Đọc truyện Nước Mắt Của Mưa (Trò Chơi Định Mệnh Phần 2) – Chương 6: Anh Sai Rồi
Sáng hôm sau Hân mang cái đầu nặng như tảng đá đến tập đoàn, cô lại đến trễ. Cô không biết anh sẽ ra hình phạt gì cho cô đây.
Như mọi khi đi trễ, Hân bước tới cửa phòng. Đứng ở đó, hít sâu vào và đẩy cửa phòng bước vào. Thấy anh đứng bên cửa sổ, cô cuối đầu nói to:Xin lỗi tổng giám đốc, tôi đến trễ.
Cô lấy hết can đảm để nói ra lời đó.
Hân đứng cuối mặt xuống đất mà không dám nhìn thẳng. Khang quay ra lại. Cô đang chờ cơn sóng thần kia tới từ anh nhưng nó lại không đến mà anh chỉ nói:em về chỗ làm việc đi.
Đương nhiên câu đó làm Hân hoàn toàn bất ngờ. Hân thầm nói trong lòng là hôm nay anh uống lộn thuốc gì mà tốt với cô vậy. Nhưng thôi, yên bình rồi ngu gì mà phải chuốc khổ và thân. Và Hân về chỗ làm.
Ê, khoan đã!!!
Lúc. . . . Lúc. . . Lúc nãy cô có nghe nhầm không? anh gọi cô bằng em. Làm gì hôm nay thay đổi 540° vậy? Chỉ có 1 đêm thôi mà thay đổi xưng hô nhanh vậy rồi. Gì vậy, có chuyện gì xảy ra vậy.
Hân xoa xoa thái dương mà mọi chuyện cô nhớ ra nhưng rất mơ hồ. Cô nhớ cô đi thăm bạn cô, rồi ghé par uống rượu, rồi lúc cô say có ai đưa cô về thì phải.
Ai vậy ta???
– Á._ Hân chợt hét lên, Khang đang làm việc nhìn cô.
Cô gục đầu xuống bàn xấu hổ.
Cô nhớ rồi, nhớ tối qua ai đưa cô về rồi. Trời ạ, mất mặt quá đi mà.
Nhưng rồi Hân cũng lấy can đảm, đi lại hỏi anh.
– Tổng. . . Tổng giám đốc.
Anh nhìn cô.
– Tối qua anh đưa tôi về phải không?
Anh gật đầu.
– Tối qua tôi có quậy không?
Hân ngập ngừng hỏi. Ngón tay trên bàn phím lattop của anh bỗng ngừng lại.
– Không quậy lắm.
Vậy là có quậy.
Trời ạ, cô có quậy, vậy cô có nói gì với anh không vậy. Cầu mong là không.
Cô thầm nghĩ.
– Vậy. . . Vậy tôi có nói gì với anh không?_ Hân nói xong lén nhìn sắc mặt của anh.
Khang nhớ lại câu nói tối qua của cô
– Tôi từng có một người bạn rất thân, người bạn ấy rất tốt với tôi. Nhưng bây giờ đã không còn nữa vì. . . Đã qua đời cách đây rất lâu rồi. Mỗi năm, vào ngày này tháng này tôi thường đến viếng mộ bồ ấy và đặt bó hoa trước mộ bồ ấy như thay lời xin lỗi chân thành, lời xin lỗi vì đã không đến kịp trước khi bồ ấy mất.
Khang ngợ hồi lâu thấy không có gì quan trọng nên lắc đầu coi như không có.
Thấy cái lắc đầu của anh, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô đi về chỗ ngồi nhưng. . .
– Lần sau, đừng uống say rồi khóc như vậy nữa.
Lời dặn dò của anh làm cô muốn tìm lổ trốn xuống dưới mãi không dám bò lên.
Cô mang tâm trạng xấu hổ mà làm việc nhưng cũng may công việc khiến cô quên đi xấu hổ.
Tại 1 nơi khác, khi đã là 9h sáng, mọi người đều đã đi làm nhưng những con người trong căn phòng này vẫn còn ngủ.
Những tia nắng vàng rực từ mặt trời chiếu thẳng vào nhưng bị chặn lại bởi lớp rèm màu trắng trước cửa sổ kia.
Người đàn ông, khẽ động đậy, đầu anh vẫn còn nhức do tác dụng phụ của cồn tối qua.
Anh ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường, tay xoa bóp cổ, lúc này anh chợt nhận ra anh khôn mặc áo.
Trước giờ anh ngủ đều mặc áo nhưng sao hôm nay lại không mặc áo.
Cả người anh cứng đờ khi anh nhận ra 1 điều không chỉ áo anh không mặc mà cả người anh gần như nhộng. Tệ hại hơn khi bên cạnh anh còn có 1 cô gái đang ngủ. Cô gái đó không ai khác chính là Kiều Anh. Và tình trạng cô chẳng khác gì anh.
Anh lấy tay vỗ đầu, cố nhớ lại những chuyện tối qua.
Hôm qua khi tan ca xong, anh không về nhà mà ghé par vì tâm trạng anh rất buồn. Anh uống rất nhiều rượu cho giải sầu.
_Flash Back_
Tình trạng của Gia Phúc hôm qua chẳng khác gì Hân, tâm trạng anh rất tệ, và tệ hơn cô gấp ngàn lần.
Anh uống rất nhiều rượu, để rồi anh say, trong đầu anh luôn quanh quẩn hình ảnh mối tình đầu.
