Đọc truyện Nước Mắt Của Mưa (Trò Chơi Định Mệnh Phần 2) – Chương 3: Đày
Reng. . . Reng. . . Reng. . .
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hân giơ tay lên đầu giường với lấy nó, nghe máy với con mắt nhắm híp
– Alo._ Giọng cô say ngủ.
– Giờ này là giờ nào rồi mà cô vẫn còn ngủ._ Giọng nam trong điện thoại bực bội làm cô tỉnh giấc.
Cô ngồi bật dậy, xem đồng hồ thấy 8h30. Trong lòng không khỏi vang lên câu:thôi chết, trễ giờ mất rồi. Như super man, cô lao nhanh vào phòng tắm vệ sing cá nhân, thay đồ rồi vội vàng đến tập đoàn làm việc.
Taxi vừa dừng lại trước tập đoàn cô vội trả tiền và phóng lên tầng cao nhất.
Cô mở vội vàng cửa, chạy vào gục đầu xin lỗi vì tội đi trễ hơn 2h.
– Là em sao?
Nghe giọng quen thuộc, cô ngước mặt lên nhìn, à thì ra là bạn trai của Kiều Anh, cô em họ cô.
– Anh, anh quen cô ta sao?_ Gia Khang tò mò hỏi.
– Ừ, em ấy là chị họ của Kiều Anh, bạn gái anh cũng là chị dâu tương lai của em._ Gia Phúc giới thiệu cho Gia Khang nghe.
Nghe 4 chữ chị dâu tương lai thì một nụ cười lạnh vang lên trong 1 góc bóng tối nào đó.
– Thì ra là người quen, hôm nay sẽ tha cho cô nhưng không có lần sau nhé!_ Gia Khang nể mặt anh trai nên không trừ lương và đuổi việc Qri.
Qri bây giờ mới được thở phào nhẹ nhõm.
Woo Bin ở tập đoàn trò chuyện với Khang một lúc rồi cũng về. Khang ra tiễn anh một đoạn rồi vào. Sắc mặt Khang thay đổi trở lại như thường ngày không còn thân thiện như lúc nãy.
– Hôm nay là ngày thứ 2 cô đi trễ, nhận việc 2 ngày mà cô đi trễ hết 2 ngày, cô xem tập đoàn này là khu vui chơi, cô muốn đi giờ nào thì đi hả.
Đúng là con người 2 mặt, lúc nãy mới mỉm cười xí xoá cho cô, giờ nói như tát nước lạnh vào mặt.
– Chẳng phải lúc nãy anh nói bỏ qua cho tôi rồi sao?
Có trời mới biết Hân đang nhịn Khang đến mức nào. Mang tiếng làm thư kí cho anh nên cô phải nhịn, vì đồng lương, chém cơm nên cô mới nhịn nếu không đừng mong cô trả lời bình thường như bây giờ với anh.
– Lúc nãy là có anh tôi, tôi chỉ nói vậy thôi. Trễ 2h trừ 2 tháng lương._ Khang lạnh lùng đáp rồi quay lưng đi ra khỏi phòng. Lúc anh quay lưng đi Hân tháo giày ra tính ném vào đầu anh từ đằng sau nhưng Khang đột nhiên quay lại, khiến cô phải giấu chiếc giày sau lưng và cố đứng và giữ thân bằng 1 chân.
– À! Đúng rồi, cô lấy sấp hồ sơ trên bàn đi theo tôi ký hợp đồng.
Khang dặn dò rồi lại quay lưng đi tiếp. Hân thở phào, rất may là anh không chú ý nếu không cô mệt rồi.
Khả Hân mang giày vào, lấy hồ sơ trên bàn rồi chạy theo Gia Khang để kí hợp đồng.
– Hợp tác vui vẻ, tôi mong tập đoàn chúng ta có thể cùng nhau phát triển._ Gia Khang cùng với Hân đứnh dậy, Gia Khang mỉm cười bắt tay với đối tác. Đối tác cũng mỉm cười.
Và hợp đồng kí thành công tốt đẹp, khi kí xong thì trời cũng đã tối rồi. Khang và Hân rời khỏi nhà hàng, rời khỏi nhà hàng Hân mới bắt đầu chề môi. Cô nói Khang chọn nhầm nghề rồi, nói anh nên chọn nghề làm diễn viên thích hợp hơn là nghề kinh doanh bởi khi anh diễn rất thật, không thể nhặt ra 1 hạt sạn nào trong diễn xuất của anh cả.
Nghe cô nói vậy Khang không nói gì chỉ cười vì anh cũng là 1 nghệ sĩ nhưng vì ước mơ không được cha mẹ anh chấp nhận nên anh mới trở lại quản lí tập đoàn này đây.
