẽ cho anh sống lại lần nữa nhưng nếu xui thì đành chịu thôi, coi như anh không may mà mất.
Tuy nhiên mạng anh cô lớn, rớt xuống dưới vẫn còn sống nhưng vì rơi từ độ cao xuống biển và ngâm nước lạnh, thêm nữa bị shock nên đã trở thành người thực vật đến giờ.
Tận mắt chứng kiến anh mình bị tay mình hất ra, rơi xuống vực, gián tiếp hại anh mình mà Khả Hân chưa bao giờ thấy ái náy hay ngủ gặp ác mộng.

Sau khi đã trả thù với anh cô thì người tiếp theo là nội cô. Một người mà cô suốt đời sẽ không bao giờ quen với lối sống ít kỷ, cai cú và thiên vị. Bà ta chính là người đề ra việc cô nghỉ học cũng là người mẹ trơ mắt nhìn con trai của mình bị dồn vào đường cùng mà không hề giúp. Những tháng ngày khi cha mẹ cô đi làm xe thì đất diễn dồn ép cô, áp bức cô không bao giờ mà không có bà. Cô biết bà bị hen suyễn và rất dễ bị kích động, cô đã nói chuyện việc cô hại đứa cháu trai cưng của bà bị trở thành người thực vật như thế nào và ra sao, cô đều nói ra hết và rất chi tiết với cụ thế. Đương nhiên khi nghe việc đó bà liền kích động và lên cơn suyễn. Bà lấy ống thuốc suyễn ra, do bà kích động quá và tay run nên ống thuốc rớt xuống đất lăn lại chân Khả Hân, việc ống thuốc lăn lại không biết nên nói trời giúp cô hay số bà đã tận. Ngày đó cô mặc một chiếc đầm dài màu đỏ, mang đôi giày cao gót đỏ mà hôm hại anh cô, cô đã mang.
Cô đeo bao tay vào, khom người nhặt ống thuốc suyễn đi đến trước mặt bà, ngồi xuống. Cô đưa lên trước mặt bà với gương mặt lạnh khiến người ta nhìn vào cũng phải sợ.
Còn nội cô thì nhìn cô với ánh mắt giết người dù vậy hơi thở bà vẫn gấp. Bà giơ tay chụp lấy ống thuốc cũng là lúc hơi thở cuối cùng của bà cũng trút cạn nên khi gần tới thì tay bà đã rơi xuống nền cùng với thân người của bà.
Khả Hân đứng dậy, lần này cô không nhếch môi cười tia lạnh như lúc hại anh cô mà mặt cô vẫn lạnh băng không một ý cười dù giễu cợt hay thoả mãn và ánh mắt cô hiện lên vẻ tàn ác. Cô xoay người bước đi bình thản như chưa thấy chuyện gì.
Với việc trả thù bà đến giờ thì để cho bà sống hình như đã hơi lâu rồi nhỉ? Bà không chỉ áp bức cô mà cả mẹ cô. Cùng là cháu nội nhưng khi cô học được thành tích tốt bà chưa bao giờ thừa nhận nó hay khen cô một tiếng nhưng cô không quan tâm. Mà việc cô quan tâm là tại sao bà lại quá đáng đến vậy khi cùng là anh em ruột bà lại đối xử một trời một vực, bà xem cô chẳng khác nào người dưng và bà lại cưng thằng cháu đó hơn cả con trai ruột của bà để con trai bà bị bệnh và cùng vợ đi nơi khác mưu sinh. Trong bà chưa từng có 2 chữ công bằng.
Nếu 2 người họ đã xong thì bây giờ đến người cô “qúy quá” này. Cô không có thời gian ở lại đây để hồi tưởng cái kí ức đó, cô còn có công việc riêng của cô. Hôm nay cô cũng mang đôi giày cao gót đỏ đó. Có lẽ nó trở thành thói quen và điểm nhận biết khi cô hại người.
Cô bước tới bình oxi đặt kế bên, tay đặt lên nút tăng giảm. Khi chuẩn bị vặn thì tiếng mở cửa vang lên, cả người cô quay nhìn ra cửa thì có chút sững người khi người đó là Gia Khang.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.