Tay trái anh cầm ly rượu, tay phải anh gác hờ lên quầy. Anh nhìn ly rượu, anh bật cười nụ cười chua chát và cay đắng.
Sau trận cười đó thì anh uống cạn ly rượu rồi tới chay rượu.
Người anh bắt đầu say và lý trí dần mất tỉnh táo.
Khi 1 người say thì họ chẳng khác gì kẻ điên, khi anh muốn về nhà thì miệng anh lại nói với tài xế chở anh đến nhà Kiều Anh.
Đến nhà Kiều Anh, thấy anh say xỉn như vậy, trước giờ anh luôn tỉnh táo mà bây giờ lại như vậy.
Tài xế đưa anh vào nhà, lên phòng cô thì đi.
Kiều Anh lắc đầu, cô không biết tại sao hôm nay anh lại say xỉn như vậy.
Cô lại gần anh, nhìn anh.
Gia Phúc nằm trên giường không ngừng gọi 2 chữ Thiên Lam làm lòng cô chùn xuống.
– Thiên Lam anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh là 1 thằng tồi, em đánh anh đi, chửi anh đi._ Anh đột nhiên nhắm tay cô nghẹn ngào nói.
Kiều Anh rút tay ra nhưng bị anh giữ chặt.
– Anh là 1 thằng bạn trai tồi tệ, hôm nay là đám giỗ của em mà anh chẳng thể làm gì cho em. Em mất 4 năm rồi mà tới bây giờ anh vẫn không biết mộ em ở đâu. Ngay cả thắp cho em 1 nén nhan cũng không được. Anh là 1 tên tồi, anh là 1 tên tồi._ Gia Phúc không ngừng đánh mạnh vào lòng ngực của anh.
– Gia Phúc._ Kiều Anh cuối cùng đã bật khóc. Không biết cô đang khóc về điều gì.
– Thiên Lam, anh yêu nhiều lắm. Anh nhớ em lắm, 4 năm qua em đã đi đâu, tại sao em lại bỏ anh ở đây 1 mình như thế hả Thiên Lam._ Gia Phúc cũng rơi nước mắt.
Ý thức về bản thân của Phúc giờ chỉ là con số không.
– Gia Phúc, em là Kiều Anh chứ không phải Thiên làm._ Cô bật khóc muốn anh tỉnh táo lại, không muốn thấy anh như vậy nữa.
– Thiên Lam anh xin lỗi, hãy tha thứ cho anh. Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi.
Gia Phúc ôm chầm lấy cô.
– Em luôn tha thứ cho anh dù anh như thế nào._ Kiều Anh không ngừng khóc.
Gia Phúc nhìn cô, anh lau nước mắt cho cô, đặt lên môi cô 1 nụ hôn sâu và tiến đến những chuyện khác.
_End Flash Back_
Gia Phúc hối hận vì đêm qua nếu như anh không say thì sẽ không mất đi lí trí như tối qua và không xảy ra chuyện như thế.
Trong lúc Kiều Anh chưa tỉnh, anh xuống giường, mặc quần áo và rời khỏi đó.
Anh vừa rời khỏi phòng đôi mắt Kiều Anh khẽ mở. Thật sự thì cô đã dậy từ lúc anh thức giấc.
“Phúc, tối qua là em nhưng thân xác là cô ta. Nếu như Thiên Lam của anh còn sống thì anh sẽ giải thich sau với Thiên Lam về chuyện này”.
Một ngày trôi qua rất nhanh mới đó đã chiều, Hân sực nhớ ra cô có chuyện muốn nói với anh.
Cô đứng dậy, đi tới trước bàn Khang, khẽ gọi giám đốc, Khang ngước mắt lên nhìn cô.
– Cho tôi xin nghỉ vài ngày về nhà mẹ được không?
Khang im lặng nhìn cô 1 lúc rồi cũng gật đầu.
Cô thở phào nhõm.
Cô tan ca về nhà.
Hôm sau, sau khi chuẩn bị quần áo và mọi thứ đã xong, cô ra trước cửa, khoá cửa lại.
– Chị Hân._ Kiều Anh gọi cô vậy mà cô lại nghe ra chất giọng ấm áp, dịu dàng của Thiên Lam cất tiếng gọi cô.
Cô quay sang nhìn Kiều Anh ở nhà bên.
– Chị về quê à! vậy, chị em mình về chung._ Kiều Anh nở 1 nụ cười dịu dàng với Hân.
“- Bồ về nhà à! Đúng lúc mình đi đến tiệm tạp hoá nhà bồ mua ít đồ, vậy tụi mình về chung”.
Hân cố bắt lí trí tỉnh táo lại, những năm gần đây Kiều Anh ăn nói thay đổi và cách ăn mặc cũng thế.
Từ điệu bộ, giọng nói, cách cười, style, tất cả đều giống Lam. Kiều Anh những năm gần đây cũng rất thân với Hân nhưng chỉ có mình cô còn Hân thì luôn lạnh lùng và đề phòng.
– Ngoại cô có chuyện gì sao?_ Hân lạnh lùng hỏi.
– Dạ không! Là cô Thúy bị bệnh, chẳng phải chị đã biết rồi sao?_ Kiều Anh ngây ngô nhìn cô.
– Không! Vậy thì đi chung._ Câu trả lời vô cảm của Hân.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì vừa lúc nãy môi Hân hơi cong điều đó dự báo một âm mưu ác độc sẽ được thực hiện vào sắp tới.