Đọc truyện Nước Mắt Của Mưa (Trò Chơi Định Mệnh Phần 2) – Chương 4: Đáp Trả “ân Tình”
Trải qua 1 tuần kinh khủng của công việc văn phòng mà Gia Khang dành cho Khả Hân thì cuối tuần cô cũng được 1 ngày nghỉ.
Và ngày nghỉ của cô là ở nhà ngủ trưa cho đến 9h sáng, rồi dậy ăn sáng và dành cả ngày dạo phố mua sắm.
Cũng gần tới sinh nhật của anh cô rồi nên mục tiêu đầu tiên cô ghé là khu mua sắm dành cho nam.
Cô đến khu trang sức, nhìn các kiểu đồng hồ trưng trong tủ, cuối cùng cô cũng lựa ra 1 kiểu.
– Lấy cho tôi kiểu này._ Không chỉ 1 mình giọng cô mà có cả 1 giọng nam khác vang lên.
Cô quay qua nhìn người nam đó, người nam đó cũng nhìn cô.
Oan gia gặp mặt.
– Lấy cho tôi chiếc đồng hồ đó._ Khả Hân nói với nhân viên.
– Lấy cho tôi chiếc đó._ Người nam cạnh tranh mua cho với Hân không ai khác chính là Khang.
– Xin lỗi 2 vị, đây là loại mới và đặc biệt nên chỉ có duy nhất 1 cái._ Nhân viên bị 2 người làm khó xử.
– Tôi đến trước nên gói lại cho tôi._ Khả Hân lên tiếng giành.
– Tôi cũng đến trước._ Khang cũng không nhường.
Khả Hân nói anh không phải đàn ông, cũng không phải con trai nên mời không nhường cô.
Nghe vậy Khang cũng không vừa mà đáp lại, anh nói bởi cô không phải là con gái hay phụ nữ nên anh mới không nhường, anh còn nói nếu cô nhu mì như nhân viên đang bán hàng này thì anh đã nhường từ lâu.
Nghe lời khen của Khang, nhân viên bán hàng khẽ đỏ mặt vì ngượng. Khả Hân cũng vậy nhưng là tức giận.
Bỗng quản lí của khu mua sắm đó đến kiểm tra và. . .
– Oh! Giám đốc Khang, rất vui khi cậu đến đây mua đồ._ Tên quản lí đó đến bắt tay với Gia Khang, một linh cảm không tốt về chuyện mua chiếc đồng hồ dành cho Hân.
– Anh là. . ._ Khang mơ hồ nhìn người đàn ông đó
– Tôi là trưởng phòng của công ty CS đây?
Lúc này Khang mới nhớ ra, lúc đầu anh hơi hờ hững nhưng lúc sau trong đầu anh hiện ra 1 âm mưu chọc tức Khả Hân.
Anh giả bộ hỏi cái người quản lí đó còn loại đồng hồ nào như vậy không. Quản lí nói không.
Đồ cáo già!
Đó là câu mà Hân thầm chửi trong lòng vì chẳng phải lúc nãy nhân viên đã nói hết rồi giờ còn hỏi vậy. Con biết diễn biến tiếp theo là tên quản lí kia vì quen biết mà bán chiếc đồng hồ đeo tay duy nhất cho Khang mà không bán cho cô.
Thế nhưng!
Sự thật đúng là như vậy (-_-°).
Hân tức giận bỏ qua chỗ khác mua đồ làm quà cho anh cô.
Cô đến chỗ bán nước hoa dành cho nam. Anh cô cũng làm văn phòng và hay giao tiếp với đối tác cả ngày nên hay sử dụng nước hoa để bớt đi mùi hôi cơ thể. Và anh cũng hay xài nước hoa.
Cô không cần thử, mà lại thẳng quần hỏi nhân viên loại cô cần mua.
Rất may là tối qua cô dự cảm được nên đã tìm hiểu trên mạng về loại nước hoa đó và đến mua.
Nhân viên đưa túi đựng nước hoa cho cô, cô đưa thẻ cho nhân viên và đợi thanh toán tiền.
Trùng hợp là Khang cũng đến quầy nước hoa, anh lại hỏi nhân viên thứ 2 về loại nước hoa anh cần mua.
– Xin lỗi qúy khách, chỉ còn 1 lọ duy nhất nhưng khách hàng nữ này đã mua rồi._ Nhân viên nói
Đúng lúc Hân vừa tính tiền xong, cô cầm thẻ và chào với Khang nói với anh 3 chữ đi trước nhé. Rồi thong thả bước đi.
Hân vào 1 tiệm cà phê, trong tiệm cà phê này có bán cả những món bánh ngọt. Đây là nơi mà cô hay đến.
Cô ngôi vào chiếc bàn cũ ở lầu hay gần cửa sổ.
Mỗi khi đến đây cô đều ngồi ở bàn này, từ cấp 3 cho tới giờ.
