Nước Mắt Của Mưa (Trò Chơi Định Mệnh Phần 2)

Chương 8: Tháng Ngày Yên Bình


Đọc truyện Nước Mắt Của Mưa (Trò Chơi Định Mệnh Phần 2) – Chương 8: Tháng Ngày Yên Bình


Gương mặt Khả Hân liền thay đổi, cô nhíu mày rồi khoanh tay.
– Hình như anh rãnh quá nhỉ. Cố tình theo tôi về tận đây?
– Tôi cần phải điều tra xem nhân viên của tôi tại sao nghỉ không có lí do.
– Tôi có gửi đơn mà.
– Tôi không thấy.
– Hay tại vì anh thích làm bảo mẫu.
– Cứ cho là như vậy.
Đồ dư hơi!
Khả Hân không muốn đôi co với anh nên đi ra ngoài, anh cũng đi theo.
Coi như bà gặp may!
Khả Hân cố đi nhanh để cách xa anh ra. Nhưng anh vẫn bám theo cô.
Cô thầm nói anh đúng là âm hồn.
– Cô ở đây vậy có biết Thiên Lam là ai không?
Gia Khang đột nhiên hỏi.
Chân Khả Hân cũng đột nhiên chẹo ngang vì mang giày à đi nhanh. Thêm sự trùng hợp là Khả Hân bị chẹo chân đúng ngay trước phòng chỉnh hình. Điều đó tạo cơ hội cho Gia Khang trêu cô. Anh nói “có vẻ cô muốn vào trong đó nhỉ”. Cô trừng mắt nhìn anh. Cô bật cười rồi bất chợt bế cô lên. Anh gỡ đôi giày cao gót màu đỏ kia ra, và cầm nó. Bị bế trước mặt nhiều người đương nhiên Khả Hân sẽ vùng vẫy, trong tình hình đó Gia Khang bảo, nếu cô còn vậy thì anh sẽ không thương tiếc mà ném cô thẳng xuống đất để cô thoả ước nguyện vào phòng chỉnh hình.
Gia Khang bế Khả Hân đi ra bệnh viện, họ đi đến đâu đều “nhận” được sự chú ý của mọi người. Về phần Khả Hân cô thật sự chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Họ không về thành phố mà ghé nhà Khả Hân. Đương nhiên Khả Hân sẽ không chứa chấp anh mà thẳng thắng đuổi đi nhưng không biết anh lấy lòng cha mẹ cô bằng cách nào mà được họ cho ở lại.
Sau một hồi Khả Hân cũng cho anh ở lại. Cô còn bảo anh yên tâm, cô sẽ tiếp khách thật tốt. Cô còn nói anh là cậu chủ quen chăn ấm nệm êm nên sẽ cho anh ở phòng thượng hạng nhất nhà cô, đó là nhà kho.

Biết dự định của cô, Gia Khang liền nhanh mồm nói với bà mẹ nuôi mới nhận và anh được sắp ở phòng kế bên phòng cô.
Cô nghiến răng ken két bảo: tôi nghĩ anh nên đi học ngành luật sẽ hợp hơn.
Gia Khang được tiếp đãi nồng hậu hơn cả con gái ruột của họ lâu ngày mới về, đó là điều bất công mà Khả Hân muốn nói, làm hại suốt bữa cơm cô không ăn chỉ cầm chén và đũa mà nhìn Gia Khang anh. Có bao giờ kẻ không đội trời chung mà sống chung một nhà, có bao giờ oan gia mà ăn cơm cùng bàn. Nhưng bây giờ cũng đã xảy ra, Khả Hân cũng không biết chuyện phi nghịch lý nào sẽ xảy ra tiếp đây? Và việc Gia Khang ở đây mà cho ý định của Khả Hân trở lại thành phố càng sớm càng tốt.
Người ta nói tính trước bước không qua, dù đó là ý định nhưng vẫn không thành, Khả Hân đã ở nhà gần 7 ngày mà vẫn chưa lê và khi Khả Hân chưa đi thì “bảo mẫu” của cô cũng chưa đi, 7 ngày qua Gia Khang quan sát mọi người trong nhà Khả Hân và chú ý một điều. Căn phòng ở cuối hành lang, mẹ Khả Hân thường xuyên đi ra, đi vào, cha Khả Hân chỉ thỉnh thoảng còn Khả Hân thì không. Dù đi ngang nhưng một cái liếc mắt cũng không có. Cho đến tối đó, khi Gia Khang tựa lưng vào thành giường suy nghĩ điều gì đó thì phòng kế lên vang lên tiếng hát, không ai xa lạ mà là Khả Hân.
“Nhưng giờ đây, hai ta chia cách muôn trùng mây
Giấc mơ ngàn thu đón anh bình yên chốn ấy
Trong tương lai một mình em trên lối đi này
Thương nhớ hoài kỷ niệm xưa chung bước dưới mưa bay.
Ngày hôm nao chia tay anh nói như lời trăn trối em đừng u sầu
Gạt lệ thương đau nếu chúng ta không còn nhau.
Con đường em và anh nguyện đi suốt đời
Một khi không còn anh là qua hết rồi
Chỉ mong có ai cùng em bước tiếp mới vui lòng anh. . . “
Cộc. . . Cộc. . .
Khả Hân đang hát thì nghe tiếng vỗ bên tường kế bên, làm mất đi cảm xúc của cô, biết thế khi xây nhà cô chịu khó văng xu ra để làm phòng cách âm được rồi.
– Cái gì vậy?_ Cô nhăn nhó hỏi.
– Em đừng hát nữa được không? Em có biết nó rất kinh khủng và tệ Không?_ Gia Khang giả vờ chê nhưng thực chất nó rất hay.
– Anh. . . Tôi đâu mướn anh nghe.