Mà hình như lúc anh bị bọn vệ sĩ bắt thì lúc đó có sự tiếp tay Qri thì phải??? Dù anh biết nhưng không chắc lúc đó cô có chỉ hay không?
– Là cô chỉ chỗ trốn của tôi trong nhà hàng Pháp đúng không?_ 2 người đang im lặng đi thì anh chợt hỏi.
– Ah, để tôi đón taxi về, giờ cũng trễ rồi._ Hân chuyển qua chuyện khác như không muốn nhắc lại, như vậy chẳng khác nào cô tự thừa nhận là cô chỉ.
Thấy cô né tránh mà đi như trốn chạy, anh thấy không giận mà bật cười. Cô đi luống cuống giữa chừng 1 tiếng rắc vang lên. Cả người cô ngã xuống đất. Thấy vậy anh đi lại.
– Cô bị gì vậy?
Hân cầm chiếc giày cao gót bị gãy gót lên xem rồi nhìn chân cô, cô không khỏi than trời sao số cô nhọ vậy.
– Tôi không sao?_ Cô cố đứng dậy nhưng chân cô không cho phép điều đó làm cả người cô ngã nhào vào anh.
Anh đỡ cô.
– Bị chật chân còn nói không gì! Lên đi._ Khang khom người xuống. Cô tròn xoe mắt nhìn.
– Còn không lên?_ Anh nhăn mặt.
– Àh._ Cô leo lên, ôm cổ anh và anh cổng cô về nhà.
Suốt quãng đường về nhà, cả 2 đều im lặng, đơn giản vì họ không biết nói với nhau điều gì. Chắc có lẽ là vị cảm giác xa lạ nào đó trong tim họ không cho họ nói.
Chỉ mới biết nhau mấy ngày mà trong tim xuất hiện 1 cảm giác xa lạ thì 1 điều vô lí nhưng với họ thì không phải vậy, chắc vì kiếp trước họ đã là của nhau và nợ nhau 1 thứ gì đó nên kiếp này họ phải trả lại cho nhau.
Ngày hôm sau, không biết động lực gì mà Hân tức sớm, đến công ty khiến Khang ngạc nhiên nhìn cô. Nhưng cái sự ngạc nhiên chỉ trong chốc lát thì biến mất và một âm mưa độc ác hiện ra trong đầu anh.
– Thư kí Hân!
Nghe tiếng gọi từ tổng giám đốc thân thương Hân đứng dậy đi lại, anh đưa cho cô 1 tập tài liệu, bảo cô đi photo cho anh. Và cô ôm tập tài liệu đó xuống lầu 20 photo cho anh.
Từ lâu 20 trở về cô đặt tài liệu nhẹ nhàng xuống bàn cho anh, đừng thấy biểu hiện dịu dàng đó mà nghĩ là Hân nhà ta đã được thuần phục đâu nhé. Chỉ là cô vì chén cơm qua ngày nên nhẫn nhịn chịu đựng thôi. Nhưng mọi chuyện chưa dừng tới đó. Cô về bàn ngồi, vừa ngồi xuống thì . . .
– Thư kí Hân!
Cô lại đứng dậy, đi tới chỗ anh và anh bảo cô pha cho anh một tách cafe đen không đường, không đá. Anh nói mà đôi mất vẫn dán vào màn hình làm việc, tập trung 1 cách không còn gì tập trung hơn.
Nhưng . . . câu nói vừa rồi của anh hơi có vấn đề. Hân đơ mặt ra khi nghe câu đó, cứ tưởng là cô nghe lầm nên cô vẫn đứng đó chưa đi làm. Không nghe tiếng gót giày anh ngẩn mặt lên nhìn cô và hỏi có vấn đề gì à! thì Hân lắc đầu và đi. Cô vừa đi vừa nói chuyện 1 mình =_=.
Tại sao cô lại ngốc như thế cơ chứ, anh ta là người bất bình thường cơ mà, mà người không bình thường có bao giờ uống thức uống giống người bình thường đâu mà cô lại nghĩ là mình nghe lầm. Haizz, cô đang lo lắng là làm việc chung với người như vậy thì chắc bệnh viện tâm thần không còn xa đối với cô nữa. Đúng là ngày đó không xa nữa.
Cạch . . .
Hân lại nhẹ nhàng đặt tác cafe xuống, rồi đi về chỗ. Khang cầm tách cafe lên uống 1 ngụm thì anh ho sặc sụa.
– Đây là cafe loại gì đây? Không đường đã đành, giờ cả không đá. Cô biết pha cafe không vậy?
Khang cầm cafe lên nhìn tách cafe và chất lỏng màu nâu đen trong đó.
– Chẳng phải anh kêu tôi pha như vậy sao?