May thay, khi cửa tiệm này không thay đổi cách bố trí trong quán và diện mạo quán mà vẫn giữ nguyên như vậy đã gần 10 năm nay.
Cô còn nhớ mỗi khi cô đến đây đều đến chung với 1 người bạn nhưng bây giờ chỉ còn mình cô.
_Flash Back_
– Tuệ Nhi, bồ ăn gì để mình gọi hôm nay mình khao._ Cô gái xinh đẹp ngồi ghế đối diện cô nói.
– Wow! Hôm nay trời mưa hay sao mà Thiên Lam hào phóng quá ta._ Hân mỉm cười, nụ cười trong sáng ngây thơ và trêu chọc cô bạn thân của mình.
– Bình thường mình cũng hào phóng lắm mà._ Thiên Lam chu mỏ nói
– Keo hơn cả keo dán chuột._ Khả Hân cũng chu mỏ nhái lại điệu bộ của cô bạn mình.
Thiên Lam tay đang cầm menu sẵn đứng dậy nện vài cái vào người Khả Hân, tuy vậy nhưng lại là kỷ niệm vui của 2 người.
_End Flash Back_
Khả Hân chóng tay lên càm, mỉm cười dịu dàng khi nhớ lại quá khứ hạnh phúc kia.
Không biết Gia Khang đến từ lúc nào nhưng nãy giờ anh gọi cô, cô không lên tiếng.
Cô nhìn anh, bày tay anh đưa qua đưa lại trước mắt cô như đang thôi miên cô.
Cô bất thình lình hả miệng ngoạm vào tay anh, anh la lên vì đau. Cả quán nhìn họ.
Hân thả ra, nhíu mày nhìn anh.
Cô nói anh là âm hồn hay gì mà cứ ám cô hoài vậy, cô còn nói chẳng phải tháng 7 năm trước cô đã cúng anh thức ăn và giấy tiền vàng bạc rồi sao.
– Cô nghĩ tôi là cưu hồn hay gì mà nói vậy?_ Khang nhíu mày khi nghe cô nói vậy.
– Oh! Anh ý thức được bản thân là gì luôn sao?_ Hân che miệng giả vờ bất ngờ khi nghe anh nói vậy.
– Cô. . .
Đột nhiên Khả Hân nhận ra chỗ Gia Khang đang ngồi, mặt cô tối sầm lại và lạnh giống nói với anh biến, chỗ đó không thích hợp cho đàn ông mấy người ngồi.
Nghe từ biến chạm vào từ lòng tự ái của đàn ông, anh liền chòm dậy, gần người cô kêu cô lặp lại từ vừa rồi cho anh.
– Đi khỏi đây ngay, nếu không tôi sẽ cho anh bẽ mặt tại đây._ Cô ngước mắt, cương nghị nhìn anh.
Làm Khang ngây người, Khả Hân bây giờ và Khả Hân thường ngày như 1 con người khác.
Qua camera ẩn người đàn ônh đang nhìn vào màn hình khẽ nói chỉ có cô ấy mới ngồi vào vị trí đó.
Ở đây thì họ vẫn nhìn nhau một ánh mắt vô cảm, 1 ánh mắt ngạc nhiên.
Nhưng Khang cứng đầu không đi buột Hân giở trò.
– Ahhhh! Đồ biến thái._ Giọng Hân trở lại thường ngày, thái độ cũng trở lại.
Nhưng câu nói của cô làm cả quán nhìn Khang.
Bảo bệ đi tới, Hân giả bộ sợ sệch nói Khang xàm sở cô.
Mặt cô ngố thẳng ra, anh lấy tay chỉ vào mặt mình.
Bảo vệ liền tiễn anh ra khỏi quán.
Những đi đường qua lại nhìn anh, họ xì xầm khi gương mặt đẹp trai bị tống ra khỏi quán.
Đó là trận bẽ mặt lớn nhất trong đời của anh.
Điện thoại anh đổ chuông, anh xem. Đó là 1 cuộc video call từ Hân. Anh nhắc máy.
– Sếp à! Ai bảo anh cứng đầu làm gì._ Hân chu mỏ trêu tức anh.
– Cô vì 1 chỗ ngôi mà làm vậy với tôi._ Khang nghiến răng nhìn vào màn
hình.
– Đó là đáp trả ân tình mà tuần qua anh dành cho tôi thôi, nhưng đó chỉ là nhẹ._ Hân nở nụ cười đắc thắng.
. . .
Khang mang bộ dạng tức giận về nhà, Gia Phúc trên lầu đi xuống.
– Khang em về đúng lúc lắm, anh định đem túi này qua cho Kiều Anh. Nhưng giờ có chuyện gấp rồi, đem qua cho cô ấy dùm anh.
Phúc đi lại đưa cho Khang túi đồ, Khang chưa kịp trả lời thì anh đã đi.
Anh không còn cách nào đành thở dài chấp nhận.
Anh lái xe đến nhà Kiều Anh.