– Em hát lớn như vậy thì bảo sao tôi không nghe. Ngủ đi, tối rồi đừng tra tấn mọi người nữa nhất là tai của tôi, nó vô tội.
Dường như sở thích của Gia Khang là trêu Khả Hân sao ấy. Một ngày không trêu hình như là không phải anh hoặc trừ khi có cha mẹ Khả Hân.
– Vậy anh cắt 2 lỗ tai của anh đi tránh nghe âm thanh kinh khủng đó._ Khả Hân bị anh trêu đến giận.
Cô nằm xuống, chùm chăn, đột nhiên nhớ ra gì và bổ sung thêm.
– Ngày mai anh dọn đồ về nhà đi, nhà tôi không chứa anh nữa. Tốt nhất đừng ở lại.
Nghe câu đó Gia Khang không giận mà cười, anh thầm nói “ngốc, khi trở lên anh sẽ cho em một bất ngờ”.
Cả 2 người họ lo cải nhau mà vô tình không hề hay biết rằng bài hát đó là dự báo của tương lai, sau này tương lai của họ sẽ giống như từng câu chữ trong lời bài hát này.
. . .
Ngày hôm sau Gia Khang về lôi cô về theo, về tới căn nhà nhỏ trên thành phố nhưng cô không nghỉ ngơi mà tối đó cô đi par uống rượu, cô uống rất say và gặp Gia Khang ở đó. Đây là lần thứ 2 anh đưa cô về nhà.
Trên đường về, trên xe cô liên tục nói rồi khóc như một đứa trẻ rồi ngủ thiếp đi. Cả quá trình Gia Khang chứng kiến tất cả nhưng không nói một lời.
Sáng hôm sau Khả Hân mang cái đầu nặng như tảng đá đến tập đoàn, cô lại đến trễ. Cô không biết anh sẽ ra hình phạt gì cho cô đây.
Như mọi khi đi trễ, Khả Hân bước tới cửa phòng. Đứng ở đó, hít sâu vào và đẩy cửa phòng bước vào. Thấy anh đứng bên cửa sổ như mọi khi, cô cuối đầu nói to:Xin lỗi tổng giám đốc, tôi đến trễ.
Cô lấy hết can đảm để nói ra lời đó.
Khả Hân đứng cuối mặt xuống đất mà không dám nhìn thẳng. Gia Khang quay lại. Khả Hân đang chờ cơn sóng thần và sự trả thù kia tới từ anh, nhưng nó lại không đến mà anh chỉ nói:em về chỗ làm việc đi.
Đương nhiên câu đó làm Khả Hân hoàn toàn bất ngờ. Cô thầm nói trong lòng là hôm nay anh uống lộn thuốc gì mà tốt với cô vậy. Nhưng thôi, yên bình rồi ngu gì mà phải chuốc khổ và thân. Và Khả Hân về chỗ làm.
Khả Hân xoa xoa thái dương mà mọi chuyện cô nhớ ra nhưng rất mơ hồ. Cô nhớ cô đi thăm bạn cô, rồi ghé par uống rượu, rồi lúc cô say có ai đưa cô về thì phải.
Ai vậy ta???
– Á._ Khả Hân chợt hét lên, Gia Khanh đang làm việc buột ngẩn đầu nhìn cô.