– Tôi bảo cô như vậy hồi nào? Tôi có bao giờ uống cafe như vậy đâu?
Hân độn mặt ra khi nghe câu đó.
Tráo trở, Trần Gia Khang anh đúng là đồ tráo trở.
Hân thầm chửi anh trong lầm. Và một mệnh lệnh mới đưa ra là anh kêu cô pha cho anh tách cafe khác. Lần này rút kinh nghiệm, cô hỏi kĩ và anh nói pha nhưng bình thường được rồi, thế là cô cầm tách cafe ra khỏi phòng. 5 phút sao cô trở lại, đặt tách cafe xuống bàn. Anh nhìn tách cafe rồi nói.
– Hôm nay cô bị sao vậy? Tôi bảo cô pha cafe sữa mà, sao cô lại pha cafe đen.
– Lúc nãy anh vừa nói. . .
– Tôi không hề nói! cô pha lại tách cafe sữa khác cho tôi.
Hân chưa nói hết câu thì Gia Khang đã nhảy vào khiến cô phải nuốt nửa câu còn lại trở vào trong. Và từ vâng được thoát ra trong khẽ răng của cô. Những bước chân nặng nề bước ra khỏi căn phòng.
5 phút sau
Cạch . . .
1 tách cafe sữa được đặt xuống, lực tay hơi mạnh nên tí nữa là cafe sữa trong tách đổ ra ngoài nhưng. . .
– Chưa hết đâu, cô photo cho tôi bản này.
Bịch . . .
– photo cho tôi thêm cái này
Cô đi xuống lầu 20 trở về vừa để xuống thì. . .
– À quên, còn bản này chưa photo.
Lần thứ 2 trở lên.
– À còn bản này nữa
Lần thứ 3
– Cái này nữa
Lần thứ 4
– Còn bản này nữa, hôm nay mình sao vậy nè! sao lại quên hoài vậy_ Khang tặc lưỡi và xoa thái dương.
Hân đứng nhìn anh diễn kịch bằng nửa đôi mắt, cô nhếch mép cười. Đúng là chơi cô mà.
– Này! Trần Gia Khang, anh còn bao nhiêu tài liệu chưa photo thì đưa ra hết một lượt để tôi làm luôn đi, đừng đợi tôi đi pho 1 cái rồi lên đưa cái khác nữa.
Cô vẫn còn nhẫn nhịn, lòng cô thầm nói nếu có lần 5 thì cô sẽ bùng phát ra mất.
– Vậy thì cô pho hết cái này đi, cái này, cái này, cả cái này nữa.
Gia Khang đưa cả đống tài liệu trong ngăn tủ lên bàn, từng sấp tài liệu sắp thành 1 chồng, không cao lắm nhưng cũng đủ Hân choáng. Cô mở to mắt à không trợn to mắt nhìn đống tài liệu cô sắp pho trước mặt.
Còn Khang thì sao khi đưa cả đống tài liệu đó lên bàn rồi mỉm cười, nhìn cô bằng đôi mắt thân thương và nói làm đi.
Hân hít hơi sâu, như đang nuốt 1 cái gì đó xuống rồi ôm chồng tài liệu đó ra khỏi phòng. Khi cô vừa bước ra thì môi Khang nhếch lên 1 nụ cười thỏa mãng.
. . .
– Ah~! cái tên đáng ghét, cái đồ khó ưa, cái đồ ác độc, cái đồ gian thương, cái đồ, đồ . . . ah~ không nghĩ ra thứ để chửi hắn ta được nữa. Thật là bực bội quá đi mà.
Hân đấm bóp đôi chân tội nghiệp của cô và rủa Khang ra miệng.
Ở biệt thự họ Trần, Khang đang hắc xì liên tục mà không biết nguyên nhân gì.
– Chị bị sao vậy?_ Kiều Anh đi tới, đặt cốc sữa xuống bàn hỏi Hân.
Có người hỏi, Hân xổ hết những uất ức trong một ngày ra, kể hết cho Kiều Anh nghe. Kiều Anh khẽ cười. . Cô nói sẽ nói cho Gia Phúc biết để Gia Phúc dạy Gia Khang lại. Nhưng Hân không đồng ý bảo Kiều Anh đừng nói, cô không muốn mượn quan hệ của người nhà mà xen vào công việc. Cô cam tâm tình nguyện, nhưng cô không tin ra khỏi công ty anh còn có thể làm mưa làm gió được cô. Nên vì thế cô đành im lặng chấp nhận và cô thầm nhủ
“Trần Gia Khang, đừng để những ngày nghỉ tôi gặp anh ở ngoài nếu không tôi sẽ trả lại ân tình gấp đôi mà anh đã giành cho tôi”,