Đọc truyện Nước Mắt Của Mưa (Trò Chơi Định Mệnh Phần 2) – Chương 5: Tình Bạn Ngày Ấy, Nỗi Đau Hôm Nay
Mỗi lần đến đây đều vậy. Cô không thể tự chủ được cảm xúc bản thân nên đây là lí do mấy năm qua cô rất ít đến đây. Số lần cô đến đây chỉ đếm trên đầu ngón tay. Không phải vì cô bận việc học hay chuyện cá nhân rồi quên đi bạn bè mà là vì tình trạng sức khoẻ không cho cô đến.
Khi đến đây trở về thì cô khóc không ngừng, khóc không phải thành tiếng mà im lặng kìm nén, dù kìm nén cách mấy nước mắt vẫn ra. Bởi người bạn trước mặt là 1 người rất tốt với cô, cùng cô chia sẻ hết những chuyện buồn vui. Cùng cười và cùng khóc với cô, đến khi có bạn trai thì người bạn ấy vẫn không bỏ cô, vẫn có mặt những khi cô cần. Một người bạn tốt như thế, tuyệt vời như thế thật sự rất khó tìm.
Nhưng bây giờ đã không còn nữa, chỉ còn trước mặt cô là tấm bia một hình người con gái với nụ cười rất đẹp và tên cô cùng với năm sinh, năm mất.
Hôm nay là ngày giỗ của bạn Hân sau 4 năm qua đời. Những khi đến ngày này, tháng này thì Hân vẫn đến đây viếng thăm và đặt bó hoa cẩm tú cầu xanh mướt trước tấm bia ấy.
Hân đứng nhìn người bạn thân cô hồi lâu, rồi lau nước mắt và nói.
– Thiên Lam, tới sẽ trả thù cho bồ, tớ sẽ bắt họ phải trả giá gấp đôi về cái chết của bồ.
Hân đeo kính đen lên, rời khỏi ngọn đồi này, và một ký ức được nhớ lại.
_Flash Back_
4 năm trước
Tại một nhà hàng chuyên bán đồ ngọt, tại lầu 2, ven cửa sổ có một chiếc bàn đặt sát bên đó. 2 cô nữ sinh cấp 3 đang ăn kem và trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
– Này Lam, bồ có định hướng cho ước mơ của bồ chưa?
– Có, ước mơ của mình đơn giản lắm, mình chỉ muốn, sau này ra trường, học hết đại học về lấy chồng, làm một người vợ tốt, người mẹ hiền._ Lam chống tay lên càm mơ mộng nói.
Đúng thật là ước mơ rất giản dị, rất ngây thơ của một cô gái 18 tuổi.
Hân nhìn cô bạn mình mơ mộng nói về ước mơ cũng như định hướng tương lai của mình thì chề môi, chê ra mặt.
– Ước mơ tầm thường.
– Dám chê ước mơ của mình, vậy bồ nói thử ước mơ của bồ xem?_ Thiên Lam hỏi Khả Hân.
– Ước mơ của mình hả? Sau khi ra trường mình sẽ kím một việc làm thật nhiều tiền để trở thành nữ cường nhân tự lo cho bản thân và chăm sóc cha mẹ tới già.
Khả Hân cũng chống tay lên càm nói nhưng không mơ mộng. Ước mơ của cô có hoài bão, có tham vọng nhưng không xấu, không đơn giản mà rất thực tế. Một ước mơ thực tế của cô gái 18 ở thế kỷ XXI.
– Định không lấy chồng sau mà nói vậy?
– Không, bọn đàn ông, con trai chẳng có ai tốt cả!
– Thôi đi cô nương, đừng nói sớm, lỡ sau này thương anh nào rồi thì lúc đó đừng nói đàn ông tốt nhen. Với lại chưa chắc gì đàn ông, con trai nào cũng xấu, có người tốt vậy. Điển hình như anh Gia Phúc của mình nè._ Thiên Lam nói một vòng lớn cũng trở về khen bạn trai cô là số một.
– Chet_ Khả Hân nhìn Thiên Lam nhưng lát sau cũng bật cười.
_End Flash Back_
Khép lại quá khứ, trở lại hiện tại là một nơi đầy những ánh đèn nhưng lại mập mờ trong đêm. Những tiếng nhạc disco sôi động phá vỡ không gian yên tĩnh của đêm ở nơi đây.