Cô gục đầu xuống bàn xấu hổ.
Cô nhớ rồi, nhớ tối qua ai đưa cô về rồi. Trời ạ, mất mặt quá đi mà.
Nhưng rồi Khả Hân cũng lấy can đảm, đi lại hỏi anh
– Tổng. . . Tổng giám đốc.
Anh nhìn cô.
– Tối qua anh đưa tôi về phải không?
Anh gật đầu.
– Tối qua tôi có quậy không?
Khả Hân ngập ngừng hỏi. Ngón tay trên bàn phím lattop của Gia Khang bỗng ngừng lại.
– Không quậy lắm.
Vậy là có quậy.
Trời ạ, cô có quậy, vậy cô có nói gì với oppa không vậy. Cầu mong là không.
Cô thầm nghĩ.
– Vậy. . . Vậy tôi có nói gì với anh không?_ Khả Hân nói xong lén nhìn sắc mặt của Gia Khang
Anh nhớ lại câu nói tối qua của cô
“- Thật sự tôi rất hận anh em của anh nhưng với anh của anh thì là người tôi hận hơn gấp trăm ngàn lần. Tại anh ta mà tôi mất đi người bạn tốt như Thiên Lam nhưng cũng nhờ anh ta gây ra cái chết cho Thiên Lam mà tôi được tha hoá như ngày hôm nay. Tôi nhất định phải anh ta trả giá đắc, dù cho anh ta chết cũng không hết tội.
– Anh biết không? Tôi thật sự rất mệt mỏi, cứ nghĩ bản thân trở nên tàn ác thì sẽ không vậy nhưng thật ra tôi rất mệt mỏi. Hoàng Khải từng hỏi tôi mệt tại sao lại không nghỉ tôi nói bản thân đã quen rồi nhưng thực ra là tôi lại không cho phép bản thân được nghỉ ngơi.
– Tôi cũng rất muốn trở về Tuệ Nhi của trước kia, có thể khóc, thể cười dù rất yếu đuối không giống như bây giờ mạnh mẽ vô cảm, lạnh lùng, không khóc cũng không cười rất khó chịu. Nhưng tôi không thể quay lại được nữa bởi tay tôi bẩn quá rồi.”
Gia Khang ngợ hồi lâu nghĩ do cô sai nên nói bừa thôi nên lắc đầu coi như không có.
Thấy cái lắc đầu của anh, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô đi về chỗ ngồi nhưng. . .
– Lần sau, đừng uống say rồi khóc như vậy nữa.

Lời dặn dò của anh làm cô muốn tìm lổ trốn xuống dưới mãi không dám bò lên.
. . .
Tối 7h, Khả Hân làm việc xong. Mọi người trong tập đoàn đã ra về hết đến cô thì. . .
– Em chưa được về, phải theo tôi ký hợp đồng._ Giọng Gia Khang nghiêm túc, không phải đùa.
Cô há hốc miệng. Dù lòng không cam nhưng bên ngoài cũng phải chịu thôi. Ai bảo anh là chủ làm chi.
Khi hợp đồng đã ký rồi thì anh cũng không cho cô về mà bắt cô ngồi yên trên xe. Và anh láy xe chở cô đến khu vui chơi. Hôm nay là ngày valentine mà vắng tanh, đầu Khả Hân hiện lên một mối nghi ngờ.
Đến khu vui chơi, cô xuống xe, còn anh thì đi đỗ xe. Cô đứng một hồi khá lâu, không thấy anh đâu nên một mình đi vào trong.
Khả Hân đi vào một đoạn thì thấy những nháng hoa cẩm tú cầu nằm dọc dưới đất. Cô nhặt cánh hoa cẩm tú cầu và đi vào trong. Càng đi sâu vào trong thì cô càng nhặt được nhiều cẩm tú cầu hơn. Và đến gần đu quay. Thì đèn trong khu vui chơi tắt toàn bộ. Khả Hân sợ hãi nhìn xung quanh. Nhưng rồi bảng quảng cáo đối diện với khu vui chơi hiện lên chữ nhấp nháy. Dòng chữ ấy làm cô hoàn toàn bất ngờ, dòng chữ trên bảng đó ghi là Khả Hân, I love you và kèm theo một trái tim.
Khả Hân ngạc nhiên che miệng lại, đèn trong khu vui chơi có điều trở lại. Một bó hoa cẩm tú cầu màu sắc rực rỡ đưa ra trước mặt cô. Cô ngước nhìn chủ nhân của bó hoa ấy và đó là Gia Khanh, anh mỉm cười, 1 nụ cười ấm áp.
– Làm bạn gái anh, em nhé!
Một câu nói, một lời yêu cầu làm cô hoàn toàn bất ngờ. Cô đơ người một hồi lâu rồi mỉm cười, gật đầu nhận hoa. Gia Khang hạnh phúc ôm cô vào lòng. Và thế là valentine năm 24t Khả Hân đã chính thức có gấu.
Khỏi cần nói cũng có thể đoán ra cô đã bao trọn khu vui chơi trong ngày đêm nay. Và mướn luôn bảng quản cáo kia. Đành thôi, biết làm sao được người ta là thiếu gia mà.
Nhưng điều làm cô ngạc nhiên là sao anh lại biết cô thích hoa cẩm tú cầu. Thật sự những lời trong đêm say trong lần đầu tiên anh đưa cô về nhà , cô không nhớ cả chỉ nhớ là anh đưa cô về thôi.
– Anh này!
– Hửmm.
– Sao oppa lại biết em thích hoa cẩm tú cầu.
– Là vì. . . Đó là bí mật.
Nếu giấu được thì nên giấu mãi mãi.
Đến bây giờ anh vẫn thích trêu cô, cô tức giận nhìn anh rồi bỏ đi, anb chạy cô đuổi theo. 2 người đùa giỡn trong khu vui chơi, cùng chơi những trò chơi trong khu vui chơi.
Và 2 người đã bước vào những ngày tháng hạnh phúc khi có nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.