Hân đang tưới cây xung quanh nhà vào buổi chiều, thấy anh đến môi cô cong lên.
Do nhà Kiều anh, sát bên nhà cô nên khi anh nhấn chuông, cô cầm vòi nước phun Khang, làm cả người anh ướt mà không kịp né.
– Ah! Xin lỗi._ Hân che miệng cưởi.
– Cô giỡn với tôi._ Khang nghiến răng.
– Không có, tôi thật sự lỡ trúng, xin lỗi tôi vô ý quá._ Hân giả vờ ngốc.
Kiều Anh từ trong nhà đi ra. Thấy Khang ướt nhẹp cô không hiểu chuyện gì xảy ra, cô hỏi.
Khang không nói đưa chỉ đưa cho Kiều Anh túi đồ rồi đi thẳng vào nhà Hân.
Do Hân không khoá cổng nên anh vào dễ dàng.
Linh cảm không tốt nên cô lùi bước khi thấy Khang.
Khang giựt vòi nước trong tay cô. Quay vòi lại tưới vào người cô, khiến cả người cô ướt.
Cô lấy vòi nước còn lại ở dưới nước tưới vào người cô.
2 người như 2 đứa trẻ nghịch 2 vòi nước.
Dưới ánh nắng chiều xen qua những phiến lá là những tia nắng vàng cam ấm áp đầy lãng mạn.
Những giọt nước tung toé từ vòi bay lên không trung, vào con đường ánh sáng vàng cam kia tạo thành những hạt tinh thể nhỏ lấp lánh trong ánh hoàng hôn của buổi chiều.
Kiều Anh khẽ cười nụ cười dịu dàng khi thấy chị họ cô và Khang đùa vui như vậy. Đã lâu lắm rồi cô chưa thấy Khả Hân vui như thế.
tớ mong Khang sẽ là người mang lại hạnh phúc cho bồ
Trong không trung đâu đó vang lên 1 giọng nữ đầy dịu dàng ấm áp.
Nhưng giọng nói ấy không ai có thể nghe được trừ chính bản thân cô.
. . .
1 ngày chủ nhật vui vẻ đã qua, trở lại ngày thứ 2 đầu tuần, số công việc chồng chất đang chờ đợi họ.
Cộp. . . .cộp. . . Cộp.
Tiếng giày cao gót gấp gút vang lên từ đại sảng đến tầng 24.
Vẫn là dáng người thanh mảnh, hối hả đó vì. . .
– Trễ 15 trừ 300.000 vào tiền lương tháng.
Khang xoay người, nở nụ cười xảo nguyệt nhìn cô.
Cô không thể nói gì thêm ngoài việc cuối đầu, thở dài. Sao cải anh được, thật sự 95% là cô sai.
Anh bảo cô đi xuống phòng nhân sự tìm hồ sơ cho anh. Cô nghe lời và ngoan ngoãn xuống phòng nhân sự.
– Em thật sự là thích Khả Hân rồi.
Gia Phúc từ bên ngoài đi vào, Khang khá ngạc nhiên. Anh hỏi “anh biết hết rồi sao?” Thì Gia Phúc gật đầu.
Nhưng Khang chối
– Là vì anh, nếu không vì anh em đã đuổi cô ta như các cô gái khác.
– Hay là em đang lừa gạt bản thân mình. Gia Khang, tôi là anh cậu thừa biết cậu nghĩ gì. Khả Hân rất tốt, lo mà giữ em ấy, đừng để mất rồi mới nhận ra thì muộn. . . Rồi.
Anh đang nói giữ chừng thì khựng lại, anh đang dạy Khang tại sao lại giống đang dạy bản thân anh như thế.
Anh khẽ thở dài rồi lắc đầu.
Anh ở lại công ty không lâu thì lại rời khỏi công ty, trên đường về. Anh mở điện thoại ra, trong điện thoại là hình anh đang ôm 1 cô gái xinh đẹp, cả 2 đều nở 1 nụ cười rất tươi.
“Anh xin lỗi, đến giờ này anh vẫn không quên được em”.
Tay anh lướt trên điện thoại hình gương mặt cô gái, ngón tay anh nhẹ nhàng như không nỡ làm trầy xước 1 vết nào trên bề mặt điện thoại.
“Ngày mai là ngày giỗ của em, anh rất muốn thắp cho em một nén nhan hay đặt hoa trước mộ em. Nhưng anh là 1 tên tệ hại cả mộ em anh lại không biết ở đâu nên không thể làm điều đó”.
1 chiếc điện thoại khác vang chuông. Anh lấy nó trong túi ra và nghe máy.
Không ai biết anh vẫn còn sử dụng chiếc điện thoại có tấm hình cô gái kia cả. Họ chỉ biết duy nhất là chiếc điện thoại anh đang nói chuyện.
Và trong chiếc điện thoại cũ kia, cất giấu tất cả con người của anh trong đó cả những bí mật của mấy năm qua. Một bí mật khiến người khác phải đau lòng khi thấy nó.