Hân nằm dài bên quần rượu với trên tay là ly rượu uýt-ki. Bên phải là vỏ của 2 chai uýt-ki vừa mới uống. Miệng lẩm nhẩm nói gì đó trong họng.
Khang cũng đúng lúc đến đây chơi cùng bạn bè, bước vào thì đập vào mắt anh đầu tiên là hình ảnh Hân nằm dài bên quầy rượu, trên tay cầm 1 ly rượu uýt-ki.
Không cần suy nghĩ, anh bỏ đám bạn mà tới chỗ Hân.. Thấyanh tới, Hân cố ngồi dậy và kêu oppa uống rượu chung với cô.
Khang lấy ly rượu trên tay cô ra và nói:về thôi, em say rồi.
Nhưng có bao giờ người xỉn thừa nhận mình say đâu trừ khi qua cơn say họ mới biết mình đã uống say đến cỡ nào.
Hân, đẩy anh ra, đứng dậy, bế xế, suýt nữa ngã nhưng may anh đỡ kịp. Do say, Hân không để ý cách xưng hô của Khang hôm nay khác hoàn toàn. Chỉ một buổi chiều mà đã thay đổi hoàn toàn cách xưng hô.
– Tránh ra đi, đàn ông mấy người chẳng ai tốt cả._ Nhưng cô vẫn đẩy ra mà không chịu ở yên trong anh.
Hân bước từng bước bế xế như trẻ mới chập chững biết đi ra khỏi quán, anh đuổi theo.
Hân đi bộ, ra khỏi quán không xa dừng lại 1 góc cây và nôn. Khi cô nôn xong thì một chiếc khăn giấy và 1 chai nước suối đưa ra trước mặt cô. Cô nhìn anh rồi đi như thay lời muốn nói là không cần.
Cô đi giữa đường thì lại chật chân do mang giày quá à lại đi chập chững như trẻ như thế.
Hân ngồi bẹt xuống đất, đứng dậy nhưng không được, tức quá cô tháo giày đang mang ra và ném bỏ đi nơi khác. Thấy vậy anh bước lại. Khom người ý muốn bảo cô lên anh cõng, Hân nhìn lâu, do dự 1 lúc rồi cũng lên. Hân được anh cõng bộ về nhà.
Suốt quãng đường, Hân đều im lặng đến khi qua một tiệm hoa cô bắt đầu hỏi.
– Anh thích bông gì nhất? Anh thích nói vì ý nghĩa hay vì hình dáng và màu sắc?
Khang im lặng vì anh thật sự không hề thích loài hoa nào cả.
Nhưng không cần đợi anh trả lời, cô đã nói tiếp.
– Tôi thích hoa cẩm tú cầu. Không phải vì màu sắc hoa đẹp hay đa sắc rực rỡ mà vì ý nghĩa của nó. Cẩm Tú Cầu tượng trưng ột lời xin lỗi chân thành và một tình bạn trong sáng, đẹp._ Cô nói đến đây đã nghẹn ngào.
Khang vẫn im lặng, lắng nghe Hân nói.
– Tôi từng có một người bạn rất thân, người bạn ấy rất tốt với tôi. Nhưng bây giờ đã không còn nữa vì. . . Đã qua đời cách đây rất lâu rồi. Mỗi năm, vào ngày này tháng này tôi thường đến viếng mộ bồ ấy và đặt bó hoa trước mộ bồ ấy như thay lời xin lỗi chân thành, lời xin lỗi vì đã không đến kịp trước khi bồ ấy mất.
Hân nói đến đây thì không nói nữa mà úp mặt vào lưng anh mà khóc. Khóc đến nỗi, cô ngủ quên trên vai anh từ lúc nào không hay.
Khang đưa cô về tận tới nhà, đưa lên tận tới phòng. Đặt cô nằm xuống giường, đắp chăn, rồi nhìn khóm hoa Cẩm Tú Cầu ở bên nhà và thầm nói:nếu em thích cẩm tú cầu thì tôi sẽ vì em mà bắt đầu thích nó.
Và Khang quay lưng vừa lúc anh quay lưng thì khung hình trên bàn nằm úp xuống 1 tiếp cộp. Khang đi lại, dựng khung hình đó lên xem và thấy 2 cô gái trong hình có nụ cười rất tươi. 1 người là Hân, người còn lại là bạn Hân. Bạn Hân làm cho anh có cảm giác, làm sao quen quá vậy, dường như đã gặp ở đâu rồi thì phải nhưng nhất thời lại không nhớ